Chương 1: Cá trong canh cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: KHY

Lý Ngư trôi nổi bất động trong làn nước lạnh giá.

Trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng người, nghe không chân thực, Lý Ngư cảm thấy có chút ầm ĩ, trở mình, mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình trên người hình như ướt nhẹp.

Cậu giật mình, thần trí từ từ thanh tỉnh, sau đó sởn cả tóc gáy phát hiện, bốn phía đều là nước??

Không đúng a, còn nhớ là cậu đang thức đêm đọc truyện rồi lăn ra ngủ, lúc nào lại rơi vào trong nước?

Hơn nữa cậu —— căn bản không biết bơi a!

Lý Ngư sợ hãi quá mức, dưới tình thế cấp bách tay chân lung tung bay nhảy, vừa dùng sức liền cảm giác được phía sau có cái gì chuyển động.

Bình thường rơi xuống nước chỉ có chìm dần tới đáy, không ngờ lúc này cậu không chìm xuống, mà là ở trong nước ổn định, tựa như nước đang nâng đỡ cậu.

Hơn nữa phía sau có một luồng tiết tấu quỷ dị không thể xem nhẹ...

Là cái gì?

Lý Ngư theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên phát hiện đôi chân dài mà mình tự hào đã không thấy, ở vị trí chân xuất hiện một đuôi cá màu bàng bạc, cái đuôi này, đang hăng say mạnh mẽ quạt nước trên dưới, trái phải.

...Cậu dường như đã tìm ra nguyên nhân.

Thân thể của cậu, là nhờ động tác của chiếc đuôi này mới không có chìm xuống.

Lý Ngư: "..."

Chuyện gì xảy ra, chân của cậu sao lại biến thành đuôi cá ?

Lẽ nào... cậu đang nằm mơ?

Ngủ một cái liền mơ trở thành nàng tiên cá?

Tuy rằng nàng tiên cá nghe có chút nữ tính, nhưng người mà lại có đuôi cá, Lý Ngư có thể nghĩ đến duy nhất chính là nàng tiên cá.

Không phải cá nược xấu xấu dễ thương trong thế giới động vật, mà là một nàng tiên cá với mái tóc dài bồng bềnh, dung nhan đẹp đẽ, giọng hát kỳ ảo, nửa người nửa cá mộng ảo mỹ nhân ngư.

Mọi người đều biết, thực tế không tồn tại người cá như thế, cho nên cậu biến thành người cá nhất định là nằm mơ.

Nếu chỉ là giấc mộng, cậu hoàn toàn không ngại ở trong mơ xem xét nhiều một chút hình tượng mỹ nhân ngư của mình.

Lý Ngư lấm lét nhìn trái phải, muốn tìm một chiếc gương, hoặc là bất kỳ đồ vật có thể soi.

Đồng thời cậu vẫn ở chỗ cũ ra sức vung vẩy đuôi cá, cảm giác có cái đuôi tự do lắc lư cũng không tệ?

Đáng tiếc giấc mộng suôn sẻ, trong nước không có gương, Lý Ngư trở mình, tay theo thói quen đưa đến trên trán, định đẩy một làn tóc mái.

Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn, Lý Ngư đột nhiên phát hiện, tay cậu cho dù dùng sức như thế nào cũng với không tới cái trán.

Tay... Làm sao vậy, là bị ngắn đi sao?

Lý Ngư ngạc nhiên nhìn xuống tay của mình.

Lúc này mới phát hiện, đôi bàn tay lành lặn của cậu đã biến mất, thay vào đó chính là một mảnh vây cá đang không ngừng quạt nước, hình dạng và kết cấu không khác gì... một đoạn vây cá.

Chân của cậu thành đuôi, tay biến thành vây cá, vậy cậu thì sao? ?

Lý Ngư nhanh chóng hướng trên người mình nhìn lại.

Chỉ thấy —— cả người cậu đều được bao bởi vảy cá màu đen bạc, ngoại trừ cái bụng mảnh mai...

Không đúng không đúng, bụng của cậu, khi nào biến thành dài dài dẹt dẹt, giống như một con cá bình thường... mới có bụng như vậy.

Cái quái gì thế! !

Lý Ngư hít sâu một hơi, thế mà một cái bong bong bay ra.

Bị chiết xạ bởi bề mặt bong bóng, cậu tinh tường nhìn thấy mình cả người đều biến thành cá!

Mặt cá này, bụng cá này, vảy cá này, hoàn toàn là một con cá chép, không phải mỹ nhân ngư!

Lý Ngư sợ đến cả người cứng đờ, quên mất quẫy đuôi, cả một con cá "biu" một cái liền chìm xuống dưới.

A a a chết đuối rồi chết đuối rồi!

Thấy mình sắp va phải tảng đá đen dưới đáy nước, Lý Ngư liều mạng quẫy đuôi vẩy nước, vây và đuôi cùng sử dụng, ngay lúc chuẩn bị va vào, thành công ngừng lại, chỉ có đuôi không cẩn thận đập vào tảng đá.

Lý Ngư: ! ! !

... Đau quá a.

Đuôi cá này không phải đồ trang trí, mới đụng một cái liền đau đến mức Lý Ngư hộc ra một chuỗi dài bong bóng to nhỏ.

Chuyện gì xảy ra, đau đớn này giống như dùng dao cắt vào chân cậu vậy...

Trong mộng làm sao đau đến chân thật như vậy?

Lý Ngư hơi trợn to hai mắt, không thể nào, này căn bản không phải giấc mộng, cậu thật sự biến thành một con cá, còn là một con cá chép bình thường??

Nơi này đến tột cùng là nơi nào, cậu rốt cuộc là làm sao biến, cũng không thể bởi vì cậu tên là Lý Ngư, liền để cậu biến thành cá chép thật, mấu chốt là cậu còn có thể hay không biến trở về!

Lý Ngư trong đầu từng dòng "f*ck your mother" ào ào chạy qua, còn chưa nghĩ rõ ràng, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng người.

Một giọng the thé nói: "Tiểu Lâm Tử, món canh cá chép ngàn con dành cho tiệc sinh nhật quý phi nương nương, còn thiếu một con đây!"

Ngay sau đó một thanh âm khác nịnh nọt nói: "Cao công công, con cá này vừa mới lật bụng trắng, tiểu nhân không dám dâng lên quý phi nương nương, đang muốn vứt đi đây, tiệc sinh nhật quan trọng, nếu không tiểu nhân lập tức chuẩn bị một con khác..."

Lý Ngư: ? ? ?

Cậu phát hiện trừ cậu ra còn có người, có chút mừng thầm, nhưng mà cái gì quý phi, công công, cậu xuyên thành một con cá hoàng cung cổ đại à?

Vậy món canh cá chép ngàn ngàn ngàn ngàn ngàn con là cái gì quỷ? ?

Không đợi cậu nghĩ rõ ràng, trên mặt nước chỗ Lý Ngư bơi, bỗng nhiên lộ ra một vệt ánh sáng sáng lên, trên đỉnh đầu cậu mở ra một vết nứt đen, như có một bàn tay đang thò vào!

Lý Ngư thiếu chút nữa nghẹt thở, tay này cũng lớn quá rồi đó.

Nghĩ kĩ lại, cậu đã biến thành một con cá bình thường, bàn tay con người không chỉ có kích thước khổng lồ với cậu.

Lý Ngư theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, không tự chủ bơi tán loạn, cái tay này không có một chút do dự mà đưa đến, hổ khẩu mở ra kẹp lấy Lý Ngư đang loạn như con ruồi mất đầu.

Làm một con cá, Lý Ngư không có cổ, cái tay này trực tiếp bóp lấy nửa người cậu, so với vừa nãy đuôi bị đụng còn đau hơn nhiều.

Lý Ngư ngao một tiếng, càng dùng sức vẫy đuôi lung tung.

Làm sao có thể bấm vào ngực và bụng cá như vậy, đau quá!

Nhưng mà người này lại không nghe thấy cá kêu to, cười ha ha nói: "Con cá này thật hoạt bát, nào có trắng dã bụng, tiểu Lâm Tử, sẽ không phải là ngươi cố ý nói như vậy, dự định giấu đi cho mình dùng đấy chứ?"

Trong lời nói, trời đất quay cuồng, Lý Ngư thoáng nhìn nơi cậu đi ra, thì ra là một cái giỏ cá, cậu bị người này nắm, đưa đến trước mắt.

Mắt cá của Lý Ngư thình lình nhìn thấy hai người cổ đại mặc trang phục nội thị.

Đang nắm cậu là Cao công công, lớn lên cũng không cao, mà như cục bột trắng tròn tròn, còn tiểu Lâm Tử bên cạnh trông như một cây gai dầu.

Tiểu Lâm Tử vội vã vỗ Cao công công nịnh nọt, tươi cười nói: "Cao công công, có ngài tự mình trấn, tiểu nhân nào dám chiếm tiện nghi, nhất định là tiểu nhân vừa mới nhìn lầm rồi. Nếu con cá này còn sống, tiểu nhân mang nó đi hầm canh cá..."

Lý Ngư đang bị nắm trong tay Cao công công kích động: Cái gì cái gì, hầm canh cá! !

Mới vừa rồi "canh cá chép ngàn con" cậu chưa kịp nghĩ rõ ràng là cái gì, nhưng cậu biết "hầm canh cá", cậu bây giờ chính là một con cá, đây là muốn đem cậu hầm thành canh a!

Lý Ngư: Ngao, có thể xoa bóp nhưng tuyệt không thể nấu canh!

Lý Ngư sử dụng sức lực uống sữa có được mà tuyệt vọng giãy dụa, Cao công công ban đầu vào phòng ăn chỉ vì muốn châm chọc tiểu Lâm Tử vài câu, nói xong vốn định đưa cá trong tay cho tiểu Lâm Tử xử lý, Lý Ngư bị gã kẹp an phận một phút chốc, đột nhiên lại giằng co, con cá này trơn trượt, Cao công công mới không tóm chặt, Lý Ngư liền thoát khỏi tay gã, bayra ngoài.

Lý Ngư còn đang bay giữa không trung kéo ra một vệt nước thật dài: ! ! !

Làm sao bây giờ, cậu sắp chết cậu sắp chết, ngã chết còn có thể làm canh à!

Anh anh anh còn không có hiểu rõ nguyên nhân biến thành cá, cậu không muốn chết a, nếu chết hẳn thì làm sao đây!

Lý Ngư không chịu khống chế bay về phía tiểu Lâm Tử, tiểu Lâm Tử đưa tay đón, nhưng thân cá quá trượt, tiểu Lâm Tử lại không tóm chặt, Lý Ngư sắp rơi trên mặt đất.

Lúc này, bên ngoài truyền đến "meow" dài một tiếng, một đoàn bóng trắng như tuyết vọt tới.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lý Ngư đuôi còn chưa chạm đất, liền bị bóng trắng ngoạm ở trong miệng.

Lý Ngư còn chưa kịp vui mừng mình không bị ngã chết, vảy cả người đã dựng lên.

Dựa vào kích thước này, tiếng kêu này, này chỉ này phải.. một con mèo trắng lớn? !

Không nghĩ tới cậu mới thoát khỏi tay người liền rơi vào miệng mèo!

Cá bị mèo ngoạm, còn có thể sống à!

Lý Ngư trước đây một chút không sợ mèo, biến thành cá liền bản năng sợ muốn chết, trên lưỡi mèo tất cả đều là xước mang rô, liếm một cái có thể hay không làm rớt một mảng cá lớn?

Lý Ngư sợ đến không dám lộn xộn, vừa nghĩ tới lập tức sẽ bị mèo trắng ăn chỉ còn một đống xương cá, cậu cảm thấy thà rằng đi nấu canh.

Đột nhiên mèo trắng nhảy ra không nhìn Cao công công cùng tiểu Lâm Tử, ngậm cá, hướng phía ngoài chạy đi.

Biến cố phát sinh quá nhanh, tiểu Lâm Tử mới phản ứng được.

"Cao công công, cá... cá bị mèo tha đi!"

Con mèo trắng béo múp này... có chút quen mắt nha.

Cao công công hoàn hồn, dùng sức đạp tiểu Lâm Tử một cước.

"Làm gì ngẩn ra, làm gì ngẩn ra, không nhìn thấy đây là mèo của ai sao, đây chính là mèo quý phi nương nương nuôi! Tiểu Lâm Tử, ngươi mau đuổi theo, mèo của chủ nhân yêu kiều, đừng làm cho nó bị hóc xương cá, bằng không quý phi nương nương có thể làm cho chúng ta chịu không nổi! Ai bảo mèo chủ nhân nuôi cũng là nửa chủ nhân đấy..."

"Ai!"

Tiểu Lâm Tử khổ ha ha mà đáp lại, thời đại này, đến mèo của chủ nhân cũng không đắc tội được a.

Lý Ngư bị mèo trắng lớn ngậm, phía sau tiểu Lâm Tử đuổi theo, mấy câu nói của Cao công công cậu cũng nghe thấy, cậu vốn đang gửi hi vọng Cao công công cùng tiểu Lâm Tử sẽ đem cậu từ trong miệng mèo ra, dù sao cậu cũng là nguyên liệu nấu ăn, nhiều ít còn có chút tác dụng, vậy mà họ căn bản không để một con cá ở trong mắt, cũng không có dự định cứu cậu, trái lại lo lắng mèo bị hóc xương cá?

Có người mượn gió bẻ măng như thế sao!

Lý Ngư rất tức giận, nhưng cậu không có biện pháp khác, vẫn chỉ có thể dùng sức muốn từ trong miệng mèo trượt ra.

Nhưng mà mèo trắng không dễ tuột tay như Cao công công, cũng không có thói quen vừa chạy vừa ăn, ngậm Lý Ngư nghiêm túc tha. Lý Ngư nhích tới nhích lui, răng nanh mèo trắng không những không có buông lỏng, trái lại đem cậu cắn càng chặt hơn.

Lý Ngư lần này không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mà nằm trong miệng mèo, chỉ còn chóp đuôi giật giật run run.

Thật là đáng sợ, Lý Ngư nhịn không được cao giọng hô to: "Cứu mạng a, ai tới cứu mạng ta —— "

Ai đến cũng tốt, chỉ cần giúp cậu thoát khỏi miệng mèo, đời sau cậu làm trâu làm ngựa đều được!

Nhưng là cá nói, không chỉ người không nghe thấy, mèo cũng không phản ứng.

Mèo trắng mập một đường thông suốt không trở ngại, ven đường có vô số người nhìn thấy nó, nhưng lại không ngăn cản.

Đúng như Cao công công nói, mèo chủ nhân nuôi cũng là nửa chủ nhân.

Liền tại Lý Ngư kêu trời không nghe đất không thưa, mèo trắng dùng bốn móng vuốt cào trên nền gạch, đột nhiên ngừng lại.

Lý Ngư cảm giác được hàm răng mèo đang siết chặt: ! ! !

Hai mắt mèo trắng sáng quắc nhìn chằm chằm ngay phía trước, trong cổ họng phát ra tiếng kêu cảnh giác, như gặp đại địch, Lý Ngư cảm giác được mèo trắng có biến hóa, vội vàng nhìn về phía trước.

Trong tầm mắt của cậu xuất hiện một thanh niên mặc áo gấm, thân hình kiên cường, giống như thiên thần giáng lâm, chặn đường mèo trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro