5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Sau chuyện này, không còn ai dám đụng đến Lý gia, nhưng tin đồn về Tiểu Thập càng ngày càng khác thường. Mọi người trấn trên đều nói hắn là linh hồn yêu tinh biến thành, cho nên mới có được vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, còn mang theo đồ vật quái gở.

Còn Tiểu Thập lại nhớ đến cuộc sống trước kia, hắn không cần biết người khác nghĩ hắn như thế nào, hắn chỉ ngày càng không muốn rời xa thiếu niên trong mộng kia. Hắn biết thiếu niên và mảnh bạc trên cổ mình nhất định có liên quan, nên cũng ngày càng trân trọng mảnh bạc, không bao giờ tháo xuống.

Bọn họ vẫn như cũ mỗi buổi tối đều ngắm trăng bên bờ sông, hoặc là tựa vào vai nhau kể những câu chuyện thú vị. Đôi khi Tiểu Thập nghĩ như vậy cũng tốt, thiếu niên chỉ thuộc về một mình hắn, cũng sẽ không nghe được âm thanh ồn ào ở thế giới bên ngoài. Nhưng hắn không biết thực ra cái gì thiếu niên kia cũng biết, mỗi ngày đều yêu thương hắn trong lòng, chưa bao giờ nhắc ra trước mặt hắn.

Sự tình bùng nổ khi trấn trên mưa liên tục không ngớt, tạo ra lũ lớn và xói mòn đất. Người trấn trên thương vong thảm trọng, rất nhiều nhà cửa bị vùi lấp trong đất đá. Đối mặt với thiên tai, con người đương nhiên là bất lực, nhưng những tổn thất nó đem lại sẽ khiến cho loài người ngu xuẩn tìm cách phát tiết.

Bọn họ nhớ về tin đồn của Tiểu Thập, khăng khăng cho rằng nhất định là do yêu nghiệt này mang tai họa đến cho bọn họ.

Vì thế toàn bộ người trấn trên cùng nhau tụ tập lại, vác cuốc giơ đuốc hô to trừ diệt yêu nghiệt, xông vào Lý gia.

Bọn họ bắt Tiểu Thập, sau đó đem trói vào bên trong đền thờ của trấn trên, chuẩn bị thiêu sống Tiểu Thập tế điện vong linh.

Tiểu Thập nhìn thấy người dân trong trấn phẫn nộ, cũng không muốn cùng bọn họ nói thêm cái gì, lẳng lặng nhắm mắt chờ bọn họ ra tay. May mắn phụ mẫu của mình không bị liên lụy, điều tiếc nuối duy nhất có lẽ là sau này sẽ không còn được gặp lại thiếu niên trong mộng kia, nghĩ đến không khỏi lệ rơi đầy mặt. Hắn cảm giác được mảnh bạc nóng lên. Hắn nghĩ thiếu niên của hắn có lẽ đã đau lòng.

Cả đám người ngu ngốc ầm ĩ chửi rủa, đem củi chất đống xung quanh Tiểu Thập, giả vờ giả vịt cầu nguyện với thần linh, sau đó cầm cây đuốc ném vào đống củi. Nhưng đột nhiên bỗng xuất hiện một thiếu niên bắt lại cây đuốc, nhìn hầm hầm vào bọn họ. Người dân trong trấn nghĩ rằng thần linh hiển linh, lập tức quỳ xuống vái lạy.

Thiếu niên bước lên cởi trói cho Tiểu Thập, ôn nhu nhìn hắn nói: "Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Tiểu Thập nhìn thiếu niên mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên trong đời thực. Thiếu niên đương nhiên cao hơn hắn rất nhiều, mắt to tinh xảo, gương mặt trái xoan nho nhỏ để lộ một chút cảm giác trẻ con, nhưng ánh mắt lúc này lại cực kỳ kiên định, làm cho Tiểu Thập cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Thiếu niên nói với người dân trong trấn: "Lý Tiểu Thập sinh ra vào lúc bình minh, chính là người sẽ mang đến quang minh và hạnh phúc cho mọi người, không phải là yêu nghiệt như các ngươi đồn đãi. Sau này nếu còn có người hại hắn thì sẽ bị thần linh khiển trách."

Người dân trong trấn đều dập đầu bái lạy, không dám một câu lỗ mãng.

Thiếu niên đưa Tiểu Thập về Lý phủ.

"Có thể sau này ta không thể thường xuyên đến thăm người, nhưng ngươi nhất định phải vui vẻ mà sống. Ta là thần bảo hộ của ngươi, nên dù ngươi không nhìn thấy ta, ta cũng sẽ luôn một mực ở bên cạnh người, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly."

Hai mắt Tiểu Thập mơ hồ đẫm lệ nhìn thiếu niên dần dần tan biến. Mặt trăng đêm đó thật sự vừa to vừa tròn.

Sau này Tiểu Thập không còn nằm mơ thấy thiếu niên nữa, nhưng hắn trước sau vẫn luôn nhớ rõ câu nói kia của thiếu niên:

"Ta sẽ luôn một mực ở bên cạnh người, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly."  

***

6.

Lúc Từ Anh Hạo đi vào phòng nhìn thấy Ten vẫn còn đang ngủ, dường như nằm mơ thấy cái gì không tốt, trên mặt toàn nước mắt, lắc lắc tay hắn gọi dậy.

"Thì ra em ngủ quên. Mọi người còn tưởng em xảy ra chuyện gì, trưa rồi mà còn không đi tập."

Ten nhìn miệng Từ Anh Hạo mấp máy hé ra đóng lại, nhưng không nghe rõ anh đang nói cái gì. Cảnh trong mơ vừa rồi quá đỗi chân thật và bi thương. Trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Từ Anh Hạo nhìn ánh mắt mơ màng của Ten, nghĩ hắn nhất định vẫn còn ngủ mê, lôi hắn xuống giường rửa mặt, vội vàng dẫn hắn đến công ty.

Khi đến gần phòng tập, Từ Anh Hạo nói với hắn: "Đúng rồi, hôm nay có một thực tập  sinh mới tới, em có thể đi gặp cậu ấy, hình như là con lai Trung - Thái."

Lúc bọn họ đẩy cửa bước vào, các thành viên đang vây quanh người mới giới thiệu nhau, thấy bọn họ vào liền đưa tay chào hỏi một chút.

Sau đó Ten nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi đến trước mặt hắn vươn tay:

"Chào anh, em là thực tập sinh mới tới, Hoàng Húc Hi. Mong được giúp đỡ."

Ten thất thần nhìn thiếu niên trước mắt vào thiếu niên trong giấc mơ giống nhau như đúc, hắn nhớ tới lời thiếu niên trong giấc mơ nói với hắn:

"Ta sẽ luôn một mực ở bên cạnh người, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly."  

***

-END-

**************************

Tèng tèng~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro