Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giám ngục đại nhân, mời đi bên này."

Tiếng hít thở cùng tiếng bước chân của Wriothesley đều rất nhẹ, nhưng vẫn tạo nên chuỗi tiếng vang không nhỏ trên nền cẩm thạch trắng toát.

Âm vang lộp cộp lộp cộp, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.

Lần này anh đến Thẩm Phán Đình chủ yếu là vì một phạm nhân có liên quan đến đại án từng xảy ra cách đây vài năm ở khu tầng dưới, vài ngày trước sau khi lưu lại một chuỗi số liệu kỳ lạ đã tự sát, những người được thẩm phán quan gửi đến đều xem qua chuỗi số liệu kia, không ai biết chuỗi số liệu đó có ý nghĩa gì, cũng không hiểu vì sao phạm nhân đó nói chết liền chết.

Nhưng Wriothesley liếc mắt một cái liền nhìn ra -- đó là một loại phương ngữ đặc biệt được sử dụng ở khu tầng dưới, người đã từng gặp qua phương ngữ này không nhiều. Wriothesley trùng hợp là một trong số ít đó.

Người nọ dùng máu viết lên tường: Ai cũng không thể thoát.

Lạc khoản là một hàng chữ đỏ thẫm đáng sợ, đối thủ yêu quý của ngài.

Wriothesley suy tư một lát, xác nhận bản thân không có cái gì gọi là đối thủ yêu quý . . . . . Đùa à, anh là giám ngục trong ngục giam, đối thủ của anh đều đã sa lưới, đối với đám phạm nhân bại hoại kia mà nói, biến anh trở thành đối thủ của mình rõ ràng chẳng phải là chuyện có lợi cho chúng.

Chết một người cũng không phải chuyện lớn, vấn đề chỉ phát sinh sau khi kiểm tra thi thể, dược sĩ chuyên về độc dược của khu tầng trên cũng không biết độc trong miệng phạm nhân là loại độc gì, có vẻ là sản phẩm bán thành phẩm đến từ khu tầng dưới, nhưng khả năng hủy hoại của nó thực sự rất lớn.

Chuyện này không bình thường, Wriothesley sửa sang lại một chút, anh cần phải báo cáo cho Thẩm phán quan tối cao -- Neuvillette.

Wriothesley gật đầu chào hỏi người dẫn đường, anh vừa gõ lên cửa phòng Neuvillette, một tiếng mời vào nhỏ như tiếng ngân khẽ vọng ra, từ tốn nhẹ nhàng xuyên qua cửa gỗ.

Wriothesley đẩy cửa đi vào, trời về chiều, ánh dương chói chan, bàn làm việc của Neuvillette đối diện cửa. Phòng làm việc của vị Thẩm phán quan tối cao nhất Thẩm Phán Đình bày trí rất đơn giản, bàn gỗ, sô pha vải và một gốc cây lặng lẽ bên cạnh.

Wriothesley cũng không quá để tâm, trên mặt anh không rõ cảm xúc, nhẹ nhàng bước hai bước.

【 Wrio tìm ta, thật vui 】

Wriothesley bước thêm một bước. Là ai đang nói chuyện, nghe thế nào cũng giống như .... là giọng nói của đại thẩm phán?

Wriothesley trượt chân, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cái người vững vàng ổn định trước mắt, như thể trời có sập xuống y đều có thể bình tĩnh chống đỡ -- Thẩm phán đại nhân.

"Giám ngục?" Neuvillette nhíu mày nhìn anh.

Wriothesley nháy mắt mấy cái, che giấu vẻ mê mang trên mặt, dừng lại trước bàn Neuvillette, nhẹ nhàng thả chiếc túi da trên tay xuống: "Thẩm phán đại nhân, đây là một ít điều tra và báo cáo về phạm nhân kia"

Neuvillette từ tốn gật gật đầu, mở túi da chậm rãi nhìn, Wriothesley tò mò liếc y -- vừa rồi là vì anh đã mấy ngày chưa ngủ nên tự mình biến ảo ra phải không?

Có lẽ anh nên nhờ Sigewinne cấp cho mình vài loại thuốc yên giấc mới được?

【 Vì sao Wrio lại nhìn ta chằm chằm. . . . . . Vì sao em ấy lại tự mình mang văn kiện đến, tháng trước tìm người mời ăn một bữa cơm người còn không đến, lạt mềm buộc chặt? Em ấy thích ta như vậy sao? 】

Wriothesley: ?

Đoạn hội thoại này quá dài quá chấn động, hiên ngang phá tan nỗ lực quản lý vẻ mặt của Wriothesley, anh cố gắng chịu đựng dời tầm mắt, nhìn trời nhìn đất -- a?

Rõ ràng là giọng nói của Neuvillette, anh không tính là quá hiểu đại thẩm phán, nhưng không có nghĩa anh không phân biệt được giọng của Neuvillette.

Neuvillette rõ ràng không mở miệng.

Neuvillette còn có thể nói giọng bụng? Đỉnh đỉnh đại danh đại thẩm phán đang đùa anh? Làm sao có thể, Neuvillette không phải loại người thích đùa thế này.

Cả người anh dao động đến nỗi quên mất mình muốn nói gì, mắt thấy Neuvillette sắp xem xong tài liệu trong tay, Wriothesley không thể không lùi lại một bước, hắng giọng: "Khụ, thẩm phán. . . . . ."

【 Ho khan, bị cảm? Không muốn lây bệnh cho ta nên phải đứng xa như vậy? 】

【 Vì sao không thể gọi ta là Neuvi? Em ấy thật sự biết cách theo đuổi người khác sao? 】

". . . . . ." Wriothesley mới vừa phun ra ba chữ liền nghẹn lại, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói tiếp cái gì -- Neuvillette cũng không giục anh, đôi mắt xinh đẹp động lòng người thẳng thắng dõi theo anh, như thể phải kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt anh mới vừa lòng.

"Neuvi. . . . . . Khụ, thẩm phán quan các hạ, " Wriothesley suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, "Ta sẽ tự đi nhìn xem, ta rất quen thuộc khu tầng dưới."

". . . . . ." Neuvillette rũ mắt, y lớn lên vừa xinh đẹp lại thanh cao, trị số nhan sắc rất lớn, quai hàm rõ ràng bị ngăn lại bởi đôi bàn tay khéo léo, y tựa như tiểu vương tử của nhân gian, lại tựa như nhân ngư đầy cám dỗ đến từ biển khơi ngoài dặm xa.

Y có một âm giọng rất dễ nghe, tao nhã mê người, giờ đây giọng nói cao quý lẽ ra chỉ dành để đọc lên các loại thi văn lại đang ghé vào tai anh không ngừng 【 Wrio Wrio Wrio, Wriothesley 】

Một tiếng lại một tiếng giày vò anh.

【 Wriothesley giận ta ư? Ta làm sai cái gì? Vì sao lại muốn chạy đến khu tầng dưới? 】

Wriothesley rõ ràng cảm nhận được mi mắt của anh đang kịch liệt run rẩy, anh từng cho rằng báo cáo công tác với Neuvillette là một chuyện rất khó khăn, vốn trước khi nghe được thứ âm thanh huyền ảo ấy, Neuvillette vẫn luôn bất động trầm mặc rất lâu, không ít lần anh từng hoài nghi có phải y đang muốn kẻ đối diện sắp xếp lại cách diễn đạt của mình không.

Hiện tại bên tai anh còn không ngừng vang lên từng tiếng từng tiếng than của Neuvillette 【 Wrio vì sao muốn chạy trốn? 】【 Là ta làm sai đúng không? 】【 Wriothesley không phải thích ta sao? Thích ta ở điểm nào chứ? 】【 Em ấy thật sự thích ta ư vì sao em ấy lại không đến gần ta 】【 Lần trước muốn cùng em ấy ăn cơm em ấy cũng cự tuyệt ta, lần sau sẽ không tìm em ấy nữa 】【 Phải tìm, tự mình chọn vợ, không thể buông tay 】【 Nhân ngư vĩnh viễn không chấp nhận chịu thua . . . . . . 】

Wriothesley: A ?

Wriothesley mù mịt, anh không nhịn được vươn tay chạm vào hoa tai đen tuyền trên tai, nhẹ nhàng xoa xoa nó -- vì sao anh vẫn còn tiếp tục nghe thấy thứ âm thanh huyền ảo này, anh còn cứu được không?

Vì sao anh phải thích Neuvillette?

Cái gì gọi là lần trước cùng nhau ăn cơm. . . . . . Wriothesley suy tư trong chốc lát, liệu có lẽ nào là lần trước sau khi bàn bạc xong Neuvillette tìm anh, anh còn chưa kịp nói đã bị bắt nghe một đống câu hỏi đại loại như anh thích ăn gì kia ư?

Đó là tìm anh cùng đi ăn bữa cơm? Đó rõ ràng là tổng điều tra dân cư!

Đợi đã, cái gì. . . . . . vợ?

Anh là nam. Wriothesley hơi cúi đầu, trong ngực anh đúng là khá đầy đặn, nhưng tuyệt đối không thể nông nổi nhận sai được.

Nếu như trước đây có người dám ở trước mặt Wriothesley bình phẩm cơ ngực của đại lang quá khoa trương, Wriothesley bảo đảm mình sẽ đập tên đó vào mặt tường nhà tù, đập đến mức không thể đập được nữa, để thứ này biến thành phong cảnh đẹp nhất trong ngục giam.

Wriothesley chưa từng thực sự cẩn thận quan sát ngoại hình của mình, chỉ nhớ lần đó trong ngục giam có một cô bé khen anh lớn lên thật đẹp mắt, nhìn qua chính là cái gì . . . . . cái gì cái gì chính trực đại cẩu cẩu, Wriothesley hỏi cô bé có ý gì, cô bé chỉ cười mờ ám, bảo rằng mình chỉ khen anh vừa đẹp trai lại nhanh nhẹn, giống như chú chó Dorbermann mà Wriothesley khá ưa thích.

Anh khẳng định mình sẽ không thể bị nhận sai.

Hiện giờ bị thanh âm cực giống Neuvillette gọi là vợ. . . . . . Wriothesley vô thức xoa xoa tai, cảm thấy hơi nóng.

"Giám ngục, " Neuvillette gọi anh, "Còn ngục giam phải làm thế nào?"

"Ta đã cử người sẵn sàng tiếp quản thay vị trí của giám ngục" Wriothesley cố gắng kéo suy nghĩ của mình quay về, nghe được âm giọng lạnh lùng khô khan của Neuvillette thế nhưng lại khiến anh an tâm vô cùng.

". . . . . ." Neuvillette xoay người cầm quyển sách đi ra: "Ngươi có xuất thân từ khu tầng dưới."

"Đúng vậy."

【 Vợ phải về nhà mẹ đẻ 】

". . . . . ." Wriothesley.

Cái gì nhà mẹ đẻ?!

A không đúng, ai là vợ của y?!

【 Ta cũng phải đi. 】

Trái tim Wriothesley nhảy dựng: "Ta . . . . . Ta đột nhiên phát hiện. . . . . ."

"Ừm?" Neuvillette khẽ nhíu mày: "Khu tầng dưới, không bằng ta cũng. . . . . ."

"Thẩm phán!" Wriothesley nói, "Nếu như ngài cũng đi đến đó, khu tầng trên sẽ không có người quản lý."

". . . . . ." Neuvillette hơi đăm chiêu.

Wriothesley nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Thứ cho ta hỏi một câu, thẩm phán, ngài không nghe thấy thanh âm gì kỳ lạ sao?"

"?" Neuvillette quan sát đầu ngón tay của anh: "Không có."

【 Vì sao còn phải mang bao tay, chướng mắt. 】

. . . . . . Wriothesley cũng bị y chọc cười: "Thẩm phán cứ nhìn chằm chằm bao tay của ta, có phải ngài rất thích nó không?"

". . . . . ."

"Tặng nó cho ngài được không? Thẩm phán?"

【. . . . . . Em ấy trêu ghẹo ta 】

"Trêu ghẹo ngài?" Wriothesley cười thành tiếng.

Cái đó so được với việc thẩm phán gọi anh là vợ sao.

Vẻ mặt Neuvillette thay đổi, "Ngươi nói cái gì?"

Wriothesley sửng sốt một chút -- Sơ ý, câu nói kia không phải Neuvillette nói ra miệng,

Giờ thì hay rồi. Wriothesley nhắm chặt mắt trốn tránh sự thật.

Kẻ bị gọi là vợ là anh đây còn bị xem ngược thành kẻ biến thái.

"Cậu muốn trêu ta?" Neuvillette nói, khuôn mặt xinh đẹp của y đỏ bừng từ sườn mặt đến mang tai.

【 Quả nhiên, em ấy thích ta 】

Wriothesley mở mắt, nhìn Neuvillette, đột nhiên không biết phải nói cái gì cho phải -- Tối cao thẩm phán quan là một kẻ mù quáng trong tình yêu, người bị y yêu vừa hay còn là anh.

Wriothesley cảm giác người càng lúc càng không thích hợp là chính anh, bị y gọi là vợ cũng không tức giận.

【 Wrio lại đang nhìn ta, em ấy thật đẹp 】

". . . . . ."

【 Thắt lưng cũng rất nhỏ. 】

Wriothesley kề sát mặt mình đến trước, híp mắt nhìn thẳng Neuvillette, vô cùng chân thành: "Ngài cho rằng. . . . . . ta thích ngài?"

Neuvillette hơi dao động, Wriothesley không đến gần còn tốt, một khi đến quá gần, anh còn có thể thấy thẩm phán quan trộm bắt ngón tay dưới bàn làm việc của mình.

". . . . . ." Neuvillette nhìn theo anh: "Cậu quá gần ta"

【 Ta ngại 】

. . . . . . Mù quáng không thể cứu. Wriothesley quyết định sẽ từ bỏ việc cứu giúp, tôn trọng số phận của người khác.

. . . . . . Nếu như đối tượng trong lời nói kia không phải là anh.



End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro