2. Bảy năm chi dương có chút ngọt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Bản QT để 'chi dương', mà mình cũng không biết 'chi dương' là gì hết. Bạn nào biết thì giúp tớ nhé !

Người xưa có câu: "Thất niên chi dương" nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. Chắc cũng vì lẽ đó, mà rất nhiều câu truyện tình yêu tác giả lựa chọn cái mốc 7 năm ấy. (Chú thích của editor)

Tác giả: Long Thất

 Công: Hạ Lăng

 Thụ: Cung Cầm

 Hạ Lăng và Cung Cầm kết hôn được bảy năm, mỗi người bọn họ đều có thành tựu trong sự nghiệp, là đôi 'thần tiên quyến lữ' trong mắt mọi người.

 Hôm nay Hạ Lăng về nhà muộn, hắn gọi điện thoại cho Cung Cầm, nói với anh rằng mình bận công việc.

 Cung Cầm đáp, nhưng đảo mắt một cái lại thấy Hạ Lăng cùng với một tiểu thịt tươi đang hot ở cùng một chỗ.

 Bạn Cung Cầm muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Hạ Lăng cùng cậu trai kia rất gần gũi."

 Cung Cầm ngừng lại, cụp mắt nói: "Chỉ là công việc thôi."

 Hạ Lăng trở về rất muộn, một thân toàn mùi rượu và thuốc lá, muốn hôn Cung Cầm, Cung Cầm đẩy hắn ra.

 Cung Cầm không chịu được mùi này, vừa định nói anh đã chuẩn bị nước nóng để hắn tắm, Hạ Lăng liền tức giận, đè xuống hôn anh, động tác thô bạo.

 Cung Cầm không phải ăn chay, một đấm đánh tới, mắng: "Con mẹ nó say khướt."

 Khóe miệng Hạ Lăng chảy máu, hắn tỉnh rượu.

 Hắn nhìn chằm chằm Cung Cầm, nhìn một hồi lâu, hắn nói, giọng khàn khàn tựa như bị rút hết sức lực: "Chúng ta ly hôn đi."

 Đầu Cung Cầm 'ong' một tiếng, nhớ đến tình cảnh anh gặp phải tại câu lạc bộ, nhớ tới cậu trai tuổi trẻ, nhớ tới cậu ta cười ngọt ngào. . . Anh nhắm mắt lại, nói: "Được, ly hôn đi."

 Rõ ràng là Hạ Lăng đề nghị ly hôn, Cung Cầm cũng không quấn quít níu kéo, lưu loát đáp ứng, nhưng Hạ Lăng lại tựa như cha vừa mất: "Tôi đi bây giờ. . ."

 Cung Cầm nói: "Không cần, nhà là của anh, muốn đi cũng là tôi đi."

 Hạ Lăng ngây dại.

 Cung Cầm chỉnh sửa lại quần áo bị hắn kéo loạn, bình tĩnh nói: "Chuyện cụ thể để ngày mai luật sư nói đi."

 Hạ Lăng mặt cắt không còn một giọt máu: "Tốt, rất tốt."

 Cung Cầm ngay cả một giây cũng không chờ, anh quay người rời đi.

 Hạ Lăng hỏi anh: "Đồ vật của em. . ."

 "Chướng mắt." Giọng nói Cung Cầm không một gợn sóng, "Đốt tất đi."

 Hạ Lăng cắn chặt hàm răng, từng chữ như thể cố thốt ra: "Cũng đúng, những đồ này, em đâu có để ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro