Chap 107: Lấy vợ hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàm Ân Tĩnh không có khả năng thả Tiểu Nghiên cùng Vân Cảnh đi, Vân Cảnh tuy không phải thật tâm muốn dẫn đi nàng, nhưng biểu hiện ra tư thế mười phần, cục diện lần nữa lâm vào giằng co.

" Ngươi vụng trộm lẻn đến nơi này là muốn làm cái gì?" Ân Tĩnh tỉnh táo lại,  nhanh chóng thoáng cái cân nhắc tình huống, vừa rồi cô có ý đồ dùng chú đi cưỡng chế Tiểu Nghiên phục tùng, hiện tại thất bại trong gang tấc, kỳ thật cũng không lo lắng Vân Cảnh, nhưng nếu như cô giết người này, Tiểu Nghiên nhất định sẽ liều chết không theo, đến lúc đó bọn họ sẽ trở lại trạng thái giằng co như trước, thật vất vả cùng nàng khôi phục quan hệ hài hòa, lại thoáng cái lại rút lui trở về, Ân Tĩnh thật sự rất không cam tâm, đồng thời lại âm thầm hối hận chính mình lúc trước xúc động.

Trước hết nghĩ biện pháp đem nàng lừa cho tốt là được rồi, về phần Vân Cảnh này...... Nghĩ cách đem hắn đuổi đi rồi nói sau, bên người Tiểu Nghiên không có người Thanh Lương Quan, sẽ không quật cường khó chơi như vậy......

Vân Cảnh cười rất là vô lại, nói:" Chúng ta đáp ứng cho Tiểu sư muội lưu lại một tháng, chưa nói chúng ta không thể tới xem nàng nha! Ý sư phụ muốn sư huynh đệ chúng ta dạy bảo Tiểu Nghiên pháp thuật, ta đến là dạy tiểu sư muội nhà ta luyện công."

Ân Tĩnh cười lạnh một tiếng nói:" Tiểu Nghiên học pháp thuật làm cái gì, cho dù muốn học, ta dạy muội ấy là được."

Vân Cảnh nói:" Ngươi ngoại trừ khi dễ nàng, miễn cưỡng nàng làm chuyện không thích làm, khi nào thì đã dạy nàng? Ngươi là hận không thể đem nàng một mực ngốc nghếch hồ hồ mới tốt cho ngươi khống chế nàng nha."

Ân Tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, không thể không thừa nhận, trong đáy lòng chính mình quả thật có nghĩ qua ý nghĩ như vậy.

" Tiểu sư muội không phải sủng vật của ngươi, nếu như ngươi thiệt tình yêu mến nàng, yêu quý nàng, tôn trọng nàng, nói không chừng chúng ta còn có thể suy nghĩ đem Tiểu sư muội gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi nếu tiếp tục thầm nghĩ chiếm cứ nàng bên người tùy ý đùa bỡn khi dễ như vậy, hừ hừ! Vài sư huynh đệ chúng ta tuy đánh không lại ngươi, cũng muốn liều mạng với ngươi!" Vân Cảnh hai tay ôm ngực, thần sắc nghiêm túc đoan chính khó có được.

Đem Tiểu Nghiên gả cho cô?

Ân Tĩnh trên mặt bình tĩnh, trong nội tâm xác thực như bị sét đánh, cô cũng không từng nghĩ tới đem Tiểu Nghiên coi như thê tử......

Nàng từ khi xuất hiện ở trước mặt cô, đa số đều là một cục lông xù, một bạch hồ ly nho nhỏ không hề có tính uy hiếp, cô yêu mến nàng, sủng ái nàng, hy vọng nàng một mực làm bạn tại bên người, nhưng chỉ là thích như con người đối với động vật đáng yêu, mà không phải cảm tình người với người, muốn nói là yêu...... Con người làm sao sẽ yêu một con hồ ly được? Tiểu Nghiên biến thành người, quả thực là tuyệt sắc khó gặp, nhưng trong khi bọn họ ở chung, nàng chỉ có cùng cô thân mật mới biến thành bộ dáng người, nàng hấp dẫn như vậy — thuần túy trong lúc đó chỉ là hấp dẫn.

Ân Tĩnh không rõ cảm tình chính mình đối với Tiểu Nghiên, có trân ái đối với sủng vật cũng có khao khát yêu thương, nhưng là đối với hoan ái...... Cô cũng không xác định, cô chỉ biết là, thời gian Tiểu Nghiên ở bên người, cô cảm thấy ôn hòa, cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy cần, cảm thấy lòng có lo lắng...... Nói tóm lại, cảm giác rất tốt, tốt đến mức cô không muốn lại đối mặt với khả năng không có nàng.

Bất tri bất giác trong lúc đó, lại đột nhiên phát hiện, Tiểu Nghiên trong suy nghĩ đã giữ lấy vị trí cực kỳ trọng yếu, hơn nữa vô luận cô có cố gắng như thế nào đều không thể bỏ.

Đúng là bởi vì phát hiện điểm này, cho nên cô mới cảm thấy sợ hãi, muốn tiếp tục có được Tiểu Nghiên, lại sợ nàng sẽ trở thành vũ khí thương tổn cô — nàng không hề ý thức được mình kỳ thật có thể đơn giản thương tổn đến bản lĩnh của Ân Tĩnh.

Cho dù Hàm Ân Tĩnh cường đại như thế nào, Tiểu Nghiên cũng đã nắm giữ trong lòng cô một chỗ cực yếu đuối không muốn người biết.

Cô biết rõ Tiểu Nghiên đối với chính mình cũng không phải là không có cảm tình, tuy nhiên không nhất định là chuyện yêu, nhưng chỉ cần đem Tiểu Nghiên giữ ở bên người, một ngày nào đó, cô có thể làm cảm tình nàng đối với cô cũng sâu đậm đến không cách nào rời cô mà đi.

Hơn nữa chỉ cần cô nắm giữ nàng trong tay, sẽ không có người có thể lợi dụng nàng đến thương tổn cô!

Chỉ là vì sao hết lần này tới lần khác Tiểu Nghiên lại cùng người Thanh Lương Quan có chỗ liên quan?! So với việc là thân nhân sư trưởng của nàng, mình quả thật cũng không có lập trường lưu lại Tiểu Nghiên bên người, nhưng nếu như nàng trở thành thê tử của cô, cô chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận có được nàng?

Cái gì yêu hay không yêu không quan trọng, quan trọng là ...Tiểu Nghiên sẽ hoàn toàn là của cô  [mịa chiếm hữu sâu sắc vại mà còn không phải yêu thì là cái mông gì dợ], cha mẹ sư trưởng của nàng từ nay về sau đối với nàng mà nói đều trở thành" người ngoài"! Tuy chỉ là một hình thức, nhưng có những tình huống cô không tiện trừ những người này, hình thức này có thể khiến những người này không hề tùy ý nhảy ra cản trở chuyện của bọn họ.

Lấy Tiểu Nghiên làm vợ, tựa hồ chủ ý là rất không tồi!

Hàm Ân Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được cúi đầu nhìn tiểu hồ ly tuyết trắng bên cạnh thút tha thút thít, lấy tiểu hồ ly làm vợ? Cảm giác rất cổ quái, nhưng nghĩ đến chuyện này đại biểu cho việc cô có thể danh chính ngôn thuận có được nàng cả đời, một chút cảm giác quỷ dị lập tức bị vứt ra sau đầu.

Chẳng qua việc cấp bách là đem nàng trấn an cho tốt, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của tiểu hồ ly từng trận truyền đến, khiến cho Ân Tĩnh tâm phiền ý loạn, một lòng chỉ muốn đem Vân Cảnh đuổi đi, hảo hảo chuyên tâm đối phó nàng.

" Ngươi đến rồi thì cũng cùng Huyền Minh ma bức đi đến Quỷ Môn quan đi một chuyến, ngươi đi nói với sư huynh đệ ngươi, việc liên quan tới chuyện thương lượng với phản quân, sự tình khẩn cấp, để bọn họ lập tức đến đây." Ân Tĩnh lập tức ném ra cớ có sẵn đuổi người.

Vân Cảnh liếc mắt nói: "Thương lượng? Có cái gì thương lượng? Chẳng lẽ ngươi còn muốn tạo cơ hội cho những yêu ma quỷ quái kia?" Muốn đem hắn lừa gạt đi, không dễ dàng như vậy.

" Ngươi không đi cũng được, cho tới hôm nay, chuẩn bị tiến đến đánh Quỷ Môn quan đã có ba mươi tám chi phản quân, đến lúc đó xảy ra điều gì nhiễu loạn, các ngươi cũng đừng tới tìm ta là được." Ân Tĩnh biết rõ những đệ tử Thanh Lương Quan này cho tới bây giờ đều là một bộ đức hạnh lấy thiên hạ là trách nhiệm của mình, chỉ cần quan hệ đến " Chính sự" trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ đều lấy đại cục làm trọng.

"Này này, lúc trước chúng ta đáp ứng làm cho Tiểu Nghiên lưu lại, chính là đã nói ngươi phụ trách không để những yêu ma quỷ quái kia lao ra Quỷ Môn quan!" Vân Cảnh kháng nghị đứng dậy. Căn cứ hắn mấy ngày liên tiếp nhìn lén tư liệu, Ân Tĩnh quả thực nói được  làm được, hắn cũng thừa nhận, tình thế Địa phủ bây giờ so với bọn hắn phỏng chừng ác liệt còn xa.

" Nhị sư huynh kia của ngươi không phải nói, không cầu ta thay các ngươi gánh chịu trách nhiệm trấn thủ Quỷ Môn quan?" Ân Tĩnh cũng dứt khoát đùa giỡn ỷ lại.

Vân Cảnh tức giận, đây rõ ràng là lời nói khách khí, hơn nữa Vân Khởi còn có nửa câu dưới, muốn cô ta đối xử Tiểu Nghiên tử tế, cô ta đã làm gì? Nhưng lúc này cãi cọ đối với cô ta không hề tốt, hắn cũng biết Ân Tĩnh không thể vô lí lưu lại Tiểu Nghiên, đáp ứng thay bọn họ cam đoan Quỷ Môn quan bình an tuy nói là điều kiện trao đổi, nhưng nếu như Ân Tĩnh muốn lật lọng, bọn họ cũng không làm gì được cô ta, hợp lực sáu người sư huynh đệ bọn họ, cũng không đoạt được Tiểu Nghiên trở về, huống chi, Tiểu Nghiên mặc dù là sư muội thân thiết của bọn họ, nhưng là so với việc thái bình tam giới ở Quỷ Môn quan, bọn họ cũng không khỏi giải quyết trước người sau.

Vân Cảnh mắt đảo đảo nói: "Được rồi! Cãi cọ vô ích, ngươi để cho ta cùng sư muội nói vài lời ta liền trở về thỉnh các sư huynh tới."

Ân Tĩnh rất không nguyện ý, lần trước Vân Khởi cùng Tiểu Nghiên nói một câu, Tiểu Nghiên liền không chịu hóa ra hình người cùng mình thân mật, hiện tại sau khi Vân Cảnh nói vài câu, trời biết lại xúi giục Tiểu Nghiên nàng làm gì?! Nhưng hiện tại bộ dáng nàng khóc vô cùng đáng thương, có lẽ Vân Cảnh cùng nàng nói vài lời, nàng sẽ khá hơn một chút...... Nghĩ đến cái này trong lòng của cô lại càng căm phẫn nhưng vì  tâm tình đau lòng Bạch Bạch chiếm thượng phong, vì vậy thu hồi pháp thuật ngăn cản Tiểu Nghiên, nói:" Có chuyện nói mau, nói xong mau cút!"

Tiểu Nghiên phát hiện trước mặt không có ngăn cản, nhảy lên liền nhào vào trong ngực sư huynh, Vân Cảnh ôm lấy nàng, dư quang khóe mắt quả nhiên thấy Ân Tĩnh một bộ trông thấy lão bà yêu đương vụng trộm bộ dáng như ăn thịt người, trong nội tâm thầm cảm thấy vui mừng, vụng trộm đắc ý.

Cúi đầu dùng pháp thuật đối Tiểu Nghiên mật ngữ nói:" Tiểu sư muội đừng khóc, không cần sợ Ân Tĩnh, cô ta không dám làm gì muội đâu. Kỳ thật cô ta rất sợ muội khóc, nếu cô ta khi dễ muội, muội  cứ khóc cho cô ta xem."

Tiểu Nghiên kinh ngạc nói: "Thật sự?"

" Tin tưởng sư huynh, cô ta tuy nhìn về bề ngoài rất hung, nhưng trong nội tâm rất để ý muội, muốn cho cô ta nghe lời muội nói, đối với cô ta làm nũng là được rồi. Nhưng không thể để cho cô ta tùy tiện chiếm tiện nghi nha!"

" Chiếm tiện nghi?" Tiểu Nghiên không hiểu lắm.

" Tựa như vừa rồi vậy, hôn muội, thoát quần áo của muội nữa!"

" Nhưng pháp lực rất lợi hại, ta khống chế không được......" Tiểu Nghiên rất buồn bực, nàng đã rất cố gắng, vì sao trước mặt Ân Tĩnh vẫn là vô dụng như vậy?

Vân Cảnh nhìn ra tâm tư của nàng, an ủi:" Muội mới tu luyện vài ngày? Không có khả năng một bước lên trời. Nghe lời sư huynh, không cần phải cùng cô ta cứng ngắc đối nghịch, bằng không với muội chỉ có hại!"

" Ân Tinh khi dễ ta làm sao bây giờ?"

" Khóc cho cô ta xem!" Vân Cảnh nói:" Vốn có ba đại tuyệt chiêu, một khóc hai náo ba thắt cổ! Hai chiêu sau khá khó khăn, dễ dàng tầm thường, muội cũng không cần học."

" Nói xong chưa?!" Ân Tĩnh nhẫn nại đã đạt tới cực hạn.

Vân Cảnh sờ lên đầu Tiểu Nghiên, muốn thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, đột nhiên cảm giác được trong ngực nhẹ hẫng, nháy mắt Tiểu Nghiên đã rơi vào trong ngực Ân Tĩnh. Nàng kinh hoảng đã nghĩ giãy dụa, Vân Cảnh vội vàng nói:" Nhớ rõ lời sư huynh nói! Sư huynh quay về đảm nhiệm chức vụ, không cần sợ!"

Tiểu Nghiên nghĩ nghĩ, dừng lại giãy dụa, ỉu xìu ghé vào trong ngực Ân Tĩnh, không hề động. Vân Cảnh hướng về bọn họ giương tay lên nói:" Gặp lại sau!" Nói xong chân đạp tường nhẹ như mây lướt qua đầu tường hướng Quỷ Môn quan bay đi, động tác trong lúc đó không quên bảo trì tư thái tiêu sái phong tao quen có.

Tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp! Ân Tĩnh trong nội tâm thầm mắng. Cúi đầu thấy Tiểu Nghiên đã không hề khóc, cao hứng thoáng cái lại buồn bực, tiểu hồ ly hỗn đản chỉ biết nghe những lời sư huynh kia, như thế nào không thấy nàng nghe lời của mình như vậy?!

Ân Tĩnh ôm nàng đi trở về hậu điện, Tiểu Nghiên vào gian phòng liền nhảy đến đệm gấm hoa nhỏ trên giường, lưu cho Ân Tĩnh một cái bóng lưng hồ ly chán chường.

Tiểu tử kia tính tình thật đúng lớn! Nhưng Ân Tĩnh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn, nếu như nàng bởi vì chuyện vừa rồi còn đối với cô nơm nớp lo sợ, sợ hãi kháng cự, vậy cô mới thật sự phải phiền não.

Cô đã rất hối hận lúc trước xúc động dùng chú đe dọa Tiểu Nghiên, cô muốn tiểu hồ ly thân cận ỷ lại cô, lại không muốn nàng đối với cô bất quá chỉ là sợ hãi...... Vân Cảnh lúc kia xuất hiện, cô tuy sinh khí, nhưng bây giờ nghĩ lại, có chút cảm kích hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro