Chương 1: Người đàn ông này đẹp trai quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linn Linn

Sơ Nịnh một thân váy trắng thiên sứ, thảm thương ngã xuống đất , bả vai nhiễm máu đỏ tươi bắt mắt.

Cô ngoan ngoãn hơi cuốn lại lọn tóc rụng, khuôn mặt trắng bệch, nhìn qua có vài phần suy nhược, giữa mày nhíu lại nhưng là một cảnh khiến người ta kinh diễm.

Cuối cùng cũng qua, Trần Dương thu hồi tư thế quay chụp kỳ quái, gật đầu với Sơ Nịnh: "OK, hoàn hảo, kết thúc công việc!"

Sơ Nịnh đứng dậy về phòng trang điểm, Trần Dương đem mấy tấm ảnh chụp tải lên máy tính, bắt đầu sửa.

Một quý " Thời thượng mỹ nhân", chủ đề tạp chí là "Chiếc cánh thiên sứ", vốn định mời tiểu hoa đán Kiều Nhiễm làm trang bìa nổi bật của quý này, nhưng cuối cùng Kiều Nhiễm lại từ chối.

Trần Dương cuối cùng phải tìm bạn học giúp đỡ.

Sơ Nịnh, chính là bạn học đề cử.

Trần Dương mới đầu tựa hồ không hài lòng với Sơ Nịnh, cô lớn lên quả thực thanh thuần xinh đẹp, nhưng lượng fan, nhiệt độ, tất cả mọi phương diện đều không thể so sánh cùng với đại minh tinh Kiều Nhiễm.

Không nghĩ tới lại làm ra hiệu quả tốt, cư nhiên làm người ta kinh ngạc.

Thậm chí Trần Dương còn cảm thấy, Kiều Nhiễm này được xưng minh tinh hạng nhất, cũng không bằng Sơ Nịnh trên người đã có sẵn khí chất thanh thuần.

Quả thực quá thanh thuần!

Không chỉ có khí chất, lại còn có hồn.

Làm nhiếp ảnh gia nhiều năm, Trần Dương rất am hiểu cách bắt giữ linh hồn nhân vật, thuyết minh bộ dáng đẹp nhất của nhân vật qua các bộ ảnh.

Nhưng Sơ Nịnh này cùng những người anh ta đã hợp tác không giống nhau, cô có đôi mắt trong suốt sạch sẽ, lại sâu thẳm.

Căn bản không cần cố tình phải diễn, cũng đã gãi đúng chỗ ngứa mà thể hiện đúng chủ đề "Chiết cánh thiên sứ": yếu ớt, vô lực, tái nhợt mà thê lương.

Trên người cô có một vẻ đẹp thần bí, có thể kích thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông, nhìn nhiều vài lần, liền sẽ lún sâu vào đôi mắt ấy không thoát ra được.

Âm thanh giày cao gót trên mặt đất lộc cộc truyền đến, lúc này Trần Dương mới đem ánh mắt chuyên chú từ trên ảnh chụp dời đi.

Sơ Nịnh đã tẩy trang, trên người mặc một cái váy liền áo màu đen, vòng eo tinh tế, chân dài thẳng nuột, tóc xoăn dài xõa trên vai, mặt mày trắng muốt tinh xảo làm người ta kinh diễm.

"Nếu không có gì chuyện khác, thì em đi trước nhé." Thanh âm của cô sạch sẽ, mang theo chút ôn nhu, cả người càng thêm ngoan ngoãn, nhưng lắng nghe kĩ thì lại không có ý tứ gì, giống như không mang theo tình cảm.

Trần Dương nắm chìa khóa xe trong tay, đứng lên, ngược lại câu nệ: "Anh mời em đi uống một ly cà phê rồi về nhé ?"

"Không cần đâu ạ." Sơ Nịnh uyển chuyển từ chối, "Buổi tối em còn có việc, cần phải đến sớm để chuẩn bị."

Từ studio ra ngoài đã là chạng vạng, ánh dương tham luyến mà dựa sát vào nhau chấm đất bình yên, mây tía rực rỡ sắc màu .

Sơ Nịnh tự gọi xe về đài truyền hình.

Giờ này xe trên đường rất nhiều, dòng xe trước mặt đi chậm rì rì làm tài xế sốt ruột.

Nhưng hình như Sơ Nịnh cũng không gấp, khuỷu tay chống ở cửa sổ xe ngủ gật.

Mới vừa chợp mắt, nghe được tài xế cảm thán: "Kỳ thi đại học kết thúc, có người vui có người buồn."

Sơ Nịnh ngước mắt, phát hiện xe vừa vặn đi ngang qua cổng trường Hoàn Nhị Trung.

Hôm nay là ngày thứ tám của tháng sáu, buổi chiều cuối cùng của kì thi đại học đã kết thúc, học sinh lục tục từ bên trong ra ngoài cổng trường, có người trên mặt tràn đầy niềm vui sướng, có người lại cau mày mặt buồn thiu, thậm chí trực tiếp ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh khóc.

Khi đã đi qua một quãng dài, Sơ Nịnh đã không nhớ nổi chính mình năm ấy kết thúc thi đại học là thế nào, là vui hay buồn, con đường từ trường học này đi ra như nào.

Chỉ nhớ rõ, lúc ấy vừa ra liền đụng phải cặp mắt đào hoa kia nhuộm dần ba phần kiêu ngạo.

Thiếu niên đứng ở cổng trường, tay đút trong túi, đôi mi sắc bén nhìn về phía mình càu nhàu: "Tớ thi ở tận trong cùng đều đã sớm ra ngoài, sao cậu lại lâu như vậy? Gọi di động cho cậu vẫn luôn không được, hù dọa tớ rồi."

"Mới vừa thi xong, tớ còn chưa có mở nguồn đâu." Sơ Nịnh lấy di động từ cặp sách, lại cười giận Tần Hi :

"Tớ xong liền đi toilet, người quá nhiều nên phải xếp hàng, cậu gấp cái gì?"

"Tớ mà không giám sát chặt chẽ, cậu nếu đi lạc...."

Tần Hi trừng phạt mà giơ tay dùng sức xoa đầu cô , lời nói mang theo chút đùa giỡn, cà lơ phất phơ nói:

"Tớ đây làm sao bây giờ?"

"......"

Sơ Nịnh trực tiếp gọi taxi, hướng trung tâm đi đến.

Đã đến quán cơm, trong bụng trống rỗng, thời gian chờ thang máy, cô lấy ra di động tính toán xem nên ăn gì.

Màn hình sáng lên, lại nhìn thấy một chủ đề Weibo: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? #

Tạm dừng hai giây, cô vốn định đem cái này lướt qua, kết quả không cẩn thận click mở.

Sơ Nịnh nhìn đến câu trả lời trên cùng.

@cà tím cà tím tớ là chuối: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? # : Năm tháng là con dao hai lưỡi, nếu thật gặp lại, không chừng người cũ cũng không nhận ra mình.

Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn phía cửa thang máy hiện lên hình dáng chính mình.

Gương mặt non nớt kia hoàn toàn nẩy nở, đuôi ngựa thẳng đuột luôn cột trên đỉnh đầu biến thành làn tóc màu nâu cuộn sóng, cằm nhọn, hốc mắt sâu, người trước kia luôn có tinh thần giờ toàn dựa trang điểm mới có chút khí sắc.

Rất nhiều năm không gặp, nếu bây giờ gặp phải, thật có khả năng là nhận không ra.

Nhưng thành phố này lớn như vậy, người kia hàng năm ở nước ngoài, cô hẳn là không cơ hội đụng phải anh.

Cửa thang máy mở ra, cô không nghĩ nhiều, đi vào, lui về phía sau nhấn Weibo click mở page của quán cơm, liền chọn lẩu cay cho buổi tối.

——

Sơ Nịnh là người dẫn chương trình của truyền hình Trường Hoàn, chuyên mục "Truyền thuyết lâu đời" , đây là tiết mục từ linh dị thần quái đến gần khoa học.

Truyền thuyết thần quái phần lớn xuất hiện ở buổi tối, vì thăm dò chân tướng sự thật, nhiều người chìm vào trong cảnh phóng viên ban đêm xuất động, cũng thường cùng người dẫn chương trình cổ vũ, cho nên đây là tiết mục phát sóng trực tiếp.

Tiết mục kết thúc, cô sửa sang lại bài viết thu thập đồ đạc từ trong đài ra ngoài, cả tòa thành thị đều chìm trong im lặng, sương mù che khuất cả lối đi, vòm trời như có như không lại tối tăm không có chút ánh trăng, đèn đường đem cái bóng của cô kéo dài.

Từ gara đánh xe về tới chung cư, đã là hai giờ sáng.

Phòng khách hắt ra ánh đèn vàng nhu hòa, Trì Diên đắp mặt nạ nằm trên sô pha, hai chân gác vào nhau lắc qua lắc lại, tựa lưng dựa thành ghế chơi di động, móng tay sơn màu đen thon dài đẹp mắt.

Trì Diên là khuê mật của Sơ Nịnh từ nhỏ mặc chung cái váy mà lớn lên, cấp ba liền đi du học, ở bên ngoài thả ga rất nhiều năm, về nước giữa chừng rồi hứng lên tiến vào giới giải trí.

Trong nhà không thiếu cái gì gọi là tài nguyên, nhưng Trì Diên trời sinh không có khả năng làm diễn viên thiên phú, diễn cái gì cũng đơ, trước mắt vẫn là một bình hoa xinh đẹp tuyến mười tám.

Hai ngày này bị người trong nhà hỏi thăm, cô ấy nghe nhiều ngại phiền, chạy tới chỗ Sơ Nịnh tìm sự thanh tĩnh.

"Còn chưa ngủ?" Sơ Nịnh đem chìa khóa ném ở huyền quan, thay dép đi tới.

Trì Diên ngồi dậy, cùng cô vẫy tay, bởi vì đắp mặt nạ nói chuyện mơ hồ không rõ: "Lại đây, cho cậu xem tin tức lớn!"

Sơ Nịnh cũng không cảm thấy hứng thú, rửa sạch tay, đi tới tủ lạnh lấy chanh ra cắt miếng, chuẩn bị một ly nước chanh mật ong.

Trì Diên chủ động đi tới, giơ di động cho cô xem: "Kiều Nhiễm lên hot search"

" Cô ấy không phải cứ hai ba ngày lại lên đầu hot search sao." Sơ Nịnh thêm chút mật ong, quấy nước trong ly, không có gì bất ngờ, đến mí mắt cũng lười nâng lên một chút.

"Nhưng lần này không giống vậy, Kiều Nhiễm lên hot search còn mang một đại soái ca lên cùng, nghe nói hai người ở sân bay nhìn nhau hơn ba giây, quan hệ có điểm không bình thường."

Sơ Nịnh cầm cốc nước uống hai ngụm, thấy Trì Diên đem điện thoại qua cho cô nhìn, tùy tiện liếc liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh kia.

Ảnh chụp có tiểu hoa đán Kiều Nhiễm cùng một người đàn ông tây trang giày da anh tuấn, cô giương mắt nhìn một cái liền rũ mắt.

Từ góc độ này, hai người ánh mắt đan xen, không gian có chút ái muội.

Sơ Nịnh nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc lại xa lạ, có chút thất thần.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, vai rộng chân dài, tóc ngắn lòa xòa trên trán nhưng không ảnh hưởng đến một bộ mặt cương nghị, đường cong cằm sắc bén mà khắc sâu.

Năm tháng đi qua lắng đọng lại trên người anh sự chín chắn, chút ngây ngô thời thiếu niên đã rút đi, sự kiêu ngạo giữa mày còn giữ lại, mí mắt hơi rũ, mang theo ngông nghênh không ai bì nổi.

Trì Diên tấm tắc hai tiếng: "Người này đẹp trai, một thân tây trang phú quý, thoạt nhìn không giống như người chưa hiểu việc đời, như thế nào đôi mắt đào hoa lại nhìn người kém như vậy, nhìn chằm chằm Kiều Nhiễm, là chưa thấy qua bạch liên hoa trà xanh trông như thế nào sao? "

"Tiểu chanh, cậu sao vậy, sao lại ngẩn người?"

Trì Diên vừa ngẩng đầu liền thấy Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ảnh chụp đến xuất thần, mày giương lên, "Thật là không dễ dàng, khó có ngày lại được xem cậu nhìn chằm chằm một người đàn ông."

Tròng mắt cô ấy chuyển động, nâng cánh tay đặt trên vai Sơ Nịnh: "Tớ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, nếu cậu nhắm trúng, bằng không tớ đi hỏi thăm một chút, đoạt người từ Kiều Nhiễm tới tay cậu, đến lúc đó làm tức chết cô ta!"

Nói xong, Trì Diên kéo cằm Sơ Nịnh qua ngắm kỹ gương mặt này: "Cậu cùng Kiều Nhiễm bộ dáng có vài phần giống nhau, người đàn ông này có thể coi trọng Kiều Nhiễm, thế thì khẳng định cũng có thể có hứng thú với cậu, tớ cảm thấy rất hấp dẫn. Kiều Nhiễm là giả vờ thanh thuần, cậu mới chính là khí chất trong veo, không nhiễm hạt bụi, so với cô ta còn đẹp hơn mấy phần!"

"Không có hứng thú." Mặt Sơ Nịnh không biểu tình mà uống xong ly nước chanh, thả lại trên quầy bar, "Thật sự mệt quá, tớ đi ngủ đây."

Tẩy trang thật kĩ lớp trang điểm trên mặt, Sơ Nịnh vào phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước ấm áp theo đỉnh đầu chảy xuống, tóc dài ướt dầm dề dán ở phía sau tấm lưng trần.

Cô nhắm mắt lau mặt, trong đầu hiện lên ảnh chụp người đàn ông vừa rồi.

Anh ấy về nước.

Không biết sao, lại nhớ tới hôm nay ở Weibo nhìn thấy cái đề tài kia: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? #

Sơ Nịnh thật đúng là không quá chắc chắn.

Nhưng mà ở một thành phố lớn như vậy, mỗi ngày công tác mệt mỏi, mặc dù anh về nước, kỳ thật cũng không nhất định sẽ gặp được.

——

Sáng hôm sau, Sơ Nịnh tỉnh dậy, thân ảnh Trì Diên đã không còn ở đây.

Cô mở di động, nhìn tin nhắn Trì Diên gửi tới mới nhớ ra hôm nay nha đầu kia đi khởi quay một bộ thanh xuân vườn trường.

Kiểm tra di động một lát, Sơ Nịnh bò dậy đi phòng tắm rửa mặt.

Mới vừa nặn kem đánh răng, di động trên bồn rửa tay nhắc nhở WeChat có tin nhắn mới, cô nhấc tay click mở.

Diều: 【 A, biên kịch vẫn luôn thần bí không chịu công bố nữ chính là ai! 】

Diều: 【 Hóa ra lại là Kiều Nhiễm!!! 】

Diều: 【 Mẹ nó....】

Diều: 【 Cô ta đều đã 27, so với tớ còn lớn hơn hai tuổi, thế mà lại diễn học sinh cấp ba mười bảy mươi tám tuổi, dựa vào cái gì tớ phải diễn bà chủ nhiệm lớp hơn ba mươi tuổi? 】

Diều: 【 a a a a bà đây không muốn diễn! 】

Sơ Nịnh nhìn khung chat không ngừng ting ting bắn ra tin nhắn, đem bọt trong miệng nhổ ra, súc súc miệng, lau tay gõ chữ an ủi cô nàng: 【 đứng ở góc độ khác nhìn một chút, trong phim cậu là chủ nhiệm lớp, Kiều Nhiễm là học sinh của cậu, cô ta phải nghe cậu. 】

Diều: 【 vừa mới đến liền chơi một chiêu lớn như vậy, không ai dám chọc cô ta, tớ nhịn không được nói cô ta hai câu, kết quả đạo diễn mắng tớ......】

Diều: 【nước mắt.JPG】

Sơ Nịnh:【 ôm một cái.JPG】 .

Trì Diên rất nhanh nhắn tin lại: 【 buổi sáng không ăn cơm, bây giờ tớ muốn ăn bánh kem dâu tây của quán dưới lầu nhà cậu ( thèm chảy nước miếng.JPG). 】

Sơ Nịnh tức giận mà cười: 【 ám chỉ tớ mang cho cậu? 】

Diều: 【 cậu có lái xe không, qua thăm tớ một lát. 】

Diều: 【 ( / chờ mong.JPG ) 】

Diều: 【 ( / làm nũng.JPG ) 】

Diều: 【 ( / thân thân.JPG ) 】

"......"

Bị Trì Diên dùng các loại biểu tình oanh tạc, Sơ Nịnh bất đắc dĩ thỏa hiệp: 【 thôi được rồi, tớ đem tới cho cậu 】

Trì Diên quay ở trường Hoàn Nhị Trung, Sơ Nịnh trước kia học cấp ba tại đây, ngày hôm qua còn đi ngang qua nơi đó, đi làm cũng không tiện đường, nhưng lái xe vòng một chút cũng không có vấn đề gì.

Diều: 【 tiểu chanh tốt nhất trên đời! 】

Diều: 【 ( / ôm lấy hôn một ngụm.JPG ) 】

Trì Diên thật cao hứng, nghĩ đến cái gì, lại nhắn : 【 hôm nay cậu tới chỗ này không lỗ, có phúc lợi! 】

Sơ Nịnh đọc xong lại như lọt vào trong sương mù: 【? 】

Trì Diên gấp không chờ nổi, cùng Sơ Nịnh tám chuyện: 【 Người đàn ông trong bức ảnh chụp cùng với Kiều Nhiễm tối hôm qua cũng ở đây, nói không chừng cậu qua đây còn có cơ hội nhìn thấy, người thật so với ảnh chụp càng đẹp trai hơn....】

"Trì Diên, em lại đây một chút." Biên kịch ở bên ngoài cửa sổ gõ gõ, gọi cô ấy.

Trì Diên cầm kịch bản, nhanh chóng cất vào túi, chạy tới: "Dạ em tới liền ạ."

Sơ Nịnh cũng không quá để ý tin nhắn vừa rồi của Trì Diên, trang điểm thay quần áo ra cửa, mua bánh kem dâu tây Trì Diên thích ăn, lái xe đi trường Hoàn Nhị Trung.Sơ Nịnh một thân váy trắng thiên sứ, thảm thương ngã xuống đất , bả vai nhiễm máu đỏ tươi bắt mắt.

Cô ngoan ngoãn hơi cuốn lại lọn tóc rụng, khuôn mặt trắng bệch, nhìn qua có vài phần suy nhược, giữa mày nhíu lại nhưng là một cảnh khiến người ta kinh diễm.

Cuối cùng cũng qua, Trần Dương thu hồi tư thế quay chụp kỳ quái, gật đầu với Sơ Nịnh: "OK, hoàn hảo, kết thúc công việc!"

Sơ Nịnh đứng dậy về phòng trang điểm, Trần Dương đem mấy tấm ảnh chụp tải lên máy tính, bắt đầu sửa.

Một quý " Thời thượng mỹ nhân", chủ đề tạp chí là "Chiếc cánh thiên sứ", vốn định mời tiểu hoa đán Kiều Nhiễm làm trang bìa nổi bật của quý này, nhưng cuối cùng Kiều Nhiễm lại từ chối.

Trần Dương cuối cùng phải tìm bạn học giúp đỡ.

Sơ Nịnh, chính là bạn học đề cử.

Trần Dương mới đầu tựa hồ không hài lòng với Sơ Nịnh, cô lớn lên quả thực thanh thuần xinh đẹp, nhưng lượng fan, nhiệt độ, tất cả mọi phương diện đều không thể so sánh cùng với đại minh tinh Kiều Nhiễm.

Không nghĩ tới lại làm ra hiệu quả tốt, cư nhiên làm người ta kinh ngạc.

Thậm chí Trần Dương còn cảm thấy, Kiều Nhiễm này được xưng minh tinh hạng nhất, cũng không bằng Sơ Nịnh trên người đã có sẵn khí chất thanh thuần.

Quả thực quá thanh thuần!

Không chỉ có khí chất, lại còn có hồn.

Làm nhiếp ảnh gia nhiều năm, Trần Dương rất am hiểu cách bắt giữ linh hồn nhân vật, thuyết minh bộ dáng đẹp nhất của nhân vật qua các bộ ảnh.

Nhưng Sơ Nịnh này cùng những người anh ta đã hợp tác không giống nhau, cô có đôi mắt trong suốt sạch sẽ, lại sâu thẳm.

Căn bản không cần cố tình phải diễn, cũng đã gãi đúng chỗ ngứa mà thể hiện đúng chủ đề "Chiết cánh thiên sứ": yếu ớt, vô lực, tái nhợt mà thê lương.

Trên người cô có một vẻ đẹp thần bí, có thể kích thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông, nhìn nhiều vài lần, liền sẽ lún sâu vào đôi mắt ấy không thoát ra được.

Âm thanh giày cao gót trên mặt đất lộc cộc truyền đến, lúc này Trần Dương mới đem ánh mắt chuyên chú từ trên ảnh chụp dời đi.

Sơ Nịnh đã tẩy trang, trên người mặc một cái váy liền áo màu đen, vòng eo tinh tế, chân dài thẳng nuột, tóc xoăn dài xõa trên vai, mặt mày trắng muốt tinh xảo làm người ta kinh diễm.

"Nếu không có gì chuyện khác, thì em đi trước nhé." Thanh âm của cô sạch sẽ, mang theo chút ôn nhu, cả người càng thêm ngoan ngoãn, nhưng lắng nghe kĩ thì lại không có ý tứ gì, giống như không mang theo tình cảm.

Trần Dương nắm chìa khóa xe trong tay, đứng lên, ngược lại câu nệ: "Anh mời em đi uống một ly cà phê rồi về nhé ?"

"Không cần đâu ạ." Sơ Nịnh uyển chuyển từ chối, "Buổi tối em còn có việc, cần phải đến sớm để chuẩn bị."

Từ studio ra ngoài đã là chạng vạng, ánh dương tham luyến mà dựa sát vào nhau chấm đất bình yên, mây tía rực rỡ sắc màu .

Sơ Nịnh tự gọi xe về đài truyền hình.

Giờ này xe trên đường rất nhiều, dòng xe trước mặt đi chậm rì rì làm tài xế sốt ruột.

Nhưng hình như Sơ Nịnh cũng không gấp, khuỷu tay chống ở cửa sổ xe ngủ gật.

Mới vừa chợp mắt, nghe được tài xế cảm thán: "Kỳ thi đại học kết thúc, có người vui có người buồn."

Sơ Nịnh ngước mắt, phát hiện xe vừa vặn đi ngang qua cổng trường Hoàn Nhị Trung.

Hôm nay là ngày thứ tám của tháng sáu, buổi chiều cuối cùng của kì thi đại học đã kết thúc, học sinh lục tục từ bên trong ra ngoài cổng trường, có người trên mặt tràn đầy niềm vui sướng, có người lại cau mày mặt buồn thiu, thậm chí trực tiếp ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh khóc.

Khi đã đi qua một quãng dài, Sơ Nịnh đã không nhớ nổi chính mình năm ấy kết thúc thi đại học là thế nào, là vui hay buồn, con đường từ trường học này đi ra như nào.

Chỉ nhớ rõ, lúc ấy vừa ra liền đụng phải cặp mắt đào hoa kia nhuộm dần ba phần kiêu ngạo.

Thiếu niên đứng ở cổng trường, tay đút trong túi, đôi mi sắc bén nhìn về phía mình càu nhàu: "Tớ thi ở tận trong cùng đều đã sớm ra ngoài, sao cậu lại lâu như vậy? Gọi di động cho cậu vẫn luôn không được, hù dọa tớ rồi."

"Mới vừa thi xong, tớ còn chưa có mở nguồn đâu." Sơ Nịnh lấy di động từ cặp sách, lại cười giận Tần Hi :

"Tớ xong liền đi toilet, người quá nhiều nên phải xếp hàng, cậu gấp cái gì?"

"Tớ mà không giám sát chặt chẽ, cậu nếu đi lạc...."

Tần Hi trừng phạt mà giơ tay dùng sức xoa đầu cô , lời nói mang theo chút đùa giỡn, cà lơ phất phơ nói:

"Tớ đây làm sao bây giờ?"

"......"

Sơ Nịnh trực tiếp gọi taxi, hướng trung tâm đi đến.

Đã đến quán cơm, trong bụng trống rỗng, thời gian chờ thang máy, cô lấy ra di động tính toán xem nên ăn gì.

Màn hình sáng lên, lại nhìn thấy một chủ đề Weibo: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? #

Tạm dừng hai giây, cô vốn định đem cái này lướt qua, kết quả không cẩn thận click mở.

Sơ Nịnh nhìn đến câu trả lời trên cùng.

@cà tím cà tím tớ là chuối: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? # : Năm tháng là con dao hai lưỡi, nếu thật gặp lại, không chừng người cũ cũng không nhận ra mình.

Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn phía cửa thang máy hiện lên hình dáng chính mình.

Gương mặt non nớt kia hoàn toàn nẩy nở, đuôi ngựa thẳng đuột luôn cột trên đỉnh đầu biến thành làn tóc màu nâu cuộn sóng, cằm nhọn, hốc mắt sâu, người trước kia luôn có tinh thần giờ toàn dựa trang điểm mới có chút khí sắc.

Rất nhiều năm không gặp, nếu bây giờ gặp phải, thật có khả năng là nhận không ra.

Nhưng thành phố này lớn như vậy, người kia hàng năm ở nước ngoài, cô hẳn là không cơ hội đụng phải anh.

Cửa thang máy mở ra, cô không nghĩ nhiều, đi vào, lui về phía sau nhấn Weibo click mở page của quán cơm, liền chọn lẩu cay cho buổi tối.

——

Sơ Nịnh là người dẫn chương trình của truyền hình Trường Hoàn, chuyên mục "Truyền thuyết lâu đời" , đây là tiết mục từ linh dị thần quái đến gần khoa học.

Truyền thuyết thần quái phần lớn xuất hiện ở buổi tối, vì thăm dò chân tướng sự thật, nhiều người chìm vào trong cảnh phóng viên ban đêm xuất động, cũng thường cùng người dẫn chương trình cổ vũ, cho nên đây là tiết mục phát sóng trực tiếp.

Tiết mục kết thúc, cô sửa sang lại bài viết thu thập đồ đạc từ trong đài ra ngoài, cả tòa thành thị đều chìm trong im lặng, sương mù che khuất cả lối đi, vòm trời như có như không lại tối tăm không có chút ánh trăng, đèn đường đem cái bóng của cô kéo dài.

Từ gara đánh xe về tới chung cư, đã là hai giờ sáng.

Phòng khách hắt ra ánh đèn vàng nhu hòa, Trì Diên đắp mặt nạ nằm trên sô pha, hai chân gác vào nhau lắc qua lắc lại, tựa lưng dựa thành ghế chơi di động, móng tay sơn màu đen thon dài đẹp mắt.

Trì Diên là khuê mật của Sơ Nịnh từ nhỏ mặc chung cái váy mà lớn lên, cấp ba liền đi du học, ở bên ngoài thả ga rất nhiều năm, về nước giữa chừng rồi hứng lên tiến vào giới giải trí.

Trong nhà không thiếu cái gì gọi là tài nguyên, nhưng Trì Diên trời sinh không có khả năng làm diễn viên thiên phú, diễn cái gì cũng đơ, trước mắt vẫn là một bình hoa xinh đẹp tuyến mười tám.

Hai ngày này bị người trong nhà hỏi thăm, cô ấy nghe nhiều ngại phiền, chạy tới chỗ Sơ Nịnh tìm sự thanh tĩnh.

"Còn chưa ngủ?" Sơ Nịnh đem chìa khóa ném ở huyền quan, thay dép đi tới.

Trì Diên ngồi dậy, cùng cô vẫy tay, bởi vì đắp mặt nạ nói chuyện mơ hồ không rõ: "Lại đây, cho cậu xem tin tức lớn!"

Sơ Nịnh cũng không cảm thấy hứng thú, rửa sạch tay, đi tới tủ lạnh lấy chanh ra cắt miếng, chuẩn bị một ly nước chanh mật ong.

Trì Diên chủ động đi tới, giơ di động cho cô xem: "Kiều Nhiễm lên hot search"

" Cô ấy không phải cứ hai ba ngày lại lên đầu hot search sao." Sơ Nịnh thêm chút mật ong, quấy nước trong ly, không có gì bất ngờ, đến mí mắt cũng lười nâng lên một chút.

"Nhưng lần này không giống vậy, Kiều Nhiễm lên hot search còn mang một đại soái ca lên cùng, nghe nói hai người ở sân bay nhìn nhau hơn ba giây, quan hệ có điểm không bình thường."

Sơ Nịnh cầm cốc nước uống hai ngụm, thấy Trì Diên đem điện thoại qua cho cô nhìn, tùy tiện liếc liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh kia.

Ảnh chụp có tiểu hoa đán Kiều Nhiễm cùng một người đàn ông tây trang giày da anh tuấn, cô giương mắt nhìn một cái liền rũ mắt.

Từ góc độ này, hai người ánh mắt đan xen, không gian có chút ái muội.

Sơ Nịnh nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc lại xa lạ, có chút thất thần.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, vai rộng chân dài, tóc ngắn lòa xòa trên trán nhưng không ảnh hưởng đến một bộ mặt cương nghị, đường cong cằm sắc bén mà khắc sâu.

Năm tháng đi qua lắng đọng lại trên người anh sự chín chắn, chút ngây ngô thời thiếu niên đã rút đi, sự kiêu ngạo giữa mày còn giữ lại, mí mắt hơi rũ, mang theo ngông nghênh không ai bì nổi.

Trì Diên tấm tắc hai tiếng: "Người này đẹp trai, một thân tây trang phú quý, thoạt nhìn không giống như người chưa hiểu việc đời, như thế nào đôi mắt đào hoa lại nhìn người kém như vậy, nhìn chằm chằm Kiều Nhiễm, là chưa thấy qua bạch liên hoa trà xanh trông như thế nào sao? "

"Tiểu chanh, cậu sao vậy, sao lại ngẩn người?"

Trì Diên vừa ngẩng đầu liền thấy Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ảnh chụp đến xuất thần, mày giương lên, "Thật là không dễ dàng, khó có ngày lại được xem cậu nhìn chằm chằm một người đàn ông."

Tròng mắt cô ấy chuyển động, nâng cánh tay đặt trên vai Sơ Nịnh: "Tớ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, nếu cậu nhắm trúng, bằng không tớ đi hỏi thăm một chút, đoạt người từ Kiều Nhiễm tới tay cậu, đến lúc đó làm tức chết cô ta!"

Nói xong, Trì Diên kéo cằm Sơ Nịnh qua ngắm kỹ gương mặt này: "Cậu cùng Kiều Nhiễm bộ dáng có vài phần giống nhau, người đàn ông này có thể coi trọng Kiều Nhiễm, thế thì khẳng định cũng có thể có hứng thú với cậu, tớ cảm thấy rất hấp dẫn. Kiều Nhiễm là giả vờ thanh thuần, cậu mới chính là khí chất trong veo, không nhiễm hạt bụi, so với cô ta còn đẹp hơn mấy phần!"

"Không có hứng thú." Mặt Sơ Nịnh không biểu tình mà uống xong ly nước chanh, thả lại trên quầy bar, "Thật sự mệt quá, tớ đi ngủ đây."

Tẩy trang thật kĩ lớp trang điểm trên mặt, Sơ Nịnh vào phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước ấm áp theo đỉnh đầu chảy xuống, tóc dài ướt dầm dề dán ở phía sau tấm lưng trần.

Cô nhắm mắt lau mặt, trong đầu hiện lên ảnh chụp người đàn ông vừa rồi.

Anh ấy về nước.

Không biết sao, lại nhớ tới hôm nay ở Weibo nhìn thấy cái đề tài kia: # gặp lại người cũ, liệu sẽ chào hỏi đối phương sao? #

Sơ Nịnh thật đúng là không quá chắc chắn.

Nhưng mà ở một thành phố lớn như vậy, mỗi ngày công tác mệt mỏi, mặc dù anh về nước, kỳ thật cũng không nhất định sẽ gặp được.

——

Sáng hôm sau, Sơ Nịnh tỉnh dậy, thân ảnh Trì Diên đã không còn ở đây.

Cô mở di động, nhìn tin nhắn Trì Diên gửi tới mới nhớ ra hôm nay nha đầu kia đi khởi quay một bộ thanh xuân vườn trường.

Kiểm tra di động một lát, Sơ Nịnh bò dậy đi phòng tắm rửa mặt.

Mới vừa nặn kem đánh răng, di động trên bồn rửa tay nhắc nhở WeChat có tin nhắn mới, cô nhấc tay click mở.

Diều: 【 A, biên kịch vẫn luôn thần bí không chịu công bố nữ chính là ai! 】

Diều: 【 Hóa ra lại là Kiều Nhiễm!!! 】

Diều: 【 Mẹ nó....】

Diều: 【 Cô ta đều đã 27, so với tớ còn lớn hơn hai tuổi, thế mà lại diễn học sinh cấp ba mười bảy mươi tám tuổi, dựa vào cái gì tớ phải diễn bà chủ nhiệm lớp hơn ba mươi tuổi? 】

Diều: 【 a a a a bà đây không muốn diễn! 】

Sơ Nịnh nhìn khung chat không ngừng ting ting bắn ra tin nhắn, đem bọt trong miệng nhổ ra, súc súc miệng, lau tay gõ chữ an ủi cô nàng: 【 đứng ở góc độ khác nhìn một chút, trong phim cậu là chủ nhiệm lớp, Kiều Nhiễm là học sinh của cậu, cô ta phải nghe cậu. 】

Diều: 【 vừa mới đến liền chơi một chiêu lớn như vậy, không ai dám chọc cô ta, tớ nhịn không được nói cô ta hai câu, kết quả đạo diễn mắng tớ......】

Diều: 【nước mắt.JPG】

Sơ Nịnh:【 ôm một cái.JPG】 .

Trì Diên rất nhanh nhắn tin lại: 【 buổi sáng không ăn cơm, bây giờ tớ muốn ăn bánh kem dâu tây của quán dưới lầu nhà cậu ( thèm chảy nước miếng.JPG). 】

Sơ Nịnh tức giận mà cười: 【 ám chỉ tớ mang cho cậu? 】

Diều: 【 cậu có lái xe không, qua thăm tớ một lát. 】

Diều: 【 ( / chờ mong.JPG ) 】

Diều: 【 ( / làm nũng.JPG ) 】

Diều: 【 ( / thân thân.JPG ) 】

"......"

Bị Trì Diên dùng các loại biểu tình oanh tạc, Sơ Nịnh bất đắc dĩ thỏa hiệp: 【 thôi được rồi, tớ đem tới cho cậu 】

Trì Diên quay ở trường Hoàn Nhị Trung, Sơ Nịnh trước kia học cấp ba tại đây, ngày hôm qua còn đi ngang qua nơi đó, đi làm cũng không tiện đường, nhưng lái xe vòng một chút cũng không có vấn đề gì.

Diều: 【 tiểu chanh tốt nhất trên đời! 】

Diều: 【 ( / ôm lấy hôn một ngụm.JPG ) 】

Trì Diên thật cao hứng, nghĩ đến cái gì, lại nhắn : 【 hôm nay cậu tới chỗ này không lỗ, có phúc lợi! 】

Sơ Nịnh đọc xong lại như lọt vào trong sương mù: 【? 】

Trì Diên gấp không chờ nổi, cùng Sơ Nịnh tám chuyện: 【 Người đàn ông trong bức ảnh chụp cùng với Kiều Nhiễm tối hôm qua cũng ở đây, nói không chừng cậu qua đây còn có cơ hội nhìn thấy, người thật so với ảnh chụp càng đẹp trai hơn....】

"Trì Diên, em lại đây một chút." Biên kịch ở bên ngoài cửa sổ gõ gõ, gọi cô ấy.

Trì Diên cầm kịch bản, nhanh chóng cất vào túi, chạy tới: "Dạ em tới liền ạ."

Sơ Nịnh cũng không quá để ý tin nhắn vừa rồi của Trì Diên, trang điểm thay quần áo ra cửa, mua bánh kem dâu tây Trì Diên thích ăn, lái xe đi trường Hoàn Nhị Trung.

____________________________________________________________________

Editor Linn có lời muốn nói:

Mình vẫn đang thắc mắc sao đi thi đại học lại được cầm điện thoại nhỉ, năm mình đi thi là nếu cầm đt thì phải gởi ở phòng bảo vệ rồi mới được vào.

Lịch đăng: 2 ngày up 1 chương mới vào các thứ 2,4,6.

Truyện mình edit đăng một đoạn trên trang page của Tiểu Bát Bảo rồi đăng đầy đủ trên Wattpad, có gì thiếu sót mn góp ý nha, mong mn ủng hộ. Iuu mn ~~~

Facebook: Tiểu Bát Bảo

IG: tieubatbao

___________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro