Chap 3: Sủng vật của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Nghiên đứng lên trên đầu gối cô, cái đuôi to run lẩy bẩy, giữa hai con mắt lúc đó bắn ra một luồng ánh sáng tuyết trắng bao phủ toàn thân thể, phạm vi hào quang càng lúc càng lớn, sau đó trong nháy mắt, hào quang rút đi, trên đầu gối Hàm Ân Tĩnh chỉ còn có một Bạch y thiếu nữ.


Ân TĨnh không chút khách khí với tay đem nàng ôm vào lòng mà dò xét kỹ lưỡng từng chút một. Tiểu Nghiên biến thành người mở to cặp mắt nâu hiếu kỳ nhìn cô, đôi mắt vẻ trẻ con khờ dại tinh khiết, không có đến nửa phần thái độ tình ý của mỹ nhân xấu hổ thẹn thùng.


Thật đẹp! Quả nhiên là một dung mạo tuyệt thế hơn cả cửu thiên tiên tử. Thực tế, thần sắc ngây thơ, chân thật, thuần khiết càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc có vẻ hết sức thanh lệ. Không phải là thần nữ tiên cơ lạnh như băng trong suốt, cũng không phải hoa yêu hồ tiên xinh đẹp mị hoặc, có một loại tươi mát ôn nhu nói không nên lời, làm cho người ta không kìm nổi phải tới gần, rồi lại sợ làm vấy bẩn sự trong trẻo của nàng.


Tuy tiểu hồ ly này hơi ngờ nghệch, nhưng với dáng vẻ bên ngoài thế này, đủ để trở thành thú cưng của cô.


Khó trách hồ ly Phụ thân của nàng bảo nàng không được lộ ra hình người trước mặt « người lạ », bởi cô vốn nhìn quen tất cả các loại sắc đẹp cũng không thể ngăn mình nảy sinh tâm ý « không tin tưởng được » đối với nàng.


"Ta gọi là Hàm Ân Tĩnh, ngươi tên là gì?" Vừa nói tay vừa sờ soạng khắp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà.


« Ta gọi là Phác Trí Nghiên...... » Tiểu Nghiên không quen biến thành hình người chút nào mà lại còn bị người ta sờ tới sờ lui như vậy. Thực tế nhìn thấy ánh mắt u ám của Ân Tĩnh, không ngăn nổi cảm thấy tim đập rộn lên, cảm giác hơi khẩn trương hưng phấn một chút rộn trong lồng ngực.


Nhíu nhíu đầu lông mày, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tránh khỏi những cái sờ sẩm liên tục không ngừng chạm đến. Tiểu Nghiên tránh khỏi ngực Ân Tĩnh, định muốn nhảy xuống đất.


"Đừng cử động linh tinh......" Một tay Ân Tĩnh ôm lấy Tiểu Nghiên mang lên giường khách điếm.


Tiểu Nghiên cảm thấy sẽ có những chuyện không ổn nào đó phát sinh, co người lại, định biến trở về hồ ly. Luồng ánh sáng trắng ở mi tâm mới phát ra, đột nhiên đã bị Ân Tĩnh chỉ một ngón tay tới đặt lên trên. Luồng ánh sáng trắng ở mi tâm đã bị ép đẩy lui về.


" Ôi!" Mi tâm Tiểu Nghiên đau nhức dữ dội một lúc, biết rõ Ân Tĩnh sẽ chẳng tốt đẹp gì với nàng mà. Lúc này một chút pháp lực đều không sử dụng được, dưới tình thế cấp bách liền ngửa mặt cắn đầu ngón tay Ân Tĩnh một cái.


Loại phản kháng vô dụng này Ân Tĩnh căn bản không thèm để tâm, chỉ là trong đầu lóe lên suy nghĩ đến một bí thuật nào đó, khẽ cười lạnh một tiếng, không tránh đi mà để kệ cho cắn, còn chủ động bỏ đi pháp lực bảo hộ cơ thể trên đầu ngón tay.


Đầu ngón tay đau xót, cảm giác vài giọt chất lỏng ấm áp trong cơ thể chảy vào trong miệng Tiểu Nghiên.


Rất nhiều năm chưa thử qua cảm giác bị chảy máu, Ân Tĩnh hơi khẽ giật mình, sử dụng pháp thuật, vài giọt máu trong nháy mắt đã hóa thành máu phù dung đi vào trong cơ thể Tiểu Nghiên.


Tiểu Nghiên không nghĩ tới một cái cắn của mình lại khiến Ân Tĩnh bị thương, ngây người nhanh chóng lui lại nhả ra. Nàng không biết rằng vừa rồi Ân Tĩnh đã làm phép trên người nàng. Từ nay về sau, Ân Tĩnh chẳng những có thể khống chế nàng biến thành hình người hoặc hóa thành thân cáo, mà còn có thể do thám biết được tâm tư và hành tung của nàng, nàng tất thảy đều trong lòng bàn tay cô.


Loại bí thuật này từ trước đến nay là loại ma lực rất mạnh. Ma quân thu phục chiếm được đạo hạnh cao thâm của yêu ma vì chính là sử dụng phương cách này. Người có thể sử dụng nó tìm khắp tam giới chỉ có ba người, Tiểu Nghiên rất không may lại gặp phải một người trong số đó.


Lại nói tiếp, dùng loại bí thuật này lên người Tiểu Nghiên, cũng có chút giết gà dùng đao mổ trâu.


Tiểu Nghiên co người lại, một mạch đi dựa vào trong góc, rời khỏi "Phạm vi ảnh hưởng" của Ân Tĩnh, chưa từ bỏ ý định biến lại về thân cáo lần nữa. Nhưng nàng lại bị một tay Ân Tĩnh túm lấy mắt cá chân, kéo trở về. Một lúc sau, nhức mỏi ở chỗ bị túm nhanh chóng truyền khắp cơ thể, Tiểu Nghiên rốt cuộc không thể sử dụng được câu chú biến thân.


Ân Tĩnh cười cười, tay giật vạt áo của nàng ra, khống chế nàng giãy dụa, đem quần áo trên người nàng cởi hết không còn một mảnh, thu vào trong tay áo Kiền Khôn. ( tay áo kiền khôn là tay áo chứa được tất thảy mọi thứ)


Dùng phép định thân tất nhiên là đơn giản hơn nhiều, nhưng cô thật sự muốn hưởng thụ khoái cảm tay chân cơ thể chà sát cùng với vật cưng mới.


Quần áo trên người Tiểu Nghiên là bộ phận tinh hồn biến thành, một khi rời khỏi người, nàng sẽ không cách nào biến lại thành hồ ly được. Hắn không cần sử dụng pháp lực trên người nàng, cũng không cần lại dùng bí thuật khống chế, lại có thể nhìn đã mắt thân thể quyến rũ của vật cưng mới của mình.


Mặc dù đối với việc tình dục, Tiểu Nghiên hoàn toàn ngây thơ, nhưng cũng biết rằng thân thể lỏa lồ trước mặt "người lạ", thật sự cực kỳ không ổn. Nhưng mà quần áo bị lấy mất, không biến lại được, đành phải thuận tay kéo chăn qua bao phủ lên cơ thể.


Ân Tĩnh nhìn nàng cuộn mình lại thành một đống, dùng chăn bao bọc vẻ thực sự nghiêm nghị, chỉ còn khuôn mặt nhỏ nhắn hé lộ ra bên ngoài, vừa thất kinh vừa sợ hãi nhìn mình trừng trừng, cảm thấy hết sức buồn cười.


Người ta đều nói hồ ly có đặc điểm xinh đẹp, con hồ ly trước mắt này cũng vậy, nhưng lại là cái gì cũng đều không hiểu, bộ dáng hoàn toàn trẻ con, động tác ngốc nghếch buồn cười, chẳng lẽ lại là xử nữ chưa trải qua chuyện xxx?


Nếu thế, coi như mình nhặt được báu vật!


"Đưa ta quần áo! Ta không cần ngươi phải giúp ta qua Thiên kiếp, ngươi là người xấu!" Giọng tiểu hồ ly khẽ khóc nức nở, rất hối hận đã không nghe lời nói của Phụ thân, lộ ra hình người trước mặt người lạ, quả nhiên là kết quả gặp phải người xấu.


Ân Tĩnh đưa tay sờ lên mái tóc dài xoã trên chăn, sợi tóc và mắt của nàng cùng một sắc độ, tông màu nâu, trơn bóng mềm mượt, như thể gấm vóc: "Ta không phải muốn hại ngươi, chỉ là muốn dạy cho ngươi một loại phương pháp luyện công mới."


Tiểu Nghiên căn bản không tin, dù nàng quen biết rất ít người, nhưng do vừa rồi Ân Tĩnh đã hoàn toàn phá hoại hành vi ý muốn của nàng, có thể nhận thấy cho dù cô không có hứng thú hút chân nguyên của nàng, cũng không có lòng tốt gì.

Muốn chiếm lấy con tiểu hồ ly này, đối với Ân Tĩnh rất đơn giản, thậm chí chỉ cần dùng bí thuật vừa mới làm phép trên người nàng, cũng có thể làm nàng ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cô làm bậy. Nhưng như vậy quá không có ý nghĩa, hay nhất là khiến chính nàng mắc câu.


Hồ tinh cực kỳ có tài năng thiên phú về chuyện xxx, dùng bí thuật khống chế hành vi của nàng, không khỏi quá mức lãng phí. Làm cho nàng chủ động hiến thân, cô sẽ được hưởng thụ ở một mức độ cao hơn nhiều.


Nói cho cùng, hiện giờ Ân Tĩnh đang trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc ( ý là thanh thản, nhàn rỗi, chậm rãi), nói khó nghe là cực kỳ nhàm chán, không... chẳng thiếu thời gian và tính nhẫn nại, dù sao con hồ ly ngốc nghếch này cũng chẳng chạy được đi đâu, nên không cần vội vã ăn nàng vào bụng.


"Ngươi không tính luyện công? Ta đây ngủ trước một tí, ngươi cứ tự nhiên." Ân Tĩnh nói xong cũng không liếc nhìn Tiểu Nghiên, ngông nghênh cởi áo ra, ngả đầu lên giường ngủ ngay.


Tiểu Nghiên vốn đang lo lắng hắn ở trên giường là bất lợi đối với mình, kết quả phát hiện cô thật sự cứ như vậy mà ngủ, không khỏi lo lắng.


Tay giật nhẹ tay áo của cô, không có phản ứng.


Lay lay cánh tay của cô, cũng không có phản ứng.


Níu lấy chăn lật ra, liều đẩy đẩy thân thể của cô, vẫn y nguyên không nhúc nhích.


"Này ! Ngươi đừng có mà ngủ nha, đưa ta quần áo đây!"


Hờ hững, còn ngáy lên nữa.


Tiểu Nghiên bọc chăn co lại thành một đống, không làm gì cả, khoé mắt liếc nhìn áo ngoài của  Ân Tĩnh cởi ra treo cạnh giường. Nhìn lại bộ dạng ngủ say như chết không thay đổi của Ân Tĩnh, nàng đưa một tay lên lấy quần áo mang vào trong chăn. Lúc này nàng mới đẩy chăn, trở mình, tay lật tay áo – vừa mới trông thấy cô hình như đem bỏ quần áo của nàng vào trong tay áo xong.


Trở mình sang một bên, lén cười trộm đắc ý. Ngươi cướp mất quần áo của ta, ta cũng cướp mất của ngươi, hừ hừ!


Túi tay áo lật tới lật lui, xoay đi xoay lại đều không có, Tiểu Nghiên liền biết rõ đối phương đã sử dụng pháp khí nào đó đem giấu quần áo mình đi rồi. Trong lòng lại thấy ủy khuất, lại thấy lo âu, bất chấp nỗi sợ hãi đối với Ân Tĩnh, nàng phát lực đẩy mạnh thân thể cô, muốn cô tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro