Chương 4: Tôi sẽ cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng một người đàn ông ở chung một phòng, chính mình lại bị hạ xuân dược, Tần Hạ không ngốc, biết như vậy sẽ dễ dàng xảy ra chuyện đó.

Thời điểm Phó Thiên đóng cửa, cô liền ra sức cố gắng đứng lên.

~ Để tôi xuống dưới.

Phó Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, hai cánh tay giống như thép gắt gao siết chặt cô, ôm cô đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng. Tư thế này không nói cũng biết muốn làm gì. 

Tần Hạ gấp đến trán túa ra mồ hôi, nhất thời tình thế cấp bách, cô làm hành động mà cô không ngờ tới, cầm lấy phần dưới của anh, cảm thấy vừa căng vừa cứng, tiếp theo liền buông ra, ép chính mình nhịn xuống. 

~ Tôi nói để tôi xuống dưới, bằng không, bằng không tôi liền...

Tần Hạ đỏ mặt, câu nói kế tiếp không nói lên lời.

~ Thích chỗ đó của tôi sao

Phó Thiên cúi đầu, tiếng nói phát ra từ yết hầu, hai tròng mắt phát sáng như ánh sao, lạnh lùng và đầy quyến rũ. Tần Hạ trừng con mắt theo dõi anh, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói lên lời, giống như mất đi âm thanh. 

Cơ thể cô bỗng cứng ngắc, cầm lấy phần dưới của anh, giờ phút này không biết nên làm thế nào, chỉ thấy nóng dọa người, làm cho cô càng hoảng sợ, lòng bàn tay càng ngày càng nóng không ngừng, hơn nữa ngày càng lớn. Cảm xúc kì lạ trong đầu cô không tự chủ được mà vạch ra quá trình của một thứ gì đó từ mềm sang cứng.

Phó Thiên nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo của cô, da thịt trắng ngần bởi vì bị hạ dược mà đỏ hết lên, giống như quả mật đào cắn một phát vị ngọt lan tỏa ra miệng, đôi mắt bị che mờ bởi dục vọng. 

~ Đừng nóng vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian, tôi sẽ cho em.

Thanh âm của Phó Thiên trầm thấp mà chững chạc bởi vì ham muốn dồn dập nên có thêm chút gợi cảm, bước chân cứ tiến về phía giường lớn. 

Lòng bàn tay cô cọ xát vào người anh trong khi anh đang bước đi, mặc dù cách lớp vải, nhưng cái loại cảm giác này vô cùng mất mặt. Tần Hạ không chịu được nữa di chuyển bàn tay, lúc này mới biết bản thân làm một việc ngu xuẩn, muốn tát cho chính mình một cái, đột nhiên nghĩ đến tay, cảm thấy nhiệt độ của người đàn ông này càng lúc càng thấp, lại cứng rồi, thẳng đến khi bị Phó Thiên ném lên giường.

Bỗng chốc thân thể mềm mại trên giường lớn bật lên, chưa kịp ngồi xuống đã bị Phó Thiên đặt lên người mình.Tần Hạ ngẩng đầu, vừa vặn chống lại khuôn mặt phóng đại của anh, ngũ quan tuấn mỹ xuất hiện như điêu khắc, nửa bên trong giấu trong bóng tối như ác ma, trong mắt dày đặc dục vọng, dọa cô chết khiếp.

~ Thực sự xin lỗi, tôi... tôi không cố ý.

Tần Hạ hoảng sợ, nước mắt muốn tuôn ra, người đàn ông này như đang muốn ăn cô. Cô thật vất vả thoát khỏi tay Trần Lị Lị cùng Tần Tư Điềm, chẳng nhẽ lại là nhảy từ hố lửa bên này sang hố lửa bên kia.

Khi đàn ông mạnh mẽ và phụ nữ yếu đuối, cô hiểu rõ tình hình lúc này.

~ Em không sai, tôi rất thích, nhất là thời điểm ở cửa.

Phó Thiên nghiêm trang mà nói, chuyên tâm nhìn chằm chằm ánh mắt cô. Nó không khác gì muốn ăn cô.

Tần Hạ đen mặt xấu hổ, đó cũng là cái lịch sử đen tối thứ hai của cô, một trong hai chính là nhất thời bị mất não. Chỉ trong vài phút đồng hồ, cô hy vọng thời gian sẽ quay ngược trở lại. 

Phó Thiên cúi xuống, hơi thở của anh phả vào mũi cô, cơ thể ngày càng hừng hực, tựa như đặt mình ở bên trong ngọn lửa, cơ thể anh khó chịu như thể sắp bị biến thành tro. 

Cảm giác nóng nảy lại trở về một lần nữa, lần này không ngờ nó lại gấp đôi. Nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn mỹ của anh, cô hận không thể ngẩng đầu lên mà hôn đôi môi ấy được. Không được. Cắn thật đau đầu lưỡi mình, đau đớn làm cô lấy lại chút lý trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro