Chap 52: Một nghìn năm ngắn ngủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn... Phác Hiếu Mẫn.... 

Ân Tĩnh sửng sốt nghĩ, Hiếu Mẫn kia không phải định dùng Tiểu Nghiên làm quân cờ để đối phó với mình chứ? Con người Hiếu Mẫn kia trông có vẻ đạo mạo nhưng bên trong tâm địa quanh co khúc khuỷu khôn lường, không thể không đề phòng!

Nhưng Tiểu Nghiên chỉ là một tiểu hồ ly trong sáng, không có khả năng làm hại người khác, nàng không bị người ta làm tổn thương là đã may lắm rồi!

Ân Tĩnh ngồi trong phòng, bao nhiêu tâm tư suy nghĩ phập phồng trào dâng, không hề để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối.

Trên giường trống rỗng, không hề có bạch hồ ly ngây thơ khờ dại, cũng không hề có tiểu mỹ nhân thướt tha thanh lệ. Ánh trăng sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trên mặt đất chỉ có duy nhất hình bóng của cô. Lại một lần nữa, chỉ có duy nhất một mình cô!

Trước đây, lâu lắm rồi, cái thời kỳ đen tối đấy, cô cũng có cảm giác tương tự như bây giờ. Khi đó phụ thân cô thường xuyên ra ngoài tìm mẫu thân của cô bị mất tích. Cô cứ một mình ở trong Mặc Đàm chờ đợi, làm bạn với cô chỉ có những mảnh hồi ức ngọt ngào ngắn ngủi.

Cô nhớ đi nhớ lại những mảnh hồi ức kia, nghìn năm trước như hiện ra trước mắt, vẫn y nguyên như trong trí nhớ, rõ ràng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, đến mức cô phải hoài nghi rằng đây có phải hoài niệm của mình hay là hạnh phúc mà cô chưa từng được nếm trải dư vị.

Trong trí nhớ của mình, lúc nào cha mẹ cô cũng rất thương yêu nhau. Mẹ cô dịu dàng chải tóc cho cô, cha cô đứng đằng sau chải tóc cho mẹ. Trong gương đồng, hình ảnh ba người hạnh phúc sống chết bên nhau, gắn kết vĩnh viễn không chia lìa.

Cha cô dịu dàng ôm lấy cô, khen cô còn nhỏ nhưng đã cực kỳ dễ nhìn, tương lai nhất định sẽ làm cho rất nhiều người phải mê đắm. Cha cực kỳ yêu mẹ, gương mặt cô có nhiều nét giống mẹ, cho nên cha cô lại càng yêu thương cô, ngắm nhìn cô, khen cô không ngớt.

Những lúc đấy, mẹ cô đỏ mặt sẵng giọng mắng: "Suốt ngày chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi."

Trong mắt mẹ cô có nét ôn nhu cao quý, làm cho cô cảm thấy mình là hài tử được yêu quý nhất trong thiên hạ.

Không biết từ khi nào, thế gian chỉ còn lại một mình cô, mẹ cô tự nhiên mất tích, cha cô đau lòng gần chết, cả ngày ra ngoài tìm kiếm. Một năm rồi lại một năm trôi qua, có lẽ cha cô cũng biết là không tìm được, nhưng cha cô vẫn cứ nhất quyết lang thang ở bên ngoài, bởi vì cha cô sợ nếu trở lại Mặc Đàm đối mặt với đứa con có nhiều nét giống ái thê của mình, sẽ vì thương nhớ quá độ mà phát điên.

Bỗng đến một ngày, cha cô đột ngột trở về, Ân Tĩnh mới giật mình phát hiện rằng cô đã không còn là hài tử nhỏ bé ngày nào được cha bế trên tay và cha cô cũng đã già rồi. Với tu vi của cha cô thì có trải qua trăm ngàn năm cũng không thể già, vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, khuôn mặt đã nhuốm đầy phong sương.

Phụ thân cô rất vui mừng, rốt cuộc thì cũng tìm được tin tức của mẫu thân. Phụ thân kích động, cùng đứa con đến Thiên đình, nhưng phụ thân cô lại phải chứng kiến một màn đau đớn đến đứt từng khúc ruột.

Phụ thân chứng kiến thê tử mà mình yêu thương say đắm xem như tính mạng của bản thân, đang nép vào lòng của một nam nhân khác. Trong tay bọn họ nắm tay một thiểu thư, mà vị tiểu thư này với Ân Tĩnh có đến sáu bảy phần giống nhau, nhưng lại có nhiều nét giống mẹ hơn.

Hai người bọn họ ngơ ngác nhìn vợ mình và mẹ mình đang ôn nhu mặc quần áo cho vị tiểu thư kia, dịu dàng nở nụ cười với nó. Tiểu thư kia không phải tên là Hàm Ân Tĩnh, mà tên nàng ta là Phác Hiếu Mẫn, cũng là con của nàng.

Phụ thân cô không nói một câu nào, cũng không hề xông lên hỏi tại sao, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mất hồn mất vía, nắm tay Ân Tĩnh quay trở về Mặc Đàm, từ đấy không hề bước ra khỏi Mặc Đàm một bước.

Ân Tĩnh vẫn cô đơn một mình. Phụ thân cô không còn bình thường như trước, ngày ngày lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến ngày chết. Phụ thân cô mất đi, hồn phách không trùng nhập luân hồi, cứ luẩn quẩn bên thân xác.

Tâm nguyện cuối cùng của phụ thân là đem phụ thân luyện hóa thành ngọc quý, rồi khảm lên một chiếc trâm, đưa đến tận tay cho mẫu thân.

Ân Tĩnh làm theo nguyện vọng, làm xong cô mê hoặc một nàng tiên tử, khiến cho nàng mang trâm gài tóc để lẫn vào hộp đồ trang sức của mẫu thân.

Cây trâm cài tóc không hề có gây hại cho người, nhưng nghe nói mẹ cô khi nhìn thấy chiếc trâm liền không ngừng rơi lệ, lòng đau như cắt, cứ nhất quyết nắm chặt cây trâm không chịu buông tay. Tiên nhân phát hiện ra chiếc trâm gài tóc không có bất cứ loại độc dược bùa chú nào, đành bó tay không cách nào giải quyết.

Một tháng sau, mẫu thân cô xuất hiện ở Mặc Đàm, ngơ ngẩn lang thang tìm kiếm hình bóng của phụ thân , nàng nói nàng nhớ lại hết rồi, nhưng đã quá muộn....

Mẫu thân cô cũng qua đời, Hàm Ân Tĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao mẹ cô mất tích, tại sao lấy người khác, tại sao quên chồng, quên con. Tất cả, tất cả nguyên nhân đều do cha của Phác Hiếu Mẫn kia đứng đầu khởi xướng.

Cô lên Thiên đình, oán giận trong lòng cứ tự do phát tiết. Cô chỉ có một mình, kết quả như thế nào đi nữa thì đối với Cô cũng không khác nhau. Các vị thiên tiên thần nhân không chịu nổi sự kích động của cô, đến khi cô chẩn bị giết Thiên đế, Phác Hiếu Mẫn bỗng xuất hiện trước mặt....

Cuối cùng, một mình cô trở lại Mặc Đàm, dạo chơi nhân gian, thưởng thức cuộc sống nữ sắc, ngày ngày cứ như vậy trôi qua, cũng không phải là không tốt.

Một ngưởi không có gì để lo lắng, không có gì để phiền toái, không có gì để phiền não, không có gì để bi ai thống hận, không có gì để phẫn nộ... Chỉ có tĩnh mịch mà thôi....

Ân Tĩnh không biết cô đã xuất thần như thế trong bao lâu, tựa như nghe thấy tiếng khóc, là Tiểu Nghiên?! Trong lòng cô bỗng tràn đầy hạnh phúc, thấm vào cả xương tủy, xua tan tất cả cô đơn tĩnh mịch. Ân Tĩnh bật dậy chạy đến chỗ phát ra tiếng khóc.

Tiếng khóc từ sâu bên trong bụi hoa hồng vọng ra. Ân Tĩnh tay run rẩy vạch hoa lá, nhưng không có hình ảnh bạch y quen thuộc, mà chỉ có một đóa hồng xanh rất to, Tiểu Lam đang co người trên đóa hoa, khóc nức nở.

Ân Tĩnh thất vọng, tất cả khí lực trong người như tiêu biến hết. Cô chậm rãi ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Tiểu Lam đang khóc rống lên, im lặng không nói một lời.

Tiểu LAm đắm chìm trong bi thương, lúc nhìn lên mới phát hiện ra Ân Tĩnh, Tiểu Lam nhanh chóng ngồi thẳng người, giọng chờ mong hỏi: "Tiểu Nghiên, nàng đang ở đâu?"

Ân Tĩnh thản nhiên nói: "Nàng đi rồi."

Tiểu Lam sửng sốt, dậm chân nói: "Nàng nói nàng sẽ nhanh chóng trở về. Ta đã chờ ở đây ba ngày rồi."

"Nàng sẽ không trở về nữa đâu" Ba ngày? Không phải mới chỉ qua một đêm thôi sao?

"Ngươi lừa ta"

Ân Tĩnh không nói, đứng dậy đi ra khỏi vườn hoa.

Chẳng qua chỉ là một tiểu hồ ly tinh! Trong lòng thầm nhủ những lời này, trở lại căn phòng, ngả đầu nằm lên giường, cô thực muốn ngủ một giấc. Cô khoát tay làm cho tiếng khóc của Tiểu Lam không thể lọt vào căn phòng.

Không biết cô ngủ trong bao lâu, khi tỉnh lại, theo thói quen cô sờ sờ vào gối, nhưng tay cô chỉ thấy gấm hoa lạnh buốt, chứ không phải thân thể mại ấm áp của Tiểu Nghiên. Tâm trí cô lại trào lên cảm giác mất mát mãnh liệt, Ân Tĩnh thấy thất bại vô cùng. Một tay cô cầm chiếc gối gấm hoa bực tức ném xuống đất.

Chẳng qua chỉ là một tiểu hồ ly tinh thôi mà!

Cô xuống giường, đi được hai bước, không chịu được lại nhặt chiếc gối lên. Đó là chiếc gối mà khi Tiểu Nghiên bị thương hay nằm ngủ. Cô sợ vết thương của nàng bị đau nhức, liền kiên quyết đi tìm một chiếc gối hoa mềm mại nhất cho nàng. Sau khi thương thế lành, Tiểu NGhiên đã thành thói quen giữ khư khư cái gối ở trên giường, mỗi ngày đều nằm trên gối mà ngủ.

Giường đệm tựa như còn vương vấn mùi sáp hoa ngọt ngào đặc biệt của Tiểu Nghiên... Ân Tĩnh đột nhiên nhận thấy cô lại không tự chủ mà đang vuốt ve giường đệm. Trong lòng cô tức giận, muốn vứt bỏ gối đệm này đi... Thế nhưng... cô không làm được!

Chẳng qua chỉ là một tiểu hồ ly tinh thôi mà!

Lần đầu tiên HÀm Ân Tĩnh cảm thấy pháp lực cao cường như cô vẫn có thể bị trúng tà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro