Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hơ..." Vương Nhất Bác trong lòng hốt hoảng, toát mồ hôi lạnh, âm thầm nín thở.

Không phải vì đề tài này đòi mạng, Tiêu Chiến thì không rõ, chính hắn còn có thể quên ư, lúc trước chán ghét anh ghét muốn chết như thế nào?

Tuy rằng tiếp xúc rồi, khách quan mà nói người này nhân phẩm không tồi, nhưng mà, cũng không thể thay đổi được sự thật là anh đã làm xáo trộn cuộc sống cũng như tình cảm của hắn đến rối tinh rối mù.

Lão tử chọn anh làm cái mẹ gì? Bộ tôi điên à?

Kỳ thực, ứng phó với loại câu hỏi nhàm chán này cũng rất đơn giản, nói đôi ba câu dễ nghe, đương nhiên là chọn ca ca nhà chúng ta rồi a, nói có lệ một chút là qua bàn.

Nhưng lời này, Vương Nhất Bác nói không ra.

Hắn cũng vì Tiêu Chiến hỏi mới phản ứng lại, vừa rồi trong một khắc nhìn thấy anh té ngã, hắn cơ hồ lập tức đánh mất ý muốn đi tìm Phương Chúc Chúc, nửa giây cũng không do dự.

Cho nên, còn trả lời gì nữa, hắn không phải đã chọn rồi ư?

Có điều... vì cái gì mà hắn lại chọn như thế???

"Vì sao không nói gì? Khó xử vậy cơ à?" Tiêu Chiến nũng nịu ghé vào bên tai truy vấn hắn.

"Không biết trả lời thế nào." Vương Nhất Bác đành nói sự thật.

Tiêu Chiến cười, xem hắn cộc lốc ngây ngố, ăn nói vụng về muốn chết, không đành lòng trêu hắn, "Trêu em thôi, đương nhiên là chọn bạn gái a, người bên cạnh là quan trọng nhất."

Tiêu Chiến nói thì nói vậy, nhưng nói xong lại nghiêng đầu, thập phần chờ mong phản ứng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, "Cô ấy không phải là bạn gái của em." Nói xong chính hắn cũng thật sự hỏi chấm, hắn đang đưa cuộc đối thoại đi theo cái chiều hướng kì quái gì đây?

"À." Ý cười của Tiêu Chiến sâu đi không ít, "Cho nên ý em là, hiện tại em ở đây, không có ai quan trọng hơn so với anh, đúng không?"

Trời xanh ơi, nếu tôi có tội, pháp luật hãy đến chế tài tôi đi, đừng để tôi ở đây tán tỉnh với idol nam của bạn gái cũ nữa.

Thôi, mệch mõi, anh nói thế nào thì là thế ấy, tôi câm mồm là được rồi chứ gì.

Cũng may tầng lầu không cao, đến lúc này Vương Nhất Bác đã cõng Tiêu Chiến về tới cửa phòng tập nhảy, một chân bước vào không gian sáng ngời, như lấy lại được tự do.

Hắn lơ đẹp đề tài vừa nói, đặt Tiêu Chiến lên một chiếc ghế đẩu, còn mình thì ngồi xổm trước người anh, kéo cái chân bị trẹo của anh qua, hướng về phía trước xắn ống quần, cởi giày cởi tất, cẩn thận kiểm tra mắt cá chân anh.

Vương Nhất Bác nhảy nhiều năm vậy rồi, ngã bị thương trẹo khớp là chuyện thường, bị thương nhiều lần sẽ có kinh nghiệm, mức độ nào là nghiêm trọng đến mức không thể lên sân khấu, mức độ nào chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không việc gì, hắn cơ bản đều có thể đoán được.

"Chỗ này anh..." Hắn cau mày, thử ấn mấy vị trí trên cổ chân Tiêu Chiến, đối phương một chút phản ứng cũng không có.

Này căn bản... có cái rắm.

Nhưng vừa rồi anh phản ứng khoa trương như thế, Vương Nhất Bác lần này cho rằng chân anh chắc là bị chặt đứt tới nơi rồi.

Đầy mặt hồ nghi mà nhìn Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hỏi: "Đau không?"

Tiêu Chiến thập phần ngoan ngoãn gật đầu, "Hơi hơi."

"Chỗ nào? Chỗ này?"

"Ừ."

"Chỗ này thì sao?"

"Cũng hơi hơi."

"...." Được rồi, đối với loại thương tích không đi bệnh viện nhanh thì lành mất này, Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, rốt cuộc người ta là đại minh tinh, chảnh một tí là đương nhiên.

"Thế... tối nay đừng tập nữa, nghỉ ngơi một chút, mai sẽ không sao." Hắn đứng dậy, giúp Tiêu Chiến Chiến dọn dẹp túi trên mặt đất, "Đi thôi, về nhà trước đã."

"Em thì sao?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt, tràn đầy hối lỗi hỏi: "Bây giờ đi tìm cô ấy còn kịp không?"

Vương Nhất Bác giơ tay nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ thở dài, giờ này, cô ấy bên kia chắc là tan cuộc rồi.

Thôi.

Hắn lắc đầu với Tiêu Chiến Chiến, "Không đi."

"Vậy bọn em..."

"Nói sau."

Chuyện gặp mặt có thể về rồi nói, nhưng Phương Chúc Chúc là một cô gái, tối mịt còn ở ngoài uống thành như thế, dù là có bạn bè đi cùng, Vương Nhất Bác làm sao có thể yên tâm.

Sau khi trở về chung cư, hắn tránh Tiêu Chiến, vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho cô.

Lúc này đến phiên đối phương từ chối cuộc gọi của hắn, gọi liền ba lần mới được, tiếp điện thoại xong lại không phải giọng của Phương Chúc Chúc, là một giọng nam xa lạ, nói chuyện còn rất có lễ phép.

"Alo."

Vương Nhất Bác lập tức cảnh giác, "Anh là ai?!"

"Anh đừng nóng, là như này, tôi là bạn của Chúc Chúc, cô ấy uống nhiều quá, tôi vừa đưa cô ấy về khách sạn, cô ấy ngủ rồi, cho nên không nghe điện thoại của anh, anh không cần lo lắng, cô ấy không có việc gì."

Không lo lắng, nhưng mà hiện giờ Vương Nhất Bác đang thấy có chút lửa giận thiêu người.

"Anh là bạn gì của cổ? Tôi sao lại chưa nghe nói bao giờ? Cô ấy vì sao lại ở cùng khách sạn với anh?"

"Không không, anh hiểu lầm rồi, không phải ở cùng khách sạn với tôi, chúng tôi là vài người cùng nhau hẹn đi chơi."

Vương Nhất Bác một chút hứng thú nói chuyện với người kia cũng không có, cơn giận lại nổi lên, không kiên nhẫn nói: "Đưa điện thoại cho cổ."

Đối phương khó xử từ chối: "Cô ấy ngủ rồi."

"Vậy gọi cổ dậy!" Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn thật sự dọa người, một câu này gào lên, chính mình cũng thấy âm thanh quá mức dữ tợn, sợ kinh động đến Tiêu Chiến, theo bản năng liếc mắt một cái về cửa phòng vệ sinh.

Đối phương hiển nhiên là một nam sinh nho nhã, đối với tính khí chó này của Vương Nhất Bác đã từng nghe nói, hôm nay xem như tận mắt chứng kiến, cũng không đôi co với hắn, như cũ nho nhã lễ độ nói: "Hôm nay cô ấy tâm tình không tốt lắm, uống rất nhiều rượu, cứ khóc mãi, rất khó chịu, để cho cô ấy nghỉ ngơi tử tế một chút, chờ mai tỉnh ngủ, tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh có được không?"

Hắn ta càng như vậy, càng chọc cho cơn tức của Vương Nhất Bác lên cao, mở miệng là nói tục luôn, "Chỗ nào đến lượt anh quan tâm? Đừng mẹ nó nói nhảm, bảo cô ấy nghe điện thoại."

Hắn vô lễ, làm đối phương cạn lời, nhẫn nại nói với hắn: "Cô ấy không nghe được."

Hắn tức mình đi qua đi lại trong phòng vệ sinh, "Địa chỉ khách sạn anh đưa tôi, tôi sang đón cô ấy."

"Ngại quá, tôi không thể cho anh." Ngữ khí của đối phương cũng có chút không khách khí.

"Anh mau... alo? Alo?" Không đợi hắn nói thêm, điện thoại cúp, lại gọi sang thì tắt máy luôn.

Vương Nhất Bác chống bồn rửa tay, nhìn gương mắng một tiếng, "Đệch."

Phương Chúc Chúc cô định như nào đây? Hai ta vừa mới chia tay được mấy ngày? Cô với đàn ông khác đi ra ngoài du lịch ở khách sạn? Vậy cô còn gọi điện cho tôi làm cái rắm gì? Đây là thật sự không muốn tử tế với nhau đúng không?

Hắn lung tung rửa mặt, hít sâu mấy cái mới bình tĩnh lại được một chút.

Đêm nay không biết hàng xóm cách vách không ở nhà hay sao đó, trong phòng không có động tĩnh gì khác thường, vô cùng yên ắng, Vương Nhất Bác từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Tiêu Chiến như không có xương mà nằm xoài trên sô pha.

Hắn bắt chính mình tận lực bảo trì bình tĩnh, khách khí hỏi Tiêu Chiến Chiến: "Tôi xong rồi, anh muốn tắm rửa không?"

"Muốn." Tiêu Chiến lười biếng đáp, lại lười biếng từ sô pha đứng lên, lê dép lê đi về phòng vệ sinh, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cổ chân đau, tay nhức, chân cũng nhức, giọng nói cũng đau..."

Là cố ý oán giận nói cho Vương Nhất Bác nghe, nhưng oán giận thì có ích gì, đây là công việc của anh, Vương Nhất Bác cũng không thể mệt giùm anh.

Bước chân ngừng bên cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến phồng má, bỗng nhiên đáp cằm lên vai hắn, làm nũng nói: "Chờ anh nổi tiếng, có tiền, nhất định sẽ thuê trợ lý tư nhân đặc biệt, loại có thể hầu hạ anh tắm rửa ý..."

Vương Nhất Bác đơ người, trong lòng còn nung một cục tức từ nãy, không thể hiểu nổi mà hỏi Tiêu Chiến: "Tắm rửa thế nào mà cần hầu hạ?"

"Giúp anh cởi quần áo này, giúp anh xả nước này, giúp anh đánh bọt này, giúp anh mát xa này..." Tiêu Chiến giọng vừa nũng nịu vừa mềm mại, nhiệt khí đánh vào tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy anh thật sự là cố ý.

Loại cảm giác này không phải mới xuất hiện, nhưng là chỉ có lúc này ở đây khi cảm xúc đang điều khiển lý trí, hắn mới có thể theo bản năng mà nghĩ thiên về bên này.

Từ sau khi quen, Tiêu Chiến chủ động đủ kiểu làm thân, hắn dù có trì độn cũng nên cảm nhận được, anh tự mở cho mình một cánh cửa, cho phép mình đi vào, cho phép mình vô hạn tiếp cận hắn.

Hắn không biết Tiêu Chiến vì sao lại thế, là thấy chơi vui, hay thật sự đang không có đạo lý mà ám chỉ hắn có thể làm một chút gì đó.

Con người thật là một loài động vật kì quái, như Tiêu Chiến ấy, lúc chưa quen, cảm thấy anh là một dạng, sau khi quen, cảm thấy anh là một dạng khác, sau đó lại gần anh một chút, lại sẽ phát hiện anh còn khác nữa.

Anh có một ngàn gương mặt, nhưng gương mặt chân thực, duy nhất thuộc về Tiêu Chiến kia, nhất định không phải là gương mặt mà Phương Chúc Chúc gán cho anh.

Anh không phải là loại người mà mọi người nghĩ.

Cảm xúc mất khống chế quấy phá, Vương Nhất Bác gần gũi nhìn miệng anh cười, bỗng cảm thấy gương mặt đẹp này cũng chỉ là đẹp mà thôi, chức nghiệp minh tinh dĩ nhiên là đặc thù, vứt bỏ lớp thấu kính này, bản chất của anh cũng tùy tiện như mọi người trẻ tuổi khác trên thế giới.

Không đáng giá đến thế.

Vương Nhất Bác phút chốc cười, "Ca, anh như vậy, không sợ fan biết mà đau lòng sao?"

Tiêu Chiến cũng cười theo hắn, cái cười mị nhãn như tơ, "Anh như vậy, em thất vọng rồi?"

"Em thích anh như vậy, anh có như thế nào em cũng sẽ không thất vọng, ý em là, trừ em ra, những người khác ấy."

"Nếu để ý nhiều người như vậy, anh sẽ rất mệt." Nói xong, Tiêu Chiến đứng thẳng dậy, thu hồi tín hiệu vừa phóng xuất ra mãnh liệt, đó là loại tín hiệu gì, Vương Nhất Bác nhất định cảm nhận được.

Nhưng trước khi Vương Nhất Bác đáp lại, anh đã lập tức thu về, sau đó nghịch ngợm nghiêng đầu nhìn hắn nói, "Tránh ra, anh muốn đi tắm rửa."

Vương Nhất Bác thừa nhận, lấy cảm xúc tồi tệ của mình trút lên người Tiêu Chiến, rất không ra người, nhưng ngay thời khắc hiện tại, hắn cũng cần phát tiết, bạn cho rằng hắn có thể giữ gìn nhiều tư tưởng quang minh chính đại đến thế ư?

Hắn hơi nghiêng sườn, nhường đường cho Tiêu Chiến.

Sau đó lúc Tiêu Chiến vào phòng vệ sinh, còn chưa kịp đóng cửa, hắn bỗng lắc người, vào theo anh, cụp một tiếng, trở tay giữ cho cửa không đóng lại.

Hai người nhìn nhau vài giây, hắn hỏi Tiêu Chiến: "Từng có ai hầu hạ anh tắm chưa?"

Tiêu Chiến đạm nhiên mà nhìn hắn, lắc đầu.

"Em cũng chưa bao giờ giúp người khác tắm." Vương Nhất Bác dựa lưng vào ván cửa, cúi đầu, lại ngẩng lên, hỏi anh: "Thử xem sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro