NẮM LẤY TAY NGƯỜI (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt nóng rực anh bao vây lấy cơ thể Chân Chu, cô dựa lưng vào cửa, ngửa mặt lên, nhắm hai mắt lại thừa nhận nụ hôn sâu tới từ người đàn ông mình yêu.

Đèn cảm ứng trên đỉnh đầu đã tắt, xung quanh đen kịt, trong không gian chật hẹp chỉ còn hơi thở và nhịp tim đập của hai người, sau khi từ xe tới thang máy, vẫn làm như không, bây giờ đột nhiên anh lại châm lửa trên người cô.

Nụ hôn sâu của anh khiến Chân Chu run rẩy, trong đầu chỉ còn lại vui thích cùng mơ mơ màng màng, bàn tay của cô in dấu vân tay lên cửa, tìm kiếm trong bóng đêm, tìm mãi vẫn không mở được khóa, một cái tay khác luồn vào trong áo khoác ấm áp của anh, ôm hông anh thật chặt.

"Mở cửa đi, ôm em vào..."

Trong khi hai bờ môi tách ra, cô thở hổn hển ra lệnh cho anh, giọng nói mềm mại lại đáng yêu.

Hướng Tinh Bắc nhanh chóng mở cửa ôm cô, bước chân vội vàng đưa cô vào phòng ngủ, cởi thắt lưng rồi đặt cô dưới thân. Lâu lắm rồi anh vẫn chưa chạm vào cô, khát vọng của anh trong những ngày này không dùng thứ gì để hình dung nổi, Hướng Tinh Bắc phát hiện bản thân anh không thể khống chế được cơ thể mình nữa.

Mới được cô đối xử dịu dàng một lần, anh đã quỳ xuống chân cô, bị cô đánh cho tơi bời, không có sức chống cự.

Giây phút này, quần áo trên người anh vẫn còn chưa cởi hết.

Cô hơi sửng sốt, cười khẽ một tiếng.

Cánh tay cô ôm cổ, nhéo lên cơ thể dính đầy mồ hôi của anh, làm nũng bên tai anh. "Còn muốn..."

Sau lưng anh nóng rực, mồ hôi chảy ròng ròng khiến áo sơ mi dán thật chặt lên bắp thịt và sống lưng của anh. Hướng Tinh Bắc nằm trên cơ thể cô, không động đậy, trung khu thần kinh không khống chế được khoái cảm, một lát sau, khoái cảm tiếp tục xuất hiện, cuồn cuộn như lũ lụt.

Tim anh đập rất nhanh, vui vẻ dần mất đi, anh ngẩng mặt lên nhìn cô.

Khuôn mặt cô hàm chứa ý cười, hai gò má hiện lên tầng đỏ ửng, trong mắt vẫn còn vương nước mắt, vẻ mặt mê hoặc lòng người khiến anh hít thở không thông.

Mới rồi vui vẻ mãnh liệt đến đâu, bây giờ lại ủ rũ tới đó.

Rõ ràng anh có thể khiến cô sung sướng tới mức cầu xin anh tha thứ.

Anh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt nặng nề, không nói lời nào, chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, hơi ngồi trên người cô, giơ tay lên cởi khuya áo sơ mi ra.

Chân Chu mở to hai mắt nhìn anh, nụ cười khựng lại, cắn môi.

"Không cần..." Cô hừ một tiếng, giọng nói còn nhẹ hơn muỗi.

Anh cởi quần áo, chìm sâu vào trong cơ thể cô.

Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh như vậy, khiến người ta sợ hãi, Chân Chu "A" một cái, vội vàng tránh né, hai cổ tay lại bị anh kéo lại, giữ chặt trên đỉnh đầu.

Anh nhìn cô, bốn mắt hai người đối diện với nhau, sau đó anh ghé mặt xuống hôn lên môi cô.

Bốn môi đụng nhau.

Quen thuộc, ấm áp lại tràn đầy hơi thở của đàn ông.

Đúng lúc này, ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa. Hướng Tinh Bắc khựng lại một chút, tiếp tục đưa đẩy.

Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên không dứt.

Chân Chu cắn nhẹ lên tai anh. "Ra xem đi anh."

Hướng Tinh Bắc dừng lại lần nữa, thở dài một hơi đứng dậy khỏi cơ thể cô, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, kéo chăn đắp kín người cô, sau đó đi ra ngoài, đi ra tới cửa lại xoay người quay lại hôn một cái lên khuôn mặt cô rồi mới chịu đi.

Đôi môi Chân Chu sưng đỏ, không nhịn được mím môi cười, bò dậy nghiêng đầu nghe âm thanh bên ngoài.

Bỗng nhiên, ý cười của cô tan biến.

Là một người phụ nữ, hình như là giọng nói của Trác Khanh Hoa.

Chân Chu giật mình, vội vàng mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó lại chạy lại soi gương, sửa tóc tai tán loạn lại, sau đó mới đi ra ngoài. Quả nhiên là Trác Khanh Hoa tới đây, đang đứng ngoài cửa phòng.

Hướng Tinh Bắc có hơi ngạc nhiên. "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Trác Khanh Hoa không để ý tới anh, nhìn Chân Chu, chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên Trác Khanh Hoa tới đây.

Chân Chu chần chờ một chút, dừng bước.

Trác Khanh Hoa nói. "Mẹ có thể vào không?"

"Mẹ, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói."

Hướng Tinh Bắc mặt không đổi sắc chắn trước mặt Chân Chu, vẻ mặt muốn đi ra ngoài.

Trác Khanh Hoa nhìn về phía con trai, lạnh lùng nói. "Con sợ gì? Sợ mẹ ăn thịt nó sao?"

"Mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý đó. Lần trước con về nhà lấy đồ, con đã nói với mẹ..."

"Biết rồi, mẹ không phải người bị bệnh đãng trí, lời con nói mẹ đều nhớ, một chữ cũng không dám quên..."

Chân Chu chui ra khỏi sau lưng Hướng Tinh Bắc, mỉm cười nói. "Mời bác vào ạ."

Trác Khanh Hoa liếc mắt nhìn con trai.

Hướng Tinh Bắc nhìn Trác Khanh Hoa tới gần, vẻ mặt bất đắc dĩ lại có hơi hồi hộp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chân Chu.

"Mời bác ngồi, bác muốn uống gì? Chỗ cháu có nước lọc, nước trái cây, cà phê..." Cô rất khách sáo.

"Không cần, bác không khát."

Trác Khanh Hoa ngồi xuống, nhìn xung quanh rồi lại nhìn con trai, nói với Chân Chu. "Hai đứa định khi nào dọn về nhà ở?"

Hướng Tinh Bắc lập tức nói. "Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, nếu mẹ tới vì chuyện này, vậy con gọi tài xế tới đón mẹ, mẹ về trước đi. Mai con sẽ về nhà nói chuyện với mẹ..."

Trác Khanh Hoa hừ một tiếng, cắt đứt lời anh. "Nói cái gì? Bây giờ ai cũng biết Trác Khanh Hoa là người mẹ chồng ác độc rồi, thế vẫn còn chưa đủ sao? Muốn kéo ông nội ra nữa sao? Tinh Bắc, trước đây hai đứa kết hôn rồi ly hôn mẹ có từng nhúng tay vào hay không? Bây giờ con về rồi, không ở nhà lại kéo hành lý tới đây mẹ còn chưa tính sổ, con coi mẹ là người chết rồi sao? Mẹ không có ý gì khác, bây giờ hai đứa cũng làm lành rồi, Hướng gia chỉ có một đứa con trai là con, mẹ muốn để hai đứa dọn về nhà ở, không được sao? Đây cũng là ý của ông nội con."

Hướng Tinh Bắc suy nghĩ một chút, tới cạnh bên Chân Chu, ghé vào tai cô, khẽ nói. "Chu Chu...xin lỗi....để anh đưa mẹ xuống dưới. Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh quay lại, được không?"

Chân Chu nhìn anh một lát, lộ ra nụ cười ý bảo mình không sao, lắc đầu rồi nhìn Trác Khanh Hoa đang dùng ánh mắt không hài lòng để nhìn hai người, nói. "Cháu có thể xin bác bớt chút thời gian được không? Cháu nghĩ hai chúng ta nên nói chuyện riêng với nhau."

Hướng Tinh Bắc sửng sốt, Trác Khanh Hoa cũng ngạc nhiên.

Chân Chu xoay người tới phòng tập của mình.

Trác Khanh Hoa nhíu mày, rốt cuộc cũng đứng dậy đi cùng Chân Chu.

Khi bà vào trong, Chân Chu nhìn ánh mắt lo lắng, tò mò của Hướng Tinh Bắc, đóng cửa lại. Cô mời Trác Khanh Hoa ngồi xuống, còn mình cũng ngồi ở phía đối diện bà.

Ban đầu hai người đều không nói gì, Trác Khanh Hoa nhìn cô chằm chằm, Chân Chu giống như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt nghiêm túc không nói gì.

Một lát sau, Trác Khanh Hoa mở miệng trước, giọng nói lạnh nhạt."Chân Chu, cháu cũng biết bác chấp nhận cháu là vì con trai mình, trước đây như vậy, bây giờ cũng như thế. Người bên ngoài nói bác là mẹ chồng ác độc, bác cũng không phủ nhận, Hai đứa ly hôn, bác rất tán thành quyết định này, nhưng mấy tháng trôi qua, Hướng Tinh Bắc quay về, chưa ở nhà nổi một đêm đã quay về nói với bác cháu không khỏe, nó phải tới chăm sóc cháu, sau đó nó dọn đi mất. Bác cũng biết, nếu như bác không tự mình tới đây, chỉ sợ đứa con trai này cũng không cần bác nữa. Nói đi, khi nào hai đứa dọn về nhà?"

Chân Chu nhìn bà.

Người phụ nữ trong giới kinh doanh được người ta miêu tả lad thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn bây giờ đang ngồi trước mặt cô, hơi hếch cằm dùng ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén nhìn cô.

Rất lâu trước đây, khi Chân Chu và Hướng Tinh Bắc mới kết hôn, trước mặt bà, Chân Chu không có sức mạnh. Hoặc có lẽ là Chân Chu sợ bà, sợ bà dùng ánh mắt lạnh nhạt này nhìn mình, sau đó sợ hãi biến thành kìm nén, sau này cũng không gặp nhau, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy không giống như vậy nữa.

Hướng Tinh Bắc yêu cô, cho dù anh trở thành người như thế nào, cho dù là trong ba kiếp như mơ kia hay là trong thế giới thật, anh không hoàn hảo, từng khiến cô thất vọng, rơi nước mắt, nhưng cô biết anh vẫn chưa từng quên tình yêu của mình dành cho cô, đây là sự thật.

Từ nay về sau, anh sẽ không để lại mình cô sống cô đơn, tự mình vượt qua đêm dài quạnh quẽ, cho dù anh không thể làm bạn, nhưng tim anh vẫn mãi ở bên cô.

Chân Chu đột nhiên cảm thấy mẹ anh thực ra cũng không làm người ta sợ hãi như vậy. Cô không biết tại sao trước đây lại sợ bà như vậy, mười năm nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện nói với bà chuyện mình muốn nói.

Cô chậm rãi đứng dậy, cúi đầu chào người phụ nữ đang ngồi trên ghế, sau đó nói. "Cháu xin lỗi vì chuyện của cháu mà khiến danh dự bác bị tổn hại, xin bác tha lỗi cho cháu."

Trác Khanh Hoa hơi sững sờ, sau đó thản nhiên nói. "Bác quan tâm chuyện này sao? Chẳng qua là chỉ thấy buồn cười thôi."

"Cảm ơn bác vì hôm nay đã tự mình tới đây, nếu như bác cho phép, cháu muốn gọi bác là mẹ."

Trác Khanh Hoa nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

"Con và Tinh Bắc kết hôn mười năm, con biết mẹ không thích con, nói thật, con cũng vẫn luôn có khúc mắc với mẹ. Mấy năm nay, chúng ta sống cuộc sống của mình, không ai quan tâm ai, sau đó Hướng Tinh Bắc lại không có nhà, tình cảm của con và anh ấy xuất hiện vấn đề, con dứt khoát chọn cách dọn ra ngoài sống, không liên lạc với mẹ. Khi đó con cảm thấy đây là chuyện bình thường, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nói chuyện đàng hoàng với mẹ một lần. Con tự nói với mình, còn làm như vậy, mẹ cũng thấy vừa lòng. Bây giờ con biết thực ra bản thân con chỉ lừa mình dối người mà thôi, gặp chuyện đã không muốn nghĩ phải giải quyết làm sao, ngay cả vấn đề trong quan hệ của con vè mẹ, con vẫn không chọn cách giải quyết."

Trác Khanh Hoa nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tất cả mọi người dùng những từ ngữ mạnh mẽ, cứng rắn để miêu tả mẹ, nhưng mẹ cũng là con người, cũng có áp lực, về nhà cũng sẽ thấy mệt mỏi. Mẹ có được thành tựu hôm nay thể hiện mẹ là người biết nói lý lẽ, mặc dù từ ban đầu mẹ đã không thích con, nhưng con nghĩ, nếu như lúc trước con chủ động tới gần mẹ, nói chuyện với mẹ, không chừng quan hệ của hai chúng ta sẽ không trở nên như vậy. Nhưng nhớ lại khi ấy, con làm gì? Con chẳng làm gì cả. Mấy năm sau con lại mượn cớ dọn ra ngoài, các ngày lễ, con cũng chưa bao giờ tặng cho mẹ một món quà."

Trác Khanh Hoa dần bình tĩnh lại.

Bà nhìn Chân Chu, không cắt lời cô.

"Khoảng thời gian sau khi ly hôn, thoạt nhìn thì rất ngắn nhưng mẹ không biết con đã trải qua một khoảng thời gian khó quên nhất trong đời. Con sẽ tái hôn với Hướng Tinh Bắc, cũng không đi theo con đường vũ đạo nữa, sau này dù cho chúng ta có ở chung hay không, con vẫn sẽ xem mẹ như người thân của mình."

"Mẹ." Cuối cùng, cô gọi Trác Khanh Hoa, nhấn mạnh. "Con biết mẹ yêu Tinh Bắc, con cũng yêu anh ấy. Mẹ sẽ không vì chuyện con ở bên anh ấy mà mất đi anh ấy. Nếu chúng ta cùng yêu thương anh ấy, vậy tại sao không cố gắng vì anh ấy?"

Cô nở nụ cười với người phụ nữ ngồi đối diện. "Nếu như mẹ có thể dùng ánh mắt khác để nhìn con, lâu dần có thể mẹ cũng thấy con đáng yêu. Nếu như con thực sự xấu như thế, sao con trai mẹ sinh ra lại yêu con được?"

Chân Chu nói xong, vẫn ngồi trước mặt Trác Khanh Hoa, nhìn bà, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt không tránh né.

Trác Khanh Hoa nhìn cô một lúc lâu, chậm rãi đứng dậy, lướt qua người cô, mở cửa.

Hướng Tinh Bắc đứng ở bên ngoài nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Anh nhìn Chân Chu không chớp mắt.

Trác Khanh Hoa liếc nhìn con trai mình, lướt qua anh, khi tới phòng khách, bỗng nhiên quay đầu nói. "Tinh Bắc, mẹ về rồi sẽ gọi người sửa lại phòng của hai đứa, mẹ hy vọng hai đứa có thể tái hôn rồi về nhà sống, đây cũng là ý của ông nội con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro