Chương 1: Lần gặp gỡ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngõ hẻm chật chội, một tay người đàn ông kẹp chặt vai của cô gái, một tay chỉ mũi dao về phía mọi người, "Các ngươi đừng tới đây, còn tới nữa tôi sẽ giết cô ta."

Trước ngực hắn, cô gái mệt mỏi buồn ngủ, cau mày tỏ vẻ bất mãn.

Vì tiến trình nghiên cứu dự án trong tay, cô đã thức trắng ba ngày ba đêm, bây giờ vất vả lắm mới thừa dịp rảnh rỗi về nhà nghỉ ngơi một chuyến. Còn chưa ra khỏi cửa lớn viện nghiên cứu đã bị bắt lại rồi.

Tô Dĩ Hoan hơi tức giận, nhưng vẫn bảo trì lý trí.

Bị bắt tại một đầu hẻm hẻo lánh của viện nghiên cứu, mặc dù đang ở giữa mùa hè, nhưng bốn phía xung quanh vẫn tản ra mùi ẩm thấp u ám khiến cô chán ghét.

"Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng ngài." Bác bảo vệ ngày thường nhàn tản ngồi trong phòng bảo vệ bấm điện thoại di động với máy điều hòa thổi liên tục, dũng cảm đứng đối diện tên cướp, cố gắng nói chuyện xoay quanh tên cướp để trì hoãn thời gian.

Một bên thì dùng tay ám chỉ Tô Dĩ Hoan nhất định phải giữ được sự bình tĩnh.

Bọn họ đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức.

So với sự bình tĩnh, lãnh đạm của Tô Dĩ Hoan, tên cướp bắt cô làm con tin ở phía sau dường như còn căng thẳng hơn.

Một giọt mồ hôi trộn lẫn bùn vàng rơi xuống cổ tay Tô Dĩ Hoan.

Toàn bộ mệt nhọc, uể oải của Tô Dĩ Hoan biến mất hầu như không còn, cô có chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Đè nén sự phiền não trong lòng, Tô Dĩ Hoan lạnh nhạt nói, "Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì cần giúp đỡ?"

Không có nửa phần sự khiếp đảm cùng quẫn bách của người bị khống chế nên có. Lại khiến người phía sau kéo cô vội vàng lui về sau thêm một bước, "Cô câm miệng."

Một ngón tay của người đàn ông đặt trên cổ của cô.

Xúc cảm lạnh lẽo của da thịt chạm vào nhau khiến cho vẻ ức chế giữa hai hàng lông mày Tô Dĩ Hoan càng nặng nề, trong dạ dày phun trào như dời sông lấp bể, giống như có dị vật sắp phun ra.

Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vụ bắt cóc cực kỳ hoang đường này.

Tuy biết lúc này cô mở miệng cũng chẳng có ích lợi gì, nhưng bệnh nghề nghiệp lại gây chuyện.

Tô Dĩ Hoan vẫn bình tĩnh mở miệng như trước, "Hiện tại nhiệt độ cơ thể của ngài là 35,3 độ C, mà người trong tình huống cực kỳ khẩn trương sẽ dẫn đến hành động cứng ngắc không linh hoạt, nhiệt độ cơ thể mất cân bằng, mà phản ứng của cơ thể là bản năng nhất, cho nên biểu hiện lúc này của ngài chỉ có thể nói rõ hành động hiện tại của ngài là do tiết hormone trong não quá cao, ngài cũng đang hối hận."

Dừng lại một lát, Tô Dĩ Hoan nói tiếp, "Đương nhiên nguyên nhân khiến cho hormone trong đại não của anh tiết ra quá cao, nhất thời đưa ra quyết định sai lầm thì tôi không rõ lắm, nhưng ngoại trừ lý do cơ thể ra thì chính là tâm lý."

"Bây giờ cơ thể của anh trông không có gì bất thường, vậy nên chỉ có thể là tâm lý."

Nghe vậy, vẻ mặt tên cướp có chút biến sắc.

"Theo tôi được biết thì tôi và ngài cũng không quen biết, cho nên loại trừ khả năng báo thù, nếu một người vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo lên người xa lạ, chỉ có hai loại khả năng, loại thứ nhất là bất mãn với xã hội, có ý đồ trả thù xã hội, loại thứ hai mưu tính thông qua hành vi này để đạt được một loại mục đích nào đó mà chính mình không thể hoàn thành."

Theo lời nói của Tô Dĩ Hoan, ánh mắt kẻ bắt cóc bi thương, tựa như lâm vào trong hồi ức nào đó.

Hắn muốn mở miệng, ông muốn biện giải, nhưng nhìn vào chuôi dao trong lòng bàn tay.

Chuyện đã đến nước này, hắn không cách nào cãi lại, cũng không cách nào lùi bước.

Tô Dĩ Hoan kịp thời mở miệng, cắt đứt suy nghĩ càng lún càng sâu của hắn, "Mặc kệ mục đích của anh là gì, kế tiếp tôi sẽ tận lực phối hợp với anh biểu hiện ra trạng thái hoảng sợ và bất lực, để tỷ lệ thành công của yêu cầu mà anh muốn nhắc tới hiện tại tăng lên 50%."

Cô luôn ghét việc mình bị sử dụng như một công cụ để trao đổi vật tư.

Bởi vì theo quan điểm của cô, chỉ có hành vi thông qua các thủ đoạn vụng về để đạt được mục đích của mình là một biểu hiện của kẻ yếu. Nhưng từ nhỏ cô đã biết đạo lý không thể bắt người khác sống theo mình được.

Cho nên cô cũng tôn trọng hành vi và lý tưởng sống người khác.

Bây giờ, phối hợp với hắn là cách nhanh nhất để chấm dứt trải nghiệm tồi tệ này.

Người đàn ông mặc quân phục đứng cách đó không xa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Dĩ Hoan bị bắt cóc, lập tức môi mỏng khẽ phun ra, 'Các người xác định cô gái kia thật sự bị bắt cóc?"

Nhận được mệnh lệnh vội vàng chạy tới, hắn liền thấy con tin hắn muốn giải cứu ngái ngủ ngay dưới đao của kẻ bắt cóc.

Cũng không biết nên khen ngợi người phụ nữ này tâm lơn, hay là tên bắt cóc kia nhu nhược.

Lục Chi Vấn gõ gõ ngón tay, một bên lập tức có người đưa tư liệu đến.

Thông tin cho thấy người phụ nữ bị trói là nhà nghiên cứu đặc biệt về loại thuốc mới của quốc gia.

Chẳng trách chỉ là một vụ bắt cóc bình thường mà đã xuất động đến đội đặc chủng của bọn họ.

"Cấp trên nói, cần phải đảm bảo Tô tiểu thư không bị tổn hại một sợi tóc nào." Tiểu Bạch ở bên cạnh đem lời dặn của cấp trên nói không sót một chữ nào kể lại cho Lục Chi Vấn đang thảnh thơi nhai kẹo ở một bên.

Hắn nhìn ra kẻ bắt cóc đối diện không hề có sát ý, thậm chí có xu hướng bỏ dao chạy trốn bất cứ lúc nào. Thế nên hắn đang không rõ lão đại bọn họ đây là làm sao vậy, rõ ràng có thể giải quyết vấn đề rất đơn giản, lại vô duyên vô cớ ở chỗ này lãng phí mười phút.

Theo lý thuyết thời gian kéo dài càng lâu, càng bất lợi cho con tin, nên hắn nhất định phải lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ tiếc lời nhắc nhở này cũng không đạt được hiệu quả gì.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Lục Chi Vấn híp lại thành một đường, "Kỹ năng diễn xuất của cô gái này thật đúng là sứt sẹo."

Tiểu Bạch theo tầm mắt Lục Chi Vấn nhìn lại, liền thấy con tin bọn họ muốn cứu vớt khoa trương nhíu chặt mày, hai chân không ngừng lắc lư trái phải.

Nhìn kỹ hình như còn có chút giống như điệu múa chân 'run rẩy' đang hot rần rần trên mạng gần đây.

Mà kẻ bắt cóc phía sau cô lại bị dọa đến lảo đảo một cái, thật vất vả mới dựa vào vách tường bên cạnh để ổn định thân hình.

Ừm, vừa nhìn vị tiểu thư này như thế quả thật không cần bọn họ phải giải cứu.

Chế độ 'xem kịch vui' kết thúc, Lục Chi Vấn nhảy lên, đi tới phía trước, đứng đối diện tên bắt cóc.

Khí tức nguy hiểm phát ra trên người đàn ông khiến cho kẻ bắt cóc như lâm đại địch, tay cầm chuôi đao khẽ run rẩy.

"Thả con tin, hoặc đưa ra yêu cầu?" Thanh âm Lục Chi Vấn hàm chứa vài phần biếng nhác.

Nghe vậy, thân thể kẻ bắt cóc càng run rẩy thêm, đầu lưỡi cũng dính vào nhau, cúi đầu lắp bắp nói không nên lời.

Tô Dĩ Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện giờ cô đã lãng phí ở đây một tiếng đồng hồ.

Trong một giờ, cô có thể làm một thí nghiệm nhỏ, trong một giờ cô có thể ăn một bát mì, rồi ngủ một giấc lấy lại cảm giác. Mà không phải là cứ mãi ở đây với người này nhàm chán lãng phí thời gian.

Vì vậy, cô quyết định giúp đỡ người đàn ông ù ù cạc cạc đằng sau bày tỏ yêu cầu của hắn.

"Đòi tiền hoặc cần phải cứu một ai đó." Tô Dĩ Hoan thiện ý nhắc nhở người phía sau.

Theo suy tính của cô, xác suất vị tiên sinh này bày mưu tính kế vụ bắt cóc để thực hiện hai mục tiêu này là cực kỳ cao.

Cuối cùng, cũng không quên thêm một câu, "Đồng thời, anh có thể đưa ra yêu cầu để bọn họ chuẩn bị một chiếc xe, chờ sau khi anh thả tôi ra sẽ thuận tiện rời đi luôn."

Tô Dĩ Hoan là một người nghiêm cẩn, nếu cô đã chỉ điểm cho người phía sau, cô nhất định sẽ đưa ra một phương án áp dụng tốt nhất lúc này cho hắn.

Mặc dù với tình hình hiện tại, khả năng thành công của phương án này là bằng không.

A! Lục Chi Vấn khẽ cười một tiếng.

Người phụ nữ này đúng là vô pháp vô thiên.

Thực sự đã coi mình thành người phát ngôn tốt nhất cho kẻ bắt cóc mà.

Bọn bắt cóc đụng phải cô đúng là do kiếp trước xui xẻo.

"Lão đại, cô gái này sẽ không mắc hội chứng Stockholm đấy chứ?" Tiểu Bạch ở một bên kinh ngạc mở miệng.

Gõ gõ đầu Tiểu Bạch, Lục Chi Vấn khẽ cười nói: "Chỉ sợ cậu mới là người mắc hội chứng này ý, cô gái này không hề mắc hội chứng Stockholm, chẳng lẽ cậu không nhìn ra hiện tại cô gái này đang muốn nhanh chóng chấm dứt vụ bắt cóc hoang đường này hả?"

Tiểu Bạch thành thật lắc đầu, hắn thật đúng là không nhìn ra.

Bất ngờ, đôi giày cao gót của Tô Dĩ Hoan giẫm lên mu bàn chân của kẻ bắt cóc.

'Ai da' một tiếng, kẻ bắt cóc buông lỏng tay.

Chớp đúng thời cơ, Lục Chi Vấn một cước đá tên bắt cóc bay ra thật xa.

Chạy đến một đoạn an toàn, Tô Dĩ Hoan hơi áy náy mở miệng, "Xin lỗi thời gian của tôi hơi gấp gáp, vốn muốn cho anh thời gian và cơ hội để tự mình giãi bày, nhưng góc độ và trạng thái vừa rồi là thời điểm tốt nhất để tôi thoát khỏi cùm tay của anh."

Mắt thấy không thể cứu vãn được nữa, tên bắt cóc chật vật đứng dậy, cầm dao chĩa vào cổ mình. Hắn khóc lóc kể lể: "Tôi trên có một người mẹ 80 tuổi, dưới có đứa con trai 8 tuổi, bây giờ con trai tôi bị ung thư, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, đang chờ tiền cứu mạng ở bệnh viện, nhưng nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, vợ tôi cũng chạy theo người khác......"

Tuy rằng người này bắt cóc Tô Dĩ Hoan, nhưng vẫn chưa ra tay tàn nhẫn. Cũng không tính là người tâm tư ác độc. Mà hiện giờ thân thế thê lương này càng làm nổi bật hắn lên không ít, khiến cho mọi người vây xem nhao nhao rơi lệ.

Vụ án dường như có thể kết thúc ở đây.

Nhưng tên cướp cầm đao kia lại phảng phất như bị mê hoặc, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dáng chịu chết.

"Vị trí đầu dao bây giờ của anh là động mạch chủ, một khi động mạch chủ bị cắt đứt cũng sẽ không lập tức trí mạng, nhưng sẽ khiến cho anh suy yếu vô lực, lúc này tài nguyên cứu viện chuẩn bị lúc trước đều sẽ dùng trên người anh, mạng của anh tuy rằng sẽ ở ngoài Quỷ Môn quan dạo một vòng, nhưng vẫn sẽ được bọn họ kéo trở về."

"Vì anh đã tự sát, chi phí điều trị tiếp theo sẽ do nhà nước đảm nhiệm."

Ngồi xổm trên mặt đất nhét bản nháp cuối cùng vào túi, giọng Tô Dĩ Hoan vẫn bình tĩnh như cũ: "Cuối cùng gia đình anh sẽ nợ nần chồng chất, mẹ già kéo dài hơi tàn, tính mạng con trai đang gặp nguy hiểm......"

Con dao 'leng keng' rơi xuống, tên bắt cóc bất lực quỳ xuống đất.

Nếu hắn chết, gia đình hắn sẽ đi vào con đường cùng. Kẻ bắt cóc đột nhiên gào khóc, vì sự liều lĩnh và kích động của mình.

"Cô ấy là ma quỷ sao?" Tiểu Bạch đẩy vai Lục Chi Vấn, mở miệng nói.

Tuy lời nói của cô ngăn cản người nọ tự sát, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người ta chết tâm.

Người này mặc dù chưa chết, sợ là trái tim đã có ngàn vết nứt rồi.

Từ chối cho ý kiến, người phụ nữ này đúng là đủ hương vị!

Nhất thời hứng khởi, Lục Chi Vấn chắn trước mặt Tô Dĩ Hoan chuẩn bị rời đi, "Tô tiểu thư, cô còn cần ghi lại lời khai."

Thực ra, việc ghi lời khai này không thuộc quản lý của bọn họ, bọn họ chỉ phụ trách giải cứu con tin.

Cô gái trước mặt chưa dặm phấn trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, nút áo cũng quy củ cài đến cái đầu tiên, là hình thức tiêu chuẩn học bá của bọn họ hồi còn đi học.

Ngũ quan Tô Dĩ Hoan cũng không tính là tinh xảo, mắt to, miệng nhỏ... Ghép lại với nhau cũng được coi là thanh tú.

Chỉ là gương mặt này của cô lại cực kỳ trắng, không phải loại trắng bình thường kia, mà là loại trắng không khỏe mạnh khi phải ở trong phòng tối rất lâu, lại ít khi vận động.

Nhưng cũng vì khuôn mặt đó mà thêm một cỗ mỹ cảm yếu ớt khiến người ta thèm muốn.

Nhìn màu xanh tím dưới ánh mắt Tô Dĩ Hoan, Lục Chi Vấn nhịn không được mở miệng, "Tô tiểu thư vẫn nên chú ý đến thân thể."

Nói xong, Lục Chi Vấn cũng sửng sốt vì đường đột của mình.

Tô Dĩ Hoan ngược lại không để ý lắm, thản nhiên trả lời: "Tôi đã tính toán thời gian ngủ cần duy trì trong một ngày của cơ thể con người, tôi ở trong phạm vi hợp lý. '

'......'. Lục Chi Vấn nghẹn lời.

Phần sau hai người nói chuyện cũng chỉ là một cuộc hỏi thăm thông thường.

Sau khi kết thúc, Lục Chi Vấn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Dĩ Hoan vội vã rời đi.

"Lão đại, thế nào? Nhất kiến chung tình rồi hả?" Tiểu Bạch ở một bên nhịn không được trêu ghẹo nói.

Lục Chi Vấn lại khác thường không có trêu chọc cười xen vào, chỉ lẩm bẩm tự nói: "Cô ấy rất đặc biệt."

Cuối cuộc trò chuyện vừa rồi, anh hỏi Tô Dĩ Hoan nghĩ gì về vụ bắt cóc lần này.

Tô Dĩ Hoan lạnh nhạt nhướng mắt, không mặn không nhạt nói, "Bất kỳ nguyên nhân nào cũng không thể trở thành lý do hắn có thể làm tổn thương người khác, tuy rằng về mặt tình cảm tôi thông cảm cho hắn, nhưng về lý chúng ta phải công chính nghiêm túc xử lý công bằng vụ án này, bằng không sẽ sinh ra hiệu ứng cánh bướm, người đời gặp chuyện không tốt cũng sẽ nhao nhao noi theo."

Tiểu Bạch vẻ mặt 'Anh xong đời rồi'.

"Lão đại, yêu thích thường sẽ bắt đầu từ sự đặc biệt."

Lục Chi Vấn đá Tiểu Bạch một cước, mắt phượng mị hoặc híp lại, "Thế nào? Chê luyện tập ít? Tối nay muốn luyện thêm?"

Lục Chi Vấn đá một cước không nặng không nhẹ, nhưng đủ để cho Tiểu Bạch khuỵu đầu gối xuống.

Người trong đội ai mà không biết, tuy bình thường Lục Chi Vấn dễ nói chuyện, nhưng một khi huấn luyện thì còn ác liệt hơn cả ma quỷ.

Mỗi ngày kết thúc thao luyện xong hắn đều chỉ còn nửa cái mạng, còn muốn tăng huấn luyện? Đây không phải là để tèo sớm sao?

Không nói một tiếng, Tiểu Bạch quyết đoán kẹp chặt đuôi bỏ của chạy lấy người.

Nội tâm lại kêu gào không thôi, chắc chắn lão đại thích cô nương nhà người ta rồi.

Trước kia ở trong đội bọn họ cũng có không ít lần các cô gái trong đoàn ca múa quân đội bên cạnh xếp hàng dài trước đội trưởng bọn họ.

Cũng không thấy đội trưởng thật sự tức giận với bọn họ.

Khi tâm trạng tốt, còn có thể phối hợp nói vài câu hạ lưu với bọn họ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro