Chương 1: KHÁNH LAM THÂN YÊU, THẬT SỰ XIN LỖI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi ngày, Đinh Khánh Lam một tay giữ cặp trên vai, tay còn lại cầm một trai nước khoáng đã thủ sẵn. Cô ngó ngó nghiêng nghiêng, ngó ngang ngó dọc vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu bạn chết bầm kia đâu. Đôi chân mày thanh thoát của cô gái nhỏ đang từ từ nhíu lại, không chịu được mà "hừ" nhẹ một cái, rồi đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Đã 07:45 mà vẫn còn chưa thấy cậu đâu nữa. Lúc nào cũng vậy, Lý Ngộ Tranh luôn chơi sát giờ. Khiến cô đứng đợi mà nóng hết cả ruột.

Năm phút sau, khi núi lửa đã sắp bùng nổ, từ phía xa xa mới thấp thoáng bóng hình chiếc xe thể thao màu bạc đang cố gắng lao về phía trước với tốc độ cao cùng một nam nhân. Tiếng phanh kêu "kítt" một cái, cuối cùng cậu bạn nào đấy mới an toàn dừng lại trước mặt Đinh Khánh Lam. 

Lý Ngộ Tranh gãi gãi mớ tóc xù xì của mình, như có như không mà giương ánh mắt đầy hối lỗi về phía Đinh Khánh Lam. Chỉ thấy giờ đây sắc mặt cô khó coi vô cùng. Anh vội càng đưa tay túm lấy cổ tay Đinh Khánh Lam, kéo về phía yên sau của xe. 

Trước khi Đinh Khánh Lam kịp bùng nổ, chiếc xe đạp đã bị anh thanh niên hung hăng phóng về phía trước khiến cô không tự chủ mà đập đầu vào tấm lưng đáng ghét kia.

"Lý Ngộ Tranh!!!"

"Thật sự xin lỗi mà, tớ ngủ quên mất!" Lý Ngộ Tranh vẫn chuyên tâm lái xe, giọng điệu vô cùng áy náy, nhưng chẳng thể khiến sắc mặt của cô tốt hơn.

"Sao cậu không ngủ ở nhà luôn đi!"

"Khánh Lam thân yêu, thật sự xin lỗi!"

Đinh Khánh Lam nhíu chặt chân mày, cũng không quấy rầy anh lái xe. Chỉ khẽ đưa cánh tay lên, ôm nhẹ vào vòng eo nhỏ hơn của con gái ấy của người nam nhi kia, rồi cũng ngoan ngoãn ngồi yên vị.

Cuối cùng cũng tới được trường học. May mắn làm sao, thời gian vẫn dư ra được một phút. Đinh Khánh Lam bất lực vỗ trán nhìn cậu nam sinh đang vỗ ngực tự hào vì một phút quý báu ấy. Cô đưa tay véo mạnh vào eo Lý Ngộ Tranh, hung hăng tóm lấy cổ áo anh lôi mạnh vào lớp.

Vừa vào tới cửa, mọi ánh mắt không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía hai người. Cái nhìn hầu hết chỉ chú tâm vào Lý Ngộ Tranh. Anh luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, khiến cô được hưởng theo thôi. Gì chứ? Cũng chỉ là cái nhan sắc hơn người, thành tích bá đạo mà thôi. Cô cũng được coi là hoa khôi của trường, nổi tiếng xinh đẹp với đường nét sắc bén. Nhưng phận làm con gái, có đẹp giỏi thế nào cũng không nổi bằng con trai được.

"Tiểu Tranh Tranh, nói xem, tại sao bạn nữ nào cũng thích cậu hết vậy?" Đinh Khánh Lam một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu về phía Lý Ngộ Tranh đang ngồi bên cạnh.

"Chứ không phải do tớ rất đẹp hay sao?"

Lý Ngộ Tranh chớp chớp mắt, nói với giọng điệu kiểu "dĩ nhiên là thế".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro