Chap 101: Của hồi môn của sư huynh (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Nghiên nhu thuận gật đầu, biến thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Vân Cảnh âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, tấm tắc khen dung mạo của tiểu sư muội. Thật là muốn làm cho người ta phải thất lễ ! Nhưng nghĩ đến Ân Tĩnh cố sống cố chết mà không giành được, vậy mà hắn chỉ nói một câu nàng nghe lời liền, lòng tự phụ không khỏi nổi phồng lên - nói cho ngươi biết nha Hàm Ân Tĩnh, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu, thì vẫn cứ kém Vân Cảnh ta ! Tiểu sư muội rất biết nghe lời ta, ha ha !

Tiểu Nghiên đương nhiên không hiểu tại sao mình biến thành hình người lại khiến Tam sư huynh hưng phấn đắc ý như vậy. Đầu tiên nàng chăm chỉ ôn luyện pháp thuật của Đại sư huynh và Nhị sư huynh.

Phép thuật của Đại sư huynh dạy khá là đơn giản, chủ yếu muốn cho nàng vận dụng nhuần nhuyễn pháp lực của mình, không cầu kỳ, tất cả đều là trực tiếp dùng pháp lực của mình hóa thành sức lực công kích hoặc đánh lui đối phương, tập trung các loại phép thuật cùng với phối hợp với cách hít thở và rèn luyện pháp lực, khống chế độ mạnh yếu của pháp lực.

Nhị sư huynh dạy nàng cách chế ngự đồ vật, thông qua pháp lực có thể khống chế các đồ vật ở gần mình, khi luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể khống chế cả vật còn sống.

Vân Cảnh nghĩ đến việc này mà sợ không thôi, nhận thức được điều này, hắn chăm chú giảng giải cho nàng một lần nữa. Pháp thuật điều khiển sự vật của hắn còn kém xa so với Vân Khởi, nhưng so với Tiểu Nghiên thì hắn khá hơn nhiều. Ngộ tính học pháp thuật của nàng thật sự rất tốt, chỉ cần nói một lần là hiểu. Vân Cảnh dạy cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng trong lòng không khỏi chua xót. Tiểu sư muội sinh ra đã mang một dáng vẻ làm cho người khác cực kỳ hâm mộ, không những thế học pháp thuật so với một thiên tài như hắn còn nhanh hơn nhiều, chỉ sợ không bao lâu nữa nàng sẽ vượt qua vị sư huynh này.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Vân Cảnh không hề dấu diếm đến nửa chiêu thức, ngược lại hắn còn hăng say dạy hơn. Một đám sư huynh bọn họ ai cũng muốn được gánh trách nhiệm bảo vệ nàng, nhưng suy cho cùng cách bảo vệ tốt nhất là giúp nàng mạnh lên.

Hai người trong kết giới khi thì đối chiêu, khi thì thảo luận các kỹ năng pháp thuật, không hề để ý đến một buổi chiều đã trôi qua, ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời xanh đậm đã lác đác những đám mây u ám, buổi đêm của Địa phủ đã đến.

Vân Cảnh lo Ân Tĩnh sẽ quay lại bất thình lình, nên hắn bảo nàng trở lại hình dạng hồ ky, còn hắn thu nhỏ người lại, tìm một góc trong hoa viên mà ẩn nấp, định chờ cho Hàm Ân Tĩnh xuống tiền điện thì nhìn lén tư liệu phản quân .

Cho đến đêm khuya Ân Tĩnh mới quay về tiền điện, lúc này Tiểu Nghiên đang ngủ say, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi rượu và mùi phấn son của nữ nhân, nàng mở hờ mắt thì thấy Ân Tĩnh đang đứng trong bóng tối nhìn mình.

'Ngươi ngươi thật là thối...' nàng mơ hồ phàn nàn nói, nhưng không trực tiếp hỏi tại sao trên người cô lại có mùi phấn son.

Cô vừa bực mình vừa buồn cười, nếu như không phải vì tiểu hồ ly này thì cô cần gì phải đi xã giao với những tên yêu ma quỷ quái kia, cả ngày cực khổ trở về chẳng có thân thể nhuyễn ngọc ôn hương đón chờ, đã thế lại còn chê cô thối ?!

Ân Tĩn cố nhịn, một tay đặt nàng lên trên người cô, cười mắng : " Cho muội cũng thối như ta, xem còn dám chê không !"

Tiểu Nghiên bị sặc liền hắt xì hơi hai cái, tứ chi vặn vẹo kết hợp cùng cơ thể ra sức giãy dụa, kêu lên : 'Bại hoại, bại hoại, mau buông ra'

'Không buông, trừ khi muội đi tắm cùng ta !' Ân Tĩnh nửa uy hiếp, nửa dẫn dụ nói.

' Được' Nàng đáp ứng một cách cực kỳ sảng khoái, không hề chú ý đến giọng điệu tán tỉnh trong lời nói của cô. Nàng chính là cũng muốn ngâm mình trong nước để tắm rửa.

'Địa phủ cũng có nước sao?' Nàng nhớ là mình chỉ thấy dưới Địa phủ có mỗi con sông Vong Xuyên, nước sông đỏ đỏ vàng vàng, cực kỳ hôi thối, ngoài ra còn rất nhiều thứ khác nữa...Trong hoa viên cũng không có giếng nước, hồ nước, phải nói là các tòa đại điện gần đó cũng không có nguồn nước bình thường, vậy nước tắm ở đâu mà có?

"Muội cho ta chút lợi lộc ta sẽ làm ảo thuật cho nàng xem" Cô ôm nàng vào trong lòng dụ dỗ.

" Ngươi muốn ta làm gì?"

"Muội biến thành người hôn nhẹ ta một cái là được rồi!"

"Không được... Nếu không, ta, ta một tháng sau sẽ hôn ngươi, ta nợ ngươi hai cái hôn nhẹ..." Tiểu Nghiên cực kỳ giữ nguyên tắc, không để cho được phép thương lượng.

Ân Tĩnh khinh khỉnh liếc một cái, cái con tiểu hồ ly này, đột nhiên lại không dễ dàng mà lừa gạt được, thật chẳng đáng yêu! Nhưng mà cô vẫn cứ chân thành làm ảo thuật cho nàng.

Chỉ tiện tay ném chén trà xuống mặt đất, chén trà rơi xuống đất quay đúng nửa vòng, miệng chén hướng lên trên rồi dừng lại, sau đó cái chén không ngừng to lên, trong nháy mắt cao đến nửa người, miệng chén rộng thiệt rộng.

Cô luồn vào tay áo lấy ra một bình hoa nhỏ màu xanh, đẩy nắp bình ra thì có một dòng nước trong lành tuôn ra, chảy vào trong chén. Dòng nước kia cũng giống như cái chén, trong nháy mắt biến thành một cái bồn nước lớn, còn hơi nước nóng trắng xóa tràn ngập phía trên.

Tiểu Nghiên hoan hô một tiếng, muốn nhảy vào trong chậu tắm, cô một tay ôm chặt nàng, đưa nàng đứng lên bàn, đích thân cô vào thử nước thấy ấm, mới nói: " Muội không sợ nước nóng quá, nhảy vào sẽ bị nấu thành một chậu canh hồ ly sao"

Nàng rất muốn bĩu môi lên, nhưng hiện tại nàng đang trong hình dạng của hồ ly nên nàng muốn nhéch mép thì cũng không nhìn thấy. Cô ngông nghêng đi đến trước mặt nàng, ngang nhiên cởi áo, nới dây lưng, động tác có phần mê hoặc, đáng tiếc lúc này trong mắt Tiểu Nghiên chỉ có hình ảnh của bồn nước nóng hôi hổi thôi, hình ảnh mỹ nữ thanh tú thoát y Ân Tĩnh chẳng khác gì đang để trước mặt người mù, quả là có phần đáng tiếc.

Bất đắc dĩ nhảy vào trong bồn, cô vẫy tay nói: " Tới đây!"

Biết tâm trạng của coi không được tốt, nàng cứng đầu, nhảy ùm vào bồn, khiến cho một luồng nước bắn lên, bắn vào mặt Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh vuốt hết nước trên mặt thì thấy nàng đang cười giòn tan vì trò đùa thành công, cô cười mắng: " Được lắm! Xem ta thu phục tiểu hồ ly xấu xa nàng như thế nào!" Nói xong duỗi tay về phía nàng.

Kỹ năng bơi lội của tiểu hồ ly rất tốt, thân thể nàng co lại, lặn xuống nước. Một người một hồ ở trong chậu lúc nổi lên, lúc lặn xuống chơi trò đuổi bắt, chén trà biến thành một một cái chậu đủ lớn để hai người chơi đùa cho đến khi nước lạnh mới ra khỏi chậu lau khô người.

Cô đưa tay chỉ vào cái lư hương, bên trong lư hương ngay lập tức tỏa ra ánh lửa hồng hồng, hơi lạnh liền bị luồng khí ấm thay thế. Tiểu Nghiên nàng đứng bên cạnh lư hương hong khô thân thể, hâm mộ nhìn Ân Tĩnh nói: "Ngươi thật là lợi hại, dạy ta được không? Ta nợ ngươi ba cái hôn nhẹ nhé?" Nàng thực sự muốn học pháp thuật của Ân Tĩnh nên chủ động đưa ra điều kiện, nhưng mà nàng vẫn muốn được ghi nợ.

Cô đơn giản chỉ muốn trổ tài trước mặt nàng, khiến nàng vui vẻ, nghe vậy liền cười mắng: " Hồ ly xấu xa càng ngày càng giảo hoạt, ta không chấp nhận điều kiện của nàng đấy, bây giờ nàng không hiện thân thành người đến hôn ta, ta sẽ không dạy cho nàng đâu!"

Tiểu Nghiên hừ một tiếng không để ý đến cô, nhảy lên giường định nối lại mộng đẹp vừa bị cắt đứt, Ân Tĩnh quả thực không muốn để nàng đi ngủ, gẩy gẩy vào móng vuốt nho nhỏ của nàng, hỏi: " Hôm nay ta không có ở đây, muội đã làm được những việc gì?"

" Cư Lệ tỷ tỷ không chịu chơi với ta, ta ở trong hoa viên luyện công, ta muốn học pháp thuật thật giỏi, sau này còn lợi hại hơn cả ngươi!" Vân Cảnh đã cảnh báo nàng không được lộ ra cho coi biết tin tức, tuy nhiên nàng nói như vậy cũng không phải là nói dối, nàng quả thật có luyện công chỉ là nàng không nói ra người cùng luyện công với nàng thôi.

Cô vuốt ve thân thể nàng nói: " Nghĩ được như vậy là tốt lắm, nhưng muốn lợi hại hơn ta thì muội còn kém quá xa!"

" Phụ thân ta nói rằng có thể cải thiện được, ta cần chăm chỉ luyện công, về sau sẽ có tiến bộ!" Quả thật không phục lắm, nhưng nàng cũng biết Ân Tĩnh đang nói thật. Hôm nay Vân Cảnh tiếp tục dạy nàng phép thuật chế ngự đồ vật, có nói rằng muốn đạt đến được trình độ khống chế vật còn sống, nhất là con người, thì thần tiên hay yêu ma phải đạt được pháp lực cực kỳ cao. Nhị sư huynh tu luyện loại pháp thuật này đã mấy trăm năm cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được những loài động vật ít có linh tính, còn muốn khống chế người thì quả thật là gian nan, chứ chưa nói là khống chế thần tiên yêu ma.

Vậy mà Ân Tĩnh có thể nhẹ nhàng khống chế được, trình độ như vậy quả là cách nhau quá xa.

Cô đương nhiên không biết suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói: " Muội ở lại bên cạnh ta, muốn có gì cũng được, học pháp thuật hay không cũng không vấn đề gì."

Sau tối hôm đó, mấy ngày tiếp theo ngày nào Ân Tĩnh cũng đi sớm về muộn, còn nàng thì mỗi ngày cùng với Vân Cảnh luyện công. Pháp thuật của Đại sư huynh, Nhị sư huynh nàng đã luyện được có phần thành thục, Vân Cảnh rất muốn dạy nàng sở trường kiếm bay của hắn.

Dựa vào phong cách của Vân Cảnh, muốn bước vào việc chính thì không thể tránh được một màn tự biên tự diễn: " Sư huynh của muội ngoại hiệu là 'ngọc diện kim kiếm bế nguyệt phi tiên', đấy cũng không hoàn toàn là hư danh, ngoại trừ việc lớn lên đẹp trai, phong lưu, tinh tế, mỹ nhân tam giới ái mộ, đón chào, nhưng điều quan trọng nhất là sư huynh ta có hai tuyệt kỹ, một là kiếm thuật, hai là pháp thuật phi thiên . Trước tiên hôm nay sư huynh sẽ dạy muội kiếm thuật."

Sau khi Vân Cảnh nói khoác xong, hắn giương tay phải lên, một thanh trường kiếm trong nháy mắt xuất hiện, ánh kiếm lóe sáng, khóe mắt hắn liếc nhìn khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của nàng đang hiện lên vẻ sùng bái, trong lòng hắn tự hào không thôi.

Đầu tiên hắn biểu diễn thái cực kiếm pháp một lần. Bộ kiếm pháp này chiêu số thong thả mà cũng tương đối đơn giản, tổng cộng chỉ có mười tám chiêu, tập trung vào phòng thủ cùng mượn lực, là một trong những bộ kiếm pháp nhập môn của hắn. Một bên thì hắn múa kiếm, một bên thì hắn giảng giải phải tập trung pháp lực như thế nào cho chiêu kiếm trên, phải đối ứng với các loại pháp lực của địch ra sao. Hắn múa xong bộ kiếm pháp thì cũng vừa vặn giảng giải xong.

Hắn đưa thanh kiếm cho nàng nói: " Tiểu sư muội, đến luyện thử xem nhớ được mấy chiêu, không phải sợ, từ từ sẽ làm được, năm đó sư huynh chỉ cần luyện ba lần là học thuộc hết, rất đơn giản!"

Tiểu Nghiên cầm kiếm, dựa vào dạng bức tranh hồ lô múa lên, nàng biểu diễn không thể gọi là trơn tru như mây trôi nước chảy nhưng từ đầu đến cuối không sai một chiêu thức nào, hơn nữa những vấn đề mấu chốt mà Vân Cảnh đề cập nàng đều chú ý đến, ngoại trừ tiết tấu chưa phối hợp nhịp nhàng, động tác có phần hơi cứng nhắc, còn lại hoàn toàn không giống người lần đầu tiên học bộ kiếm pháp này.

Vân Cảnh gãi gãi đầu nói: " Tiểu sư muội, bộ kiếm pháp này ai đã dạy qua cho muội rồi à, sao không nói sớm?"

" Đâu có, không phải là sư huynh vừa mới dạy ta đấy sao?" Nàng vẻ mặt khờ dại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro