Trộm Yêu - Thiêm Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRỘM YÊU

Tác giả: 佥辰 (Thiêm Thần)

Edit: Chyyy

Part 0:

Ngô Hải thật sự không biết tại sao chuyện lại đi tới ngày hôm nay.

Luôn có một số chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến người ta không phản ứng kịp. Ví dụ như diễn tập rất nhiều lần, đêm chung kết lại bị rơi giày, hoặc như đêm đó, dưới cái nhìn chăm chú của fans bên dưới, Lưu Vũ hỏi anh có nguyện ý trở thành bạn cả đời của mình hay không.

"Tiểu Vũ, cả đời này sao đủ!" Đây là câu nói duy nhất hiện ra trong đầu anh.

Part 1:

Lúc mở phong thư vòng loại trừ ba, Ngô Hải đã biết duyên phận của mình và Lưu Vũ tới đây là hết.

Không phải nói sau này ra khỏi doanh, hai người sẽ không liên lạc nữa, mà là tự anh hiểu rõ, sau đêm chung kết này, có tư cách gì trở thành bạn bè của C vị lấp lánh toả sáng như một ngôi sao xa vời kia chứ.
Đêm cuối cùng trên đại đảo, Ngô Hải ngồi trong ký túc xá, suy nghĩ nửa ngày vẫn đứng dậy giúp Lưu Vũ sửa sang lại giường đệm. Anh đứng trước camera trầm mặc hồi lâu, rời khỏi nơi đã sinh sống mấy tháng nay tất nhiên sẽ cảm thấy có chút không nỡ.

Cuối cùng anh vẫn không rời đi trước khi bọn họ về ký túc xá, không có gì khác, chỉ là rất nhớ Lưu Vũ, muốn gặp cậu dù chỉ một phút.

Part 2:

Trước đêm tuyên bố bảng xếp hạng, các học viên có một bữa tiệc ngủ, Ngô Hải và Lưu Vũ ngồi cạnh nhau ở một góc. Rõ ràng là mới quen nhau được vài tuần, nhưng tâm hồn lại giống như tri kỉ vậy, nói chuyện mãi không dứt.

Đột nhiên, Ngô Hải đề cập tới việc mình biết mát-xa, sau khi Lưu Vũ nghe được, hai mắt lập tức sáng lên, xoay người ghé vào trên đệm, "Vậy anh có thể mát-xa giúp em được không?" Eo cậu mềm xuống, hai tay đỡ lấy khuôn mặt, giống như chú cún muốn làm chủ nhân vui vẻ mà vẫy đuôi.

Nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy, Ngô Hải âm thầm nuốt nước miếng, ngồi quỳ bên người cậu ấn nhẹ vòng eo mềm mại. Ở trong doanh, Lưu Vũ đã mập lên một chút, Ngô Hải thoả mãn nhớ tới trước đây có một người bạn từng phổ cập kiến thức ABO cho mình. Nếu thật sự có chuyện này, có lẽ Lưu Vũ chính là omega đỉnh cấp, cơ thể thơm tho mềm mại tản ra tin tức tố, bị một alpha như anh đè dưới thân làm đủ mọi tư thế...

Rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì vậy chứ?! Ngô Hải lắc đầu xua đuổi tâm tư đó ra khỏi đầu óc, vì để đền bù thất thố trong chớp mắt kia, anh cúi xuống tới bên tai Lưu Vũ, giống như một chuyên gia mát-xa, vừa đùa giỡn vừa giúp cậu.

Tối đó mọi người chơi rất vui vẻ, giống như là lần cuối cùng được chơi đùa với nhau vậy. Đèn đã tắt nhưng tiếng nói chuyện vẫn không dứt, ở xa có thể nghe được tiếng Lâm Mặc và Trương Đằng đang trêu chọc nhau, còn có người ném tất đi, không hiểu sao lại rơi trúng chăn của Lưu Vũ và Ngô Hải. Nhìn Lưu Vũ ghét bỏ hất chiếc tất ra xa, anh không nhịn được cười thành tiếng.

Nếu có thể, anh thật sự hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại lúc này.

Sắc trời gần sáng, Lưu Vũ bên cạnh đã ngủ say, Ngô Hải lén lút nắm một ngón tay của Lưu Vũ dưới chăn, rồi ngay lúc Lưu Vũ xoay người mà như bị điện giật rút tay về. Anh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của cậu. Một lúc lâu sau, Ngô Hải nghiêng người nhắm mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ lướt qua má rồi rơi xuống gối.

Trời sáng rồi.

Part 3:

Ngô Hải ngồi trong thính phòng với các thực tập sinh bị loại khác cùng nhìn những người đồng đội từng đổ mồ hôi với mình trên sân khấu, còn cả người nào đóđã hai tuần nay không gặp. Anh cảm thấy mình có chút khẩn trương nhưng cảm giác này đã bị sự bối rối xấu hổ lúc rơi giày làm cho lu mờ.

Tuy rằng anh tin tưởng vào năng lực của Lưu Vũ, nhưng cũng sợ sẽ có chuyện không mong muốn khác nảy sinh.

Ngô Hải nhìn thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trên sân khấu, tay trái lại sờ vào trong túi.

Trong đó có một cái nắp chai.

Chỉ là một cái nắp chai bình thường bị rơi vào nồi bún ốc nhưng lại bị người nào đó biện minh nói là chiếc nhẫn. Lúc đó, mọi người rất thích cách lý giải của Lưu Vũ, cả Ngô Hải cũng vậy. Khi quay xong "Nhật ký kí túc xá", nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, anh lặng lẽ cất nó vào trong túi.

Ngô Hải cũng không che giấu sự thiên vị của mình với Lưu Vũ, hôm ấy anh còn nói với tất cả mọi người, cậu chính là 'one pick' của anh, có thể bọn họ sẽ cho rằng đây là kịch bản, là hiệu ứng chương trình, nhưng chỉ có trong lòng Ngô Hải hiểu rõ, đây chính là câu nói chân thành của anh.

Part 4:

Lúc Lưu Vũ nhìn về phía anh hô lớn, "Ngô Hải, anh có đồng ý trở thành bạn cả đời với em không?", anh có chút sợ hãi. Người luôn bình tĩnh như anh không khống chế nổi trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong nháy mắt đó, anh cảm giác như mình sắp chết vậy, tình cảm áp chế bấy lâu nay bỗng bộc phát, "Lưu Vũ, làm bạn cả đời này!"

Cho dù cả mic anh không mở, cho dù tiếng hét lớn của fans bên dưới át hết tiếng anh, Ngô Hải vẫn tin tưởng Tiểu Vũ của anh có thể nghe được câu trả lời, nếu không, sao cậu lại cười nhẹ nhõm như thế, sao đôi mắt cậu lại ngấn lệ?

Mà khi Ngô Hải một lần nữa xuống dưới sân khấu, cảm giác thất vọng, tiếc nuối khó hiểu lại dâng lên, đan xen vào với nhau khiến trái tim anh quặn đau.
Là bạn bè thôi sao... anh cười tự giễu. Phải thôi, cũng không phải ai cũng thích người cùng giới.

Part 5:

Tiệc mừng thành đoàn, Ngô Hải chen chúc cùng một đám người tươi cười chụp ảnh, mấy tháng trời trên đảo đã giúp anh gặp được một đám anh em tốt, có được những tình bạn chân thành.

Sau khi nhân viên giúp chụp ảnh xong, Ngô Hải nâng ly rượu trở về chỗ ngồi, ánh mắt lại không nhịn được liếc về nơi náo nhiệt nhất, từ khi bữa tiệc bắt đầu đã bị một đám đông vây quanh không có chỗ chen vào. Lưu Vũ mặc áo khoác tây trang màu xanh, dù ở trong đám người nhưng anh vẫn có thể chuẩn xác mà nhìn thấy cậu.

Sau này chính là bạn cả đời rồi! Ngô Hải dựa vào ghế, dưới ánh đèn không rõ sắc mặt thế nào, anh đột nhiên ngẩng đầu uống sạch ly rượu trái cây giống như uống một ly rượu mạnh.

Tiệc mừng diễn ra tới tận rạng sáng, mọi người lục tục tan cuộc, Ngô Hải chậm chạp đi tới toilet, bầu không khí trong bữa tiệc quá vui vẻ, mọi người ai cũng chìm trong men say.

Đột nhiên có người gọi anh lại, "Tiểu Hải."

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Ngô Hải kinh hỉ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lưu Vũ. Thân ảnh mặc áo xanh lam hai mắt cong cong, đôi môi đỏ mọng mê người, cả hai nhìn nhau được một lúc, Lưu Vũ cắn môi dưới phá tan sự im lặng, "Gặp em một chút được không?"

Part 6:

Hai người lặng lẽ đi tới một góc nhỏ yên tĩnh không ai qua lại, không khí rơi vào trầm mặc, chỉ có hơi thở của cả hai là rõ ràng.

Lưu Vũ ôm lấy Ngô Hải, "Ngô Hải, điều em muốn nói với anh hôm nay không phải làm bạn cả đời." Cậu tiến tới bên tai anh, "Là em thích anh, muốn ở bên anh cả đời này."

Hai mắt Ngô Hải bỗng nhiên trừng lớn, bí mật anh tự cho là không ai biết giờ phút này lại bị Lưu Vũ vạch trần. Cậu còn thổ lộ ngay trước mặt anh, tay chân anh luống cuống, giống như một đứa trẻ ăn vụng kẹo bị phát hiện vậy.

Nhưng rất nhanh, Ngô Hải đã hồi hồn, cảm giác khiếp sợ nhanh chóng bị thay thế bằng mừng rỡ như điên. Anh dùng sức ôm chặt eo Lưu Vũ, giống như muốn hoà nhập thân thể cả hai vào làm một, nụ hôn nóng bỏng đã khiến Lưu Vũ choáng ngợp. Lúc môi chạm môi, Ngô Hải cảm nhận được tiếng hô hấp ngày càng trở nên rối loạn của Lưu Vũ, anh cười khẽ một tiếng ngậm lấy môi cậu. Đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng lập tức bị Lưu Vũ cuốn lấy, truy đuổi lẫn nhau. Hai người hôn một lúc lâu mới lưu luyến tách rời, sau đó lại tiếp tục dây dưa, mãi cho tới khi hô hấp Lưu Vũ ngày càng rối loạn, Ngô Hải mới buông tha cho cậu, giữa hai môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc.

Tuy rằng vì bóng đêm mà không thấy được biểu tình của đối phương, nhưng Ngô Hải biết, hai mắt Tiểu Vũ của anh lúc này nhất định đã phiếm hồng, đôi môi bị tra tấn đến sưng đỏ.

Bọn họ ôm nhau trong bóng đêm, có khả năng nhiều năm nữa cũng không có cách nào quang minh chính đại dùng thân phận người yêu mà đi dưới ánh mặt trời, nhưng mà không sao, chỉ cần bọn họ có nhau làm bạn, con đường này sẽ không còn cô đơn nữa.

Part 7:

"Cái này tặng cho anh." Lưu Vũ nhét vào tay Ngô Hải một sợi dây chuyền, "Em biết anh không có, chỗ em có hai cái, anh giữ lấy đi." Cậu được anh ôm trong ngực, đưa tay nghịch sợi dây chuyền.

"Sau này nếu em không nhớ anh, anh cứ mang nó tới đây, coi như đây chính là tín vật của chúng ta."
Ngô Hải cười thành tiếng, cúi đầu xuống hôn Lưu Vũ một cái, "Nói điều gì ngốc nghếch vậy chứ!"

Bọn họ giống như hai ngôi sao sáng trong vũ trụ bao la, qua hàng triệu năm mới được gặp mặt, hợp lại thành một, vĩnh viễn không tách rời.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro