2. Bảy năm chi dương có chút ngọt (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cung Cầm rời đi, không có một chút lưu luyến, không có một chút khổ sở, dứt khoát giống như cái cách mà anh tiến hành vô số lần đàm phán, không một chút lưu tình đem đối thủ đánh ngã.

 Thời điểm Hạ Lăng theo đuổi Cung Cầm, tất cả mọi người đều nói hắn bị điên rồi.

 Bọn họ nói, Cung Cầm cái tên đàn ông lãnh khốc đến nỗi ngay cả cha mình cũng tính toán sẽ không yêu bất luận kẻ nào.

 Hạ Lăng cũng cảm thấy mình điên rồi.

 Trong một bữa tiệc dạ hội bình thường, chỉ là nhìn thoáng qua, hắn đã triệt để luân hãm.

 Thích một người, nếu không gặp được, bạn sẽ không bao giờ biết mình thích người đó bao nhiêu.

 Lần đầu tiên nhìn thấy Cung Cầm, Hạ Lăng đã biết mình xong đời.

 Hắn muốn cởi cổ áo được thắt chặt của anh, muốn hôn đôi môi nhạt nhẽo của anh, muốn khóe mắt tựa nhiễm sương lạnh của anh phải đỏ ửng vì động tình.

 Mà hắn càng muốn để cho đôi mắt lạnh nhạt ấy chỉ phản chiếu hắn.

 Hạ Lăng theo đuổi Cung Cầm nửa năm, dùng hết tất cả bản lĩnh, cảm động đoàn thư kí của Cung Cầm trở thành đoàn hậu viên của hắn.

 Ngày đó, Cung Cầm hỏi hắn: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

 Hạ Lăng bình thường mồm mép nhanh nhảu cực kỳ, lúc này vậy mà cứng họng: ". . ."

 Cung Cầm cau mày.

 Hạ Lăng nói ra lời chôn giấu dưới đáy lòng: "Tôi muốn em."

 Cung Cầm mở to mắt.

 Hạ Lăng nói ra câu nói câu nệ nhất đời này: "Tôi không phải là đang đùa giỡn, tôi lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để theo đuổi em."

 Cung Cầm ngẩn ngơ, đôi con ngươi màu xám vẫn luôn lạnh lùng bởi vì mờ mịt mà có chút đáng yêu: "Anh muốn cùng tôi kết hôn?"

 Hạ Lăng trịnh trọng gật đầu: "Đúng."

 Cung Cầm hỏi: "Anh thích tôi?"

 Hạ Lăng: "Càng ngày càng thích em." Câu này không có một chữ là dối trá, đúng là càng ngày càng thích, thích tới nỗi không thấy điểm dừng.

 Cung Cầm nói: "Tôi là đàn ông."

 Hạ Lăng: "Tôi biết."

 Cung Cầm: "Anh cũng là đàn ông."

 Hạ Lăng: "Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu em không tin, tôi có thể cởi quần áo để chứng minh bản thân." 

 Cung Cầm sửng sốt một chút, cong môi cười: "Thật sự muốn cùng tôi kết hôn?"

 Hạ Lăng: "Nằm mơ cũng muốn."

 Cung Cầm ngừng lại, nói khẽ: "Được."

 Giây phút này khiến Hạ Lăng còn tưởng là do sáng nhớ chiều mong, mong muốn mà không được, mong phát điên rồi nên mới có thể nghe nhầm như vậy.

 Đương nhiên, Hạ Lăng là người theo chủ nghĩa ngay cả nghe nhầm cũng không bỏ qua cơ hội: "Bây giờ chúng ta đi lĩnh chứng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro