Chương 42 (Phiên ngoại - Lâm Thanh).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý 08/08/2022: Mình đăng chương này lên wattpad luôn cho mọi người tiện đọc :">

- - - - - -

Lâm Thanh là người không thể chơi weibo game tieba vân vân, nhưng Lâm Triệt thích chơi, đưa cậu máy tính, cậu có thể chơi cả ngày không ngơi nghỉ ngoại trừ đi vệ sinh.

Một lần nghỉ hè ở cấp ba, Lâm Triệt chơi quá nghiện, mắt không chịu nổi, Lâm Thanh sợ Lâm Triệt không biết chừng mực làm bản thân bị cận nên ngăn cấm cậu chơi hăng say như thế.

Lâm Thanh đang ngồi nghiêm túc trong phòng hội nghị, cầm bút nhìn như rất chăm chú nghe báo cáo, ngồi đối diện y là một chàng trai rất trẻ, khoảng chừng hơn 20 tuổi, gầy ốm trắng trẻo đeo mắt kính làm Lâm Thanh nghĩ ngay đến người em trai đoản mệnh của mình.

Đến thành phố A đã mấy tháng, Lâm Thanh không nói được cảm nghĩ của bản thân, không mục tiêu cũng không động lực, cả ngày chỉ viết báo cáo đi theo Quý Thụy Vũ xem xét mọi nơi, các đơn vị lớn của công ty vận hành rất có trật tự, y cũng không làm được việc gì.

"Ngày hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi, nhanh đi ăn trưa đi, tan họp." Quý Thụy Vũ ngồi ở đầu nói không biểu cảm, giọng khàn hơn so với bình thường.

Lâm Thanh nhìn Quý Thụy Vũ không cảm xúc nói ra câu mọi người vất vả rồi, y liên tưởng đến hình ảnh chủ tịch duyệt binh, trên gương mặt có ý cười nhẹ nói các đồng chí đã vất vả rồi, thì không khỏi cong khóe miệng.

Lâm Thanh chờ những người khác rời đi hết mới bước đến bên cạnh Quý Thụy Vũ, chờ anh ta cử nhiệm vụ cho mình làm.

"Đi thôi." Quý Thụy Vũ thu dọn văn kiện xong đứng lên.

Lâm Thanh nhìn vội anh ta, cũng chỉ yên lặng đi sau lưng anh.

Đừng thấy Quý Thụy Vũ không biểu hiện cảm xúc nhiều mà lầm, y vẫn khá đồng cảm cho nhân viên trong công ty, các ngày lễ lớn hợp pháp nhân viên được nghỉ theo quy định còn có tiền thưởng chia vui, nếu tăng ca tiền lương sẽ gấp đôi, cho nên anh ta là lãnh đạo đứng đầu rất được lòng dân.

"Lúc tiến hành báo cáo cậu thất thần." Quý Thụy Vũ bước ra cửa phòng họp, bỗng lên tiếng.

Lâm Thanh ngạc nhiên, nghĩ mặc dù mình có thất thần nhưng không rõ đến vậy chứ, còn bị lãnh đạo bắt gặp, y vội đáp: "Không có."

Quý Thụy Vũ dừng chân trước cửa thang máy, ấn nút đi lên, "Báo cáo nói gì?"

Lâm Thanh suy nghĩ nội dung báo cáo thường quy, trả lời: "Phân tích tình hình tiêu thụ của các siêu thị lớn trong quý này."

"Ding ——" Cửa thang máy mở ra.

Quý Thụy Vũ đi vào, liếc nhìn Lâm Thanh, "Sắp đến ngày 11/11, ngày mai mỗi cửa hàng của công ty có hoạt động triển khai, cuộc họp vừa rồi là để chuẩn bị hậu kỳ cho hoạt động này."

Lâm Thanh sửng sốt, tức thời cảm thấy lúng túng.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Quý Thụy Vũ nhìn Lâm Thanh còn đang ngây ngốc đứng ngoài, anh ta ấn nút để thang máy mở ra, "Còn chưa vào?"

Lâm Thanh lấy lại phản ứng, ngập ngừng đi vào, tự giác đứng bên phải phía sau Quý Thụy Vũ.

Thang máy lên đến tầng 23, tầng này phần lớn thời gian đều không có người, chỉ có nhân viên quét dọn vệ sinh hoặc giao văn kiện, thư ký trước của Quý Thụy Vũ cũng ở đây, nhưng cô ấy kết hôn đi hưởng tuần trăng mật rồi, chồng cô là người Pháp nên cô đi Châu Âu du lịch với anh ta.

Vị trí của Lâm Thanh nằm ngoài văn phòng Quý Thụy Vũ, tháng 11 khí trời se se lạnh nhưng hệ thống sưởi ấm rất đúng lúc, đặc biệt là tầng 23, chỉ mặc áo len mỏng thôi cũng đủ.

Thời tiết hai ngày qua biến đổi khá nhanh, mấy ngày trước Quý Thụy Vũ đến tỉnh thành giáp bắc tổ chức hội nghị, không để Lâm Thanh đi theo, đi năm, sáu ngày, mang quần áo không đủ giữ ấm thành ra hơi cảm mạo và ho.

Lâm Thanh đi đến phòng pha trà, rửa tay sạch sẽ, cầm cái ly đặt ở vị trí cố định, rót một ly nước ấm.

Y quen thuộc gõ cửa rồi đi vào, để ly nước lên bàn, tiếp theo chìa tay có mấy viên thuốc cảm cúm và hạ sốt cho Quý Thụy Vũ.

Quý Thụy Vũ để văn kiện qua một bên, cầm hai viên thuốc bỏ vào miệng, uống nước cho trôi xuống. Viên hạ sốt không được bọc trong bao con nhộng nên đắng kinh khủng.

"Ngày mai cậu đi với tôi đến thăm cửa hàng chính." Quý Thụy Vũ bình thản không biến sắc nhíu mày ngẩng đầu lên nói.

Lâm Thanh gật đầu, "Vâng."

"Cho anh, viên hạ sốt rất đắng, ăn kẹo cho giảm bớt." Lâm Thanh móc một viên sô cô la từ trong túi ra.

"Cảm ơn, cậu đi ăn trước đi, thời gian không còn sớm." Quý Thụy Vũ cũng không vội vàng đưa tay nhận viên sô cô la trước mặt.

"Anh không đi à?" Lâm Thanh hỏi.

"Không muốn ăn lắm, cậu đi đi."

Lâm Thanh đoán được là do ho cộng với cảm cúm làm không có khẩu vị, "Không ăn sẽ gây hại cho dạ dày, em mang cho anh chút cháo thanh đạm nhé."

"Được, phiền cậu."

Khi Lâm Thanh vừa đến thành phố A, nghiệp học còn chưa hoàn thành nhưng cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc. Thời điểm đi tàu điện ngầm trùng hợp gặp được người thư ký trước của Quý Thụy Vũ đang gọi điện thoại, lúc đó Lâm Thanh ngồi cạnh cô, nghe cô nói: "...À... không tìm được người phù hợp, không có năng lực không dám dễ dàng giới thiệu cho tổng giám đốc Quý, sáng sớm nay Thụy Tra còn bảo mình mau đi nghỉ ngơi, vé máy bay đều đặt hết rồi, mình thật sự sốt ruột muốn chết... Đúng.... Được được, cậu chú ý giúp mình, có người phù hợp thì nói với mình một tiếng, sinh viên đại học chỉ cần có năng lực biết chịu khó chút cũng được, đãi ngộ tuyệt đối tốt... Cảm ơn rất nhiều..."

Khi ấy Lâm Thanh vừa thuê nhà xong, ra ngoài mua những vật dụng cần thiết, đang trên đường về, nghĩ ngày mai còn phải đi tìm nơi làm việc ổn thỏa thì nghe được cuộc nói chuyện của người phụ nữ đó.

"À chào chị... Cho hỏi là công việc gì vậy ạ?" Lâm Thanh thấy cô nói chuyện điện thoại xong thì hỏi.

Cô ấy quay sang nhìn tướng mạo Lâm Thanh tuấn tú trông cũng thận trọng, mắt tức khắc phát sáng, vui vẻ nói: "Ôi dào công việc rất đơn giản chính là..."

Ngày hôm sau Lâm Thanh cùng cô thư ký đi tìm Quý Thụy Vũ, Quý Thụy Vũ chỉ hỏi Lâm Thanh vài câu đơn giản, hẳn anh rất hài lòng với những câu trả lời của y nên đồng ý cho Lâm Thanh tạm thời thay thế chức của cô thư ký, nếu thể hiện xuất sắc thì có thể cân nhắc ở lại công ty.

Tuy Quý Thụy Vũ trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất là người rất tốt, anh ta có người em trai tên là Quý Thừa Tiêu, là một bác sĩ, thật ra Lâm Thanh biết Quý Thừa Tiêu, ngày đầu tiên mới đến thành phố A, vì cái chết của Lâm Triệt làm tâm tình y rất kích động, vô tình gặp gỡ Quý Thừa Tiêu hai lần trên đường, đương nhiên khi đó Lâm Thanh không biết người đàn ông ấy là ai, sau này theo Quý Thụy Vũ đến bệnh viện một chuyến mới biết.

Lâm Thanh cảm thấy Quý Thụy Vũ với Quý Thừa Tiêu là hai người của hai thế giới, trên người họ ngoại trừ khuôn mặt có đôi nét tương đồng và đều rất xuất chúng ra thì không có chỗ nào là giống nhau cả. Hệt như y với Lâm Triệt.

"Cho tôi một phần cháo gạo đen, không bỏ ngọt." Lâm Thanh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ nói với người bán.

"Xong rồi."

Lâm Thanh đi vào phòng pha trà đổ cháo vào trong cái bát sạch, bỏ thêm cái muỗng rồi bưng đi.

"Hơi nóng anh ăn chầm chậm thôi." Lâm Thanh liếc nhìn trên bàn chỉ còn lại vỏ kẹo, y nói với ý cười.

"Ồ, cảm ơn." Quý Thụy Vũ gật đầu.

Những ngày làm trợ lý cho Quý Thụy Vũ, Lâm Thanh có thăm dò sở thích và thói quen của anh. Quý Thụy Vũ không giống với vẻ ngoài, anh ấy rất thích đồ ngọt, nhưng sẽ không ăn thường xuyên; lúc không tăng ca làm việc sẽ không uống cà phê; đôi khi nhân lúc không ai chú ý lén chơi điện thoại, có lần Lâm Thanh vô tình nhìn thấy Quý Thụy Vũ lên tieba; tuy rằng không thấy quãng thời gian Quý Thụy Vũ và Quý Thừa Tiêu chung sống, nhưng Lâm Thanh cảm nhận được Quý Thụy Vũ rất quan tâm đến em trai, hoặc nói, anh ấy quan tâm đến tất cả mọi người xung quanh mình.

Thật ra thì cũng đáng yêu lắm.

Hết chương 42.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro