Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm 1 giờ, Vương Nhất Bác khởi động chiếc Nissan second-hand của mình, lao về phía sân bay.

Cửa sổ xe mở, gió đêm vù vù thổi lên mặt, điếu thuốc cuối cùng cũng hút xong rồi, mà bực bội trong lòng một chút cũng chưa giảm.

Hắn mới cãi lộn với bạn gái xong chạy ra đây.

Lý do cãi nhau, nói ra rất mất mặt.

Bạn gái truy tinh bị trúng độc, hắn đường đường là một đại nam nhân đầu đội giời chân đạp đất, sau lần thứ N+1 cảnh cáo bạn gái không được mở mồm ra ngậm mồm vào là kêu người đàn ông khác là chồng mà không có kết quả, cuối cùng bộc phát một trận đại chiến thế kỷ.

Trước khi hắn lao ra, xé hết cả một phòng poster mà bạn gái hắn trân quý, các loại sản phẩm đại ngôn có thể ném thì ném hết, nhìn đối phương có vẻ sắp chộp vũ khí chém hắn, mới quyết đoán đạp cửa chạy trốn.

Kỳ thực hai người bọn họ vì truy tinh mà cãi nhau không phải lần đầu tiên, bạn gái thích một minh tinh tên Tiêu Chiến, là thành viên một nam đoàn lởm khởm tuyến mười tám ở trong nước, lởm đến mức nào á, tác phẩm tiêu biểu một cái cũng không có, hàng năm nhẵn mặt trong các loại tống nghệ quảng cáo xì dầu, đi trên đường căn bản sẽ không có ai nhận ra, loại đó đó.

Không biết bạn gái coi trọng cái loại tiểu bạch kiểm này ở điểm nào, từ ngày bắt đầu làm fan của hắn, hai chữ "Tiêu Chiến" này tựa như ma chú, xuất hiện không dứt trong cuộc sống của bọn họ, điện thoại là hắn, máy tính cũng hắn, trên tường là hắn, trên bàn là hắn, con mẹ nó lúc thân thiết trên giường cái gối ôm cũng in hình hắn.

Thật không sống nổi nữa mà.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng khó thở, lái xe, chửi cha mắng mẹ, cuối cùng chạy tới sân bay.

Hắn đương nhiên không định mua một cái vé cao chạy xa bay, toàn bộ tiền của hắn đều ở chỗ bạn gái, có cái nịt mà mua vé máy bay...

Hắn thật sự là không có chỗ đi, thế là dùng app gọi xe nhận một cuốc hỏa tốc.

Cãi nhau thì cãi nhau, rải bom thì cũng rải rồi, một chuyến từ sân bay về này cũng kiếm được 200 tệ, sáng mai trước khi về tới nhà, ít nhất cũng mua gì đó cho người ta, cũng không đến mức quá xấu hổ...

Đàn ông á, thời điểm nên kiên cường thì phải kiên cường, lúc nên chịu thua, thì cũng phải đến mà nhận thua.

Xe vừa dừng, điện thoại của Vương Nhất Bác đã kêu vang.

"Xin chào..."

"Anh đang ở đâu?" Đầu bên kia là một người đàn ông, giọng đè rất thấp, nghe rất thận trọng, Vương Nhất Bác có thể là do xem phim Hongkong nhiều, bỗng dưng có một cảm giác đang đi nằm vùng.

Hắn mở cửa xe, còn chưa kịp miêu tả vị trí của bản thân, đối phương đã nói "Thấy rồi". Sau đó điện thoại cúp, chưa đầy nửa phút, cửa xe sau đã mở, một người đàn ông nhẹ nhàng bước tới.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn hắn ta một cái.

Óe... Thật sự là đi nằm vùng hả.

Chỉ thấy người nọ đầu đội mũ lưỡi trai, bên ngoài mũ lưỡi trai thủ sẵn mũ áo hoodie, khẩu trang đen, kính râm đem, cả mặt che kín mít.

Quá nửa đêm, người anh em che đến mức đó làm gì, phẫu thuật thẩm mỹ fail lòi hay sao...

Thấy Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, đối phương theo bản năng đẩy gọng kính râm, bình tĩnh nói: "Lái đi."

Vương Nhất Bác lần đầu tiên gặp được một người so với hắn còn có thể bức ép người khác hơn.

"Được ạ." Hắn lễ phép đáp.

Hắn vốn không nhiều lời, hôm nay vị khách này cũng không thích giao du, dọc đường hai người chẳng ai nói với ai lời nào.

Đích đến là một tiểu khu tương đối xa hoa, người ở trong không giàu thì sang, nghe nói còn có không ít minh tinh, Vương Nhất Bác yên lặng có chút ngượng ngùng, hắn lái con xe này chở người ta về nhà, khéo còn làm người ta mất mặt.

Từ kính chiếu hậu hắn liếc người nọ một cái, đã sắp vào hè, hôm nay rất nóng, hắn ta ngồi xe mà còn đeo khẩu trang kín mít thế, có thể thoải mái được sao?

"Có bị bí không?" Vương Nhất Bác khách khí hỏi.

Muốn người ta rate 5 sao, thái độ phục vụ cần phải đặt đúng chỗ.

Đối phương nửa ngày không đáp, kính râm che mắt, Vương Nhất Bác cũng không biết có phải hắn đã ngủ rồi không, không có mặt mũi hỏi lại, bèn lặng lẽ mở máy lạnh lớn hơn một chút.

Tiếp đó là một hồi trầm mặc liên tục.

Đại khái sau khoảng hơn mười phút, điện thoại bỗng rung, trong xe yên tĩnh, nghe càng đặc biệt rõ ràng.

Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là bạn gái gọi tìm, nhanh chóng thò một tay sờ điện thoại, sờ soạng nửa ngày mới phản ứng được điện thoại của mình chả phải đang treo trên giá mở app chỉ đường sao.

Không phải điện thoại của hắn, là của vị phía sau kia.

"Alo, ừm, đã ăn, hôm nay rất thuận lợi, mới tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, em cũng ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."

Vương Nhất Bác không phải người thích nghe chuyện bát quái, nhưng mà trong xe chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không thể dừng xe mà bịt tai lại.

Cho nên, vị khách hàng này, rõ ràng là đang vội vàng trên đường đi gặp ai đó, trong điện thoại lại nói "Chuẩn bị ngủ"?

Đây là đang nói dối á.

Nói dối với ai?

Bạn gái?

Đồ tra nam!!

Vương Nhất Bác không khống chế được, khinh thường cười nhạo một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại, sợ đối phương nghe được, nhanh chóng dòm gương nhìn sắc mặt hắn.

Đen thui thùi lùi cũng chẳng thấy rõ cái gì, người nọ như cũ ngồi im không phát ra tiếng.

Sau đó trong xe lại vang lên âm báo noti của WeChat, vẫn không phải của Vương Nhất Bác.

"Tháng sau chồng sẽ đi thăm anh, nhất định, bảo bối ngoan, ngủ ngon."

Hắn chắc chắn không cố ý mở tin nhắn thoại, Vương Nhất Bác cũng không cố ý muốn nghe, tuy rằng... nhưng mà... âm thanh truyền từ WeChat ra, là giọng con trai...

Người này thế mà lại là gay.

Tiểu lão đệ, chơi rất là vui nha.

Cảm giác ưu việt thẳng nam của Vương Nhất Bác không biết từ đâu ra, trong lòng xem thường tên kia mười tám biến, nhưng vẫn phải lo liệu hành vi chuyên nghiệp hàng ngày, trước sau vẫn duy trì nụ cười dịch vụ, một đường vững vàng đưa hắn đến cửa tiểu khu.

"Tiên sinh, nếu tiện phiền ngài cho năm sao khen ngợi."

Lẽ ra lần làm việc này đến đây là thuận lợi kết thúc, nhưng đối phương sau khi xuống xe lại không đi ngay, thò đầu vào ghế phụ, nói với Vương Nhất Bác: "Tôi đi một chút là xuống, cậu đừng đi, chờ tôi ở đây."

"Dạ?" Vương Nhất Bác có chút ngốc.

Đối phương nói thêm: "Một chốc nữa lại đưa tôi đi một chuyến, trả cậu thêm tiền." Nói xong bước một đôi chân dài đi vào bên trong tiểu khu.

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy người này thật là kỳ kỳ quái quái, quá nửa đêm rồi, đừng là phần tử bất hợp pháp gì đó nhé....

Cùng lắm, nếu thêm tiền, chờ thì chờ thôi, dù sao hắn cũng đâu có chỗ nào để đi, ai lại có thù oán với tiền chứ.

Người này nói chờ một lát, nhưng đợi một phát đã một tiếng, Vương Nhất Bác chờ mà ngủ luôn.

Đang lơ mơ, nghe thấy rầm rầm rầm gõ cửa, Vương Nhất Bác hoảng sợ, tỉnh dậy lau nước miếng, có chút hốt hoảng không biết mình đang ở đâu.

Ngoài cửa sổ xe vẫn là gương mặt kia chắn kín mít, trong tay nhiều thêm một cái vali, trong ngực còn ôm một con mèo chân ngắn, phong trần mỏi mệt, bộ dạng có chút chật vật.

Vương Nhất Bác nhanh chóng xuống xe, mở cốp xe giúp hắn cho đồ vào.

"Tối mịt lại còn chuyển nhà ạ?" Vương Nhất Bác đặt vali đâu vào đó rồi lại nhìn con mèo trong ngực hắn, "Chỉ có mấy thứ này thôi sao?"

"Ừm." Người nọ gật gật đầu, khí áp có chút thấp, mở cửa lên xe, lần này trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Vương Nhất Bác theo sau cũng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Địa chỉ ở đâu, tôi tìm định vị."

Đối phương nghĩ một hồi, giơ tay tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt to phúc hậu và vô hại, mí mắt có hơi ửng đỏ, không biết là mệt, hay là vì chuyện gì khác.

Ngữ khí nói chuyện so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều, "Bác tài, có thể thương lượng chuyện này không?"

Nói như vậy, người xa lạ khách khí như vậy hỏi bạn có thể thương lượng chuyện này hay không, 90% trở lên là chuyện không lấy gì làm tốt đẹp.

"Chuyện gì?" Mặt Vương Nhất Bác hiện một tia cảnh giác.

Vay tiền thì tôi không có đâu nhé.

Nhưng mà không biết vì sao, đôi mắt này Vương Nhất Bác nhìn bỗng có một cảm giác quen thuộc, không thể nói được là đã gặp qua ở đâu...

Ây da, đừng hiểu lầm, thật sự không phải là đẹp đâu, Vương Nhất Bác không vô sỉ đến trình độ đó.

"Vé máy bay của tôi là ngày mai, đêm nay ở đây không có chỗ ở, có thể... tá túc một đêm không?"

Có bệnh không đó?

"Tôi là thẳng nam." Vương Nhất Bác không biết chính mình nghĩ cái gì, bật thốt lên đáp trả một câu như vậy.

Lúc này đến phiên đối phương mù mờ, không khí trong xe xấu hổ một chút, người ở ghế phụ nói: "Bác tài có thể cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó."

Thế ý gì?

Vương Nhất Bác trong nháy mắt ý thức được, mình vừa nghĩ đi đâu vậy? Nửa đêm ra đường, chẳng lẽ còn đi tìm bạn tình... Phản ứng này của mình, hình như không lễ phép cho lắm... Hắn hắng giọng ho.

Được, xem như tôi hiểu sai, tốt rồi, xem như không nghĩ mấy cái đó, ngài xem tôi giống người có chỗ ở sao?

Vương Nhất Bác chỉ vào trong tiểu khu, "Chỗ này..."

Đối phương lắc đầu, "Đây không phải nhà tôi, không thể ở lại đây."

"Vậy anh... thuê một cái khách sạn không được sao?"

Đối phương lại lắc đầu, "Tôi không thể ở khách sạn, tư sinh sẽ theo."

"Tư sinh gì cơ?"

Tư sinh, là con riêng sao? Tiểu tử này vừa gay vừa ngoại tình, hay lại còn chơi ngoài giá thú nữa...? (*)

(*) Tư sinh, vừa có nghĩa là fan tư sinh, mà có nghĩa là tự sinh ra, Vương Nhất Bác chưa luận ngay ra được là fan tư sinh, nên nghĩ là Chiến có con riêng.

Đối phương mệt mỏi thở dài, thoạt nhìn không có tâm trạng phổ biến kiến thức cho hắn, thái độ chân thành nói, "Nói thật với cậu, tôi hôm nay là đến bắt gian."

"Bắt... gian?" Trên đầu Vương Nhất Bác chóc chóc chóc ra ba cái dấu chấm hỏi.

"Ừm."

"Bắt... được rồi sao?"

"Bắt được."

Ra thế, thảo nào vừa nãy nói dối trên điện thoại, hóa ra là để đối phương buông lỏng cảnh giác, đến đánh úp.

Vương Nhất Bác mớm: "Cho nên..."

"Cho nên cậu mới nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tôi." Thu dọn đồ đạc, ngay trong đêm bái bai đối phương.

"Ngầu lờ."

"Hử?"

"Không... Ý tôi là anh soái, tiêu sái... rất ngầu."

"Loại chuyện này cũng chẳng có gì ngầu với chả không ngầu."

Bèo nước gặp nhau, Vương Nhất Bác cảm thấy hắn với mình cũng xem như đồng bệnh tương lân, trịnh trọng vỗ bả vai người ta an ủi: "Đừng đau khổ, anh soái như vậy, nhất định cũng rất nhiều người thích anh."

"Cũng đúng."

"..." Vương Nhất Bác xem anh có vẻ cũng không quá đau khổ, cũng không nói thêm lời an ủi vô nghĩa nữa, đúng sự thật mà giải thích với anh: "Hoàn cảnh của anh, tôi hết sức đồng cảm, nhưng mà, thật xui xẻo, vận mệnh của chúng ta giống nhau."

Đối phương mở lớn mắt nhìn hắn chăm chú, chờ hắn nói tiếp.

Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Không giấu gì anh, tôi cũng mới cãi nhau với bạn gái mà chạy ra đây, đêm nay định ngủ trong xe, đương nhiên, nếu anh không chê, ghế phụ có thể cho anh mượn."

Không chê, đều là tình trường thất ý, có gì mà phải ghét bỏ chứ.

Từng người một điều chỉnh ghế ngả ra sau, hai người cùng tư thế nằm xuống.

Nằm một hồi, mỗi người một bầu tâm sự cũng không ngủ nổi, người bên ghế phụ chủ động mở miệng hỏi: "Cậu với bạn gái, vì sao cãi nhau?"

Kỳ thật con trai không thích nói chuyện này, vấn đề tình cảm tự mình tiêu hóa, lải nhải với người khác cũng chả giải quyết được gì, còn không bằng đánh game tự phát tiết.

Nhưng Vương Nhất Bác hôm nay quả thực là nghẹn muốn hỏng rồi, đối phương cũng là người xa lạ, sau ngày mai có khi cả đời cũng không gặp lại, nói với hắn cũng được, làm chính mình thoải mái chút.

"Nói thế nào được nhỉ..." Vương Nhất Bác lót tay sau đầu, "Giống anh hôm nay, là bị cắm sừng một lần, tôi á, có thể nói mỗi ngày đầu đều xanh mướt." (**)

"Hả?" Thế thì cũng thảm quá rồi...

(**) Đội mũ xanh, ý là bị cắm sừng.

"Càng khó chịu hơn chính là, tôi không thể nổi giận, nổi giận thì nghĩa là tôi bụng dạ hẹp hòi, tôi không ủng hộ sở thích của cô ấy, tôi là đồ thẳng nam ung thư."

Con mẹ nó chứ.

"Chờ chút," người ở ghế phụ xua tay, "Tôi có điểm không rõ, bạn gái của cậu là ngoại tình à, hay là..."

"Ngoại tình về tinh thần."

"Ngoại tình... với ai?"

Vương Nhất Bác há mồm do dự nửa ngày, "Bỏ đi, đừng nói tới nữa."

Bị nam minh tinh chen chân vào tình cảm, cái loại này nói thế nào cũng rất mất mặt, người khác không hiểu nổi, ai trải qua người đó tự biết thôi.

Tóm lại, đời này đừng có để tên thần tượng bất lương kia lạc vào tay tao.

Hắn không muốn nói, đối phương cũng rất hiểu lễ phép không truy vấn.

Trong xe còn mấy chai nước khoáng, Vương Nhất Bác sờ soạng một chai đưa cho người bên cạnh, "Uống không?"

Lăn lộn đến giờ quả thật là khát nước, đối phương liền nhận, nói cảm ơn, sau đó kéo khẩu trang xuống, hết sức khéo léo mà uống nước.

Sau đó, một ngụm nước còn chưa nuốt xong, đèn trong xe bỗng bật sáng, người đang uống dở nước, mắt bị chói, tí thì sặc.

"Sao thế?" Hắn có chút hoảng sợ nhìn vị tài xế sắc mặt đại biến đối diện, dưới ánh đèn, ánh mắt hắn không né tránh được, theo bản năng kéo khẩu trang lên che miệng.

"Anh đừng nhúc nhích," Vương Nhất Bác lúc này bộ dạng cực kì thần kinh, một phen túm lấy cổ tay anh, đôi mắt gắt gao nhìn anh chằm chằm, một cái tay khác không biết từ lúc nào rút ra một tấm bưu thiếp.

Hắn lấy bưu thiếp giơ lên cạnh mặt người đối diện, so sánh một chút với ngũ quan tinh tế kia.

Sau khi xác nhận thêm lần nữa, mở miệng gọi anh: "Tiêu Chiến?"

"Cậu cậu... cậu biết tôi?"

Tôi biết anh, tôi thế mà quá là biết anh đi.

Người bị nhận ra cũng không phủ nhận, đêm nay tiếp xúc một chút, trực giác nói cho anh biết bác tài này là người tốt, hơn nữa mình cũng thật sự không hot đến mức cần hắc tử phải đích thân ra trận.

Có điều, vẻ mặt của hắn, ít nhất cũng có chút dọa người, nhìn thấy minh tinh kích động đã đành, nhưng kiểu cười ác ma như kia là ý gì chứ?

"Anh là Tiêu Chiến đúng không? X cửu thanh niên đoàn?" Vương Nhất Bác lại xác nhận lần nữa.

"X cửu thiếu niên đoàn." Tiêu Chiến lễ phép chỉnh hắn một lần, tuy là tên nhóm nhớ lộn, nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút vui, rốt cuộc trong nhận thức của anh, mình không thể nào có fan nam.

Ngoài vui sướng ra còn có rất nhiều kinh hãi, người này biết mình, đêm nay đã cho cậu ta biết nhiều chuyện riêng tư như vậy, vạn nhất cậu ta lên mạng lan truyền bừa bãi, chẳng khác hotseach hắc là bao, công ty bên kia nhất định sẽ ăn không hết thì gói mang về.

Vương Nhất Bác bặm môi cố hết sức làm cho nụ cười của mình không quá rõ ràng.

Thật con mẹ nó ông trời có mắt.

Đưa ngươi vào tay ta cho ta báo thù rửa hận.

Thần tượng của thiếu nữ phỏng? Yêu đương à, lại còn gay? Vụ này mà truyền ra, ta xem có thiếu nữ não tàn nào còn thích ngươi?

Mấy cái đồ minh tinh bất lương nhà các ngươi, bản lĩnh thật thì không có, mỗi ngày chỉ biết mang thiết lập đi lừa con gái với cả tiền của bạn trai con gái, lương tháng của lão tử có bao nhiêu cũng đều đi đập vào đại ngôn của ngươi.

Nhưng mà bây giờ cờ đến tay ta rồi, xem tiểu gia ta chơi ngươi như thế nào.

Trái tim Vương Nhất Bác thình thịch thình thịch nhảy, lúc nhỏ xem Pokemon tiến hóa cũng chưa kích động đến mức này.

Tiêu Chiến ở bên này thì lo lắng, đang nghĩ cùng bác tài đàm phán như thế nào cho hữu hảo, khiến cậu giữ kín chuyện đêm nay.

Ngay sau đó,  Vương Nhất Bác tùy tay kéo ngăn kéo, chỉ thấy bên trong tràn đầy ảnh, bưu thiếp, standee, slogan, còn có một con búp bê vải méo mó.

Tiêu Chiến cả kinh đồng tử phóng to, hít một ngụm khí lạnh nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giờ phút này cười đến là ân cần, bày ra vẻ trân quý độc nhất vô nhị, nói với anh:

"Tiêu Chiến ca ca, em là fan của anh, thích anh lâu lắm rồi."

- @ @ -

Một chiếc hố mới. Tôi thích Cừu nhỏ thật sự là qua fic hiện đại Nhớ anh đó Aurora1823  dịch, tôi vốn thích hiện đại hơn cổ trang, truyện đó với tôi là một truyện đam hoàn chỉnh chứ không chỉ là fanfic, nó có lớp lang, thời gian, tuyến nhân vật chính phụ và phát triển cũng như thay đổi tâm lí hoàn hảo. Thế nên lúc thấy Cừu có một truyện hiện đại khác (truyện này bà ý đăng lần đầu tiên từ tháng 2 năm ngoái, là truyện đầu tiên bà ấy đăng trên lofter cũng như quotev, sức viết thật kinh hồn!) đọc thử 1 chương là tôi đi xin per luôn, sau khi cày xong Finger và Đuổi triều cùng Polinle  và @peacetran96 thì tôi cuối cùng đã có thời gian để làm em nó.

Chào mừng các bạn đến với hố.

Bản dịch của tôi không hoàn hảo, tôi biết tiếng nhưng chưa giỏi, truyện lại dùng rất nhiều tiếng lóng nếu có sai sót xin các bạn góp ý.

Bản dịch đảm bảo 90%, khoảng đó.

Đây là permission.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro