Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mặt hai người gần trong gang tấc, mắt nhìn như hai ngọn đuốc, tưởng sắp tóe ra tia lửa tới nơi.

Nhưng mà sự dọa nạt của hắn chẳng có lấy nửa lực uy hiếp, đón ánh mắt hắn, Tiêu Chiến lại tiến gần thêm vài phần, "Làm anh sợ á? Em muốn làm sao?"

Hai cánh môi mỏng câu lên một nụ cười xấu xa, dưới ánh trăng, chọc cho trái tim ai đó kinh hoàng không thôi.

Cơm chiều rõ ràng không hề uống rượu, gió đêm thổi qua, quanh hơi thở của Tiêu Chiến thoảng tới một mùi hương, Vương Nhất Bác thấy choáng váng, đầu óc với miệng không phản ứng kịp, lần thứ một vạn dưới thế tấn công của Tiêu Chiến, mất đi năng lực tự hỏi và đáp trả.

"Vì sao không nói lời nào?" Tiêu Chiến từng bước ép sát, càng thấy hắn quẫn bách càng muốn trêu già.

Ngực Vương Nhất Bác lúc lên lúc xuống, theo bản năng ngả người về sau, bảo trì một khoảng cách mà hắn cho là an toàn với Tiêu Chiến.

"Nói gì?"

Không xong rồi, hắn đã quên hai người đang đối thoại về vấn đề gì rồi, trong tầm mắt đều là đôi môi hồng nhuận phát sáng của Tiêu Chiến, vừa rồi ăn cơm xong anh dặm một chút son môi, cái loại trong suốt không mùi, không phải vì xấu đẹp gì, mà vì gần đây môi anh luôn rất khô.

Động tác tô son của anh, Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ, như một cậu bạn nhỏ lấy cây bút vẽ vặn nắp ra, chấm chấm chấm lên môi, sau đó soi một cái gương bé tí xíu, phát ra âm thanh "ba ba ba" nhấp đều son.

Vương Nhất Bác cũng từng gặp phải bộ dạng của các cô gái khác tô lại son sau khi ăn, hắn chỉ có thể nghĩ ra một cụm từ để hình dung các cô – một mồm máu me.

Được rồi mấy cái ý tưởng loạn bậy vô danh này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, hiện giờ đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến, thoạt nhìn trông cực kì ngon lành.

Đôi bàn tay đang rũ bên người Vương Nhất Bác nắm chặt thành quyền, cả lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Hắn như vậy, Tiêu Chiến cười càng đắc ý, tiếp tục dẫn dắt tiết tấu nói chuyện phiếm, mê hoặc nhân tâm mà hỏi hắn: "Không biết nói gì, thế em nói xem, em thích anh cái gì a?"

"Em thích anh?" Ngữ khí là một câu nghi vấn đầy hoảng hốt.

Nghe được câu hỏi hắn buột miệng thốt ra, giưa mày Tiêu Chiến thoáng chốc tràn đầy nghi hoặc – không thì sao?

À đúng rồi, hắn bây giờ vẫn là Vương Đại Chùy, là fan ruột của Tiêu Chiến.

"Đáng yêu." Vương Nhất Bác nói.

"Còn có?"

"Thì, đáng yêu."

"Trừ cái đó ra?"

"Chính là thật sự đáng yêu."

Không phải khen không được những thứ khác, ví dụ như soái, kỹ thuật diễn tốt, ca hát dễ nghe các thứ linh tinh, bịa bừa cũng ra được một đống.

Nhưng cái từ đáng yêu này, là mức khen thưởng tối cao đến từ thẳng nam, nó bao gồm tất thảy ưu điểm, với cả chân tình thực cảm đối với bạn... là thích.

Loại không khí này hết sức kỳ quái, thật giống như Cupid kéo căng dây cung, không kiên nhẫn thúc giục những phàm nhân ngu xuẩn, này, cọ xát cái gì chứ, nhanh đi yêu đương đi, cứ cọ tới cọ lui ta lại dùng mũi tên tình yêu piu ngươi một cái bây giờ...

Một hơi khen người ta đáng yêu ba lần, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút thẹn, chỉ chỉ một xe kem cách đấy không xa, "Anh muốn ăn không?"

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếm liếm môi, sau đó lắc đầu, "Muốn ăn, nhưng vẫn là thôi đi, anh béo."

"Ai nói?"

Tiêu Chiến thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm, còn ai nói nữa, chính em, Vương Đại Chùy.

Khóe miệng Vương Nhất Bác hiện ra một đôi dấu ngoặc nhỏ ngượng ngùng, "Trêu anh chơi, chẳng béo tí nào."

"Anh có quỷ mới tin em."

"Em sai rồi." Hắn nhanh chóng cười nhận lỗi với người ta, "Đi thôi, em mua kem cho anh ăn."

"Đã nói không ăn rồi."

"Không phải muốn ăn sao?"

"Anh là nghệ sĩ, khống chế ăn uống là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu."

"Thế..." Vương Nhất Bác vốn định bảo là, vậy được rồi, không ăn thì thôi. Bỗng Tiêu Chiến chớp mắt, lại nói: "Trừ khi em xin anh, em xin anh anh sẽ suy xét ăn hai miếng."

Tôi sao lại phải thấp kém như vậy, anh ăn còn phải xin anh...

Vương Nhất Bác than nhẹ một tiếng, nói với Tiêu Chiến: "Xin anh."

Tiêu Chiến lập tức mặt mày hớn hở, lại cái ngữ khí trêu chọc như trước,  "Xin anh như nào đấy?"

Này!

Vương Nhất Bác không hiểu gì hết, "Anh muốn em xin anh như thế nào?"

Tiêu Chiến cong tay giơ tới trước mặt hắn, trở tay chỉ về phía xe kem kia, "Em cõng anh qua đó, chứng minh là anh không béo, anh sẽ ăn."

"Anh đừng có làm loạn." Vương Nhất Bác cảnh giác nhìn bốn hướng, đây là đường cái đó, tuy nói là buổi tối, vẫn sẽ có người qua lại, vừa rồi đã có người qua đường nhìn qua bên này ngắm trộm bọn họ, hắn không muốn giúp Tiêu Chiến cùng tìm đường chết.

"Bị chụp thì làm sao đây?"

Tiêu Chiến một lần nữa kéo khẩu trang trên cằm lên, lại đội mũ áo khoác lên đầu, "Như này sẽ không ai nhận ra hết," vừa nói, vừa ôm cổ Vương Nhất Bác nhảy tót lên lưng hắn.

"Đừng đừng, anh đừng như thế... Đang giữa chỗ đông người, lát nữa về tới nhà em cõng anh lên lầu được chưa..." Vương Nhất Bác mềm mỏng thương lượng, có ý đồ ngăn chặn con ngựa hoang bỗng dưng phát điên này, đồng thời lại bị anh cuốn lấy không nhịn được cười, cười lên cánh tay bèn không chút sức, bị Tiêu Chiến bám chặt lấy, nói gì cũng là muốn hắn cõng anh.

Lúc này, điện thoại trong túi rung hai cái, Vương Nhất Bác nhanh chóng móc điện thoại ra, nói với anh đừng làm loạn, Tiêu Chiến lúc này mới chịu buông lỏng tay.

Có người gửi tin nhắn cho hắn, hắn click mở tin chưa đọc, nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu.

"Lại là bạn gái cũ?" Tiêu Chiến thoạt nghe ngữ khí không ra chút cảm xúc gì.

Vương Nhất Bác nhìn anh, lắc lắc đầu, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt anh.

Là một video, Tiểu Tề gửi qua.

Vương Nhất Bác còn chưa xem xong đã đưa cho Tiêu Chiến, hình ảnh một con mèo xám trắng mặc đồ công chúa cực kì tinh xảo, đang ở trong một cái ổ mèo xa hoa, vui sướng chơi đùa.

"Kiên Quả?" Tiêu Chiến thấy video, cuối cùng cũng nhớ mình còn có một con mèo con như vậy.

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn video mặt lộ ra một nụ cười cha già từ ái, nói với Tiêu Chiến: "Lúc trước em gửi cho bạn nhờ chăm sóc hộ."

Xem ra là tìm đúng người, con vật nhỏ này đang trải qua những ngày tháng tương đối dễ chịu.

"Bạn em?"

"Học sinh của em?"

"Học sinh nữ?"

"Học sinh nam."

"À." Tiêu Chiến tiếp tục xem video Kiên Quả, video quay đến phần sau, trong video xuất hiện một bàn tay cầm thức ăn cho mèo, là tay con trai, nhưng đeo nhẫn nên nhìn bỗng có chút nữ tính, trực giác nói với Tiêu Chiến, cái tay nào không đơn giản.

Lại xem đến phía sau, chủ nhân bàn tay kia xuất hiện trong khung hình, mặc một cái áo ngủ dạng sơ-mi màu trắng, vạt áo vừa vặn che đến bắp đùi, lộ ra một cặp chân tuy không dài bằng chân anh, nhưng mà rất nhỏ rất trắng.

Người này không ổn.

Sau khi Kiên Quả liền rời khỏi màn hình, thay vào đó là chính nhiếp ảnh gia.

Cái quỷ gì, bạn nam này tùy tiện đeo trên đầu một cái cài tóc, hình tai mèo.

Vẫy vẫy tay, nhìn màn ảnh cười ngọt ngào, mở miệng nói: "Vương lão sư, mèo con của anh siêu cấp ngoan nha~"

Tiêu Chiến cách mấy ngàn cây số cũng ngửi thấy mùi trà xanh, nhìn chằm chằm màn hình không nói một lời, Vương Nhất Bác đứng cạnh chảy một đầu mồ hôi lạnh.

Video vừa phát xong, cuộc gọi cũng đến.

Tiêu Chiến bình tĩnh đưa điện thoại cho hắn, Vương Nhất Bác xấu hổ khụ một tiếng, bắt máy.

"Alo?"

"Vương lão sư, xem được video chưa?"

"Xem rồi."

"Kiên Quả ở nhà em vui vẻ lắm, hai ngày nay ăn béo múp."

"Tốt, làm phiền cậu."

"Đừng khách sáo, Vương lão sư khi nào về thế? Em nhớ anh lắm á."

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt liếc Tiêu Chiến một cái, đối phương diện vô biểu tình đang nghịch ngón tay, không có phản ứng gì khác thường, hắn đáp: "Mấy ngày nữa."

"Được ạ~ em với Kiên Quả ngoan ngoãn chờ anh nha."

Điện thoại cắt, Vương Nhất Bác bất lực chà tay lên đùi, vừa rồi nói chuyện âm lượng mở rất lớn, không biết Tiêu Chiến có nghe được ngữ khí dấp dính kia của đối phương không.

Hắn có phải giải thích gì không?

Đúng, nam sinh này đích thị cong, đích thị có ý với em, nhưng hắn với em tuyệt đối trong sạch, em chỉ xem hắn là học sinh, không có bất kỳ khả năng phát triển quan hệ gì khác.

Có điều... Hắn cần thiết phải giải thích cho Tiêu Chiến cái này sao, hắn giải thích được sao?

"Em cõng anh?" Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đột ngột hỏi một câu như vậy.

Hỏi xong tự mình cũng cảm thấy, trời má, quá ngốc.

Tiêu Chiến nhìn hắn lộ ra một nụ cười miễn cưỡng quái dị, "Quá nhiều người, thôi đừng náo nữa." Nói xong đi về phía trước.

Vương Nhất Bác quẩy chân đuổi kịp anh, trong lòng cực kì thấp thỏm bất an. Nếu hiện giờ có một cái gương, hắn thật sự muốn nhìn xem biểu cảm của chính mình lúc này không có tiền đồ đến cỡ nào.

Đi ngang cái xe kem kia, Tiêu Chiến lập tức đi thẳng qua, không thèm liếc lấy một cái.

Vương Nhất Bác tiến tới một bước nắm lấy cổ tay anh, "Không ăn kem sao?"

"Không ăn." Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, lại không còn chút ý tứ làm nũng nào, đích thực muốn nói, tôi bây giờ không muốn ăn.

"Vâng." Vương Nhất Bác buông lỏng cổ tay anh, không có mặt mũi nhắc chuyện này nữa.

Đi theo sau Tiêu Chiến, không biết có phải mình nghĩ nhiều không, rõ ràng người ta cái gì cũng chưa nói, sắc mặt cũng tốt, nhưng hắn cảm nhận được một cỗ áp suất thấp khiến mình hít thở không thông.

"Cái đó..." Hắn do dự mở mồm.

Tiêu Chiến quay đầu lại liếc hắn một cái, "Làm sao thế?"

Vương Nhất Bác sợ hãi lắc đầu, "Không có gì."

Tiêu Chiến cười cười nhìn hắn, không nói nữa, tiếp tục đi.

Lại qua một cái giao lộ nữa, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, lại lần nữa mở miệng, hỏi là: "Anh có phải đang tức giận không?"

"Tức giận cái gì?"  Tiêu Chiến vẫn một vẻ tươi cười, tuy tươi cười lại nhìn có phần xa cách, ít nhất chắc là không tức giận... nhỉ?

"Em đem mèo của anh cho người khác chăm sóc, anh không vui?"

"Vì sao em lại nghĩ như vậy?"

"Anh vừa xem xong video, liền không nói gì."

"Có à, chúng ta không phải vẫn đang nói chuyện sao?"

"Em ở bên kia không có người bạn nào đáng tin cậy, người này bản thân cũng nuôi mèo, em cảm thấy hắn hẳn là có thể chăm sóc tốt Kiên Quả, mới giao cho hắn."

"Người này, hai em rất thân nhau à?"

"Không có rất thân, là học sinh thôi."

"Ừm." Ngữ khí của Tiêu Chiến vẫn bình lặng như cũ.

"Thế nên anh vì sao lại giận?"

"Đã nói không giận."

"Vậy anh như này là làm sao đây?"

Tiêu Chiến nhìn hắn, ngoài cười trong không cười mà nhìn hắn, nhả ra một đáp án khiến Vương Nhất Bác dở khóc dở cười---

"Anh ghét bọn đồng tính."

Mố?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro