Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thứ nhất, nhanh chóng hóa thân vào vai người cha tốt."

"Thứ hai, luôn luôn thể hiện tình thương của người làm bố."

"Thứ ba, đợi Đa Ninh nói tất cả cho cậu biết."

Đây là ba lời khuyên của Cố Gia Thụy, cũng không khác ý tưởng của Chu Diệu. Sau đó, Cố Gia Thụy quăng cho anh một vấn đề: "Lần trước tôi cho cậu ba lời khuyên, thực hiện đến điều thứ mấy rồi?"

Chu Diệu lạnh giọng trả lời "Cậu là hòa thượng mà hỏi cái này được sao?"

Cố Gia Thụy: ...

Không đợi bên kia mở miệng, Chu Diệu đã cúp máy. Cái này gọi là trở mặt vô tình!

Cố Gia Thụy: ... Như thế nào là không được? Không phải là anh phải phá giới mới nghĩ ra à?

Là hòa thượng trong một thời gian dài thì cũng phải phá giới một chút, như thế mới điều tiết thể xác và tinh thần khỏe mạnh được. Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng, phá giới một chút không ít nhưng đại giới thì chưa.

Bản tính tham lam từ phóng túng đến khống chế cần trải qua một quá trình tu hành vất vả mới dứt bỏ được nhưng từ khống chế đến phá giới thì chỉ cần một tia tạp niệm.

Cúp máy xong, Cố Gia Thụy định chơi trò chơi một lát rồi lại niệm kinh. Chẳng qua là chơi đến một nửa thì nhịn không được mắng một câu ***, ném điện thoại di động xuống.

Wifi của nhà chùa thật sự rất yếu, không có cáp quang thì thôi, còn rất nhiều người dùng nữa chứ. Hơn nữa, cách vách là phòng của đám tiểu hòa thượng.

Quên đi... Không chấp, không chấp.

Cố Gia Thụy nhìn avatar của Trịnh Nhan Nghệ, đứa nhỏ lớn lên giống Đa Ninh hơn Chu Diệu... Anh rất thích. Không thể không nói thằng nhãi Chu Diệu thật sự tốt số.

Hôm qua, hoàn toàn là anh đoán mò. Sở dĩ có thể đối phó được cũng vì người nào đó trước sau như một ngực lớn nhưng ngốc nghếch. Ngốc nghếch, ngốc nghếch cũng tốt a... Không suy nghĩ nhiều, phiền não cũng ít đi.

Về phần ngực lớn... ngực lớn... cũng tốt.

Đa Ninh lại nhận được hồng bao của Cố Gia Thụy, hồng bao này có chút lớn. Chẳng lẽ Cố học trưởng đang cổ vũ cô? Đa Ninh cầm điện thoại lên, đang cân nhắc nên lấy lí do gì để trả lại cho Cố Gia Thụy, cô không thể nhận hồng bao của người xuất gia.

Đa Ninh đang muốn hồi âm thì Cố học trưởng lại phát liên tiếp một loại hồng bao.

Đa Ninh: ...

Đa Ninh không biết nói gì hơn nữa, cô hoàn toàn không thể lý giải được hành vi của Cố Gia Thụy. Chẳng lẽ Cố học trưởng từ hòa thượng trở thành tán tài đồng tử sao? Hay là thăng cấp thần tài rồi?

...

Nửa phút sau, Cố Gia Thụy nhắn tin cho cô "Lúc học đại học, anh mượn Chu Diệu hai ngàn tệ. Bây giờ mới nhớ, trả lại cho em."

Đa Ninh có phần mờ mịt "Lúc học đại học?"

Cố Gia Thụy không nói gì chỉ gửi một cái icon cười cho cô – chỉ cười không nói.

Vì là hai ngàn tệ nên Đa Ninh tất nhiên hỏi Chu Diệu, không ngờ mới sáng tinh mơ xe của anh đã đậu dưới lầu hoa viên Lam Thiên. Thiểm Thiểm còn đang ngủ say, Đa Ninh cúi người hôn bé một cái rồi nhanh nhẹn xuống giường; trước khi xuống lầu còn gõ cửa phòng Nhan Nghệ nhờ cô để ý Thiểm Thiểm, sợ bé tỉnh dậy mà không thấy ai hết.

Nhan Nghệ tỉnh ngủ, cho cô một ánh mắt hàm ý yên tâm.

Đa Ninh mặc đồ ngủ, chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài. Chu Diệu đang đỗ xe, sở dĩ Đa Ninh xuống lầu là muốn đi mua bữa sáng luôn, không ngờ Chu Diệu đã mua bữa sáng đến.

Đỗ xe xong, một tay anh cầm chìa khóa xe, một tay cầm một túi to bữa sáng.

"Sớm."

"Sớm." Chu Diệu đáp, vóc dáng cao cao chậm rãi đến trước mặt Đa Ninh. Khó lắm hai người mới có thể ở riêng một lát, anh có chút luyến tiếc lên lầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mặt.

Khóe mắt Đa Ninh còn gỉ mắt, như thế vẫn đáng yêu mê người.

Mê người. Hồi học đại học, kể cả lúc hai người kết hôn; Chu Diệu đều sẽ không dùng từ ngữ như vậy để hình dung Đa Ninh. Đại khái trong mắt anh, Đa Ninh luôn luôn có bộ dáng thiếu nữ mới lớn. Thế nhưng năm năm trước, cô gái này lại sinh cho anh một đứa nhỏ.

Tâm tình Chu Diệu mềm mại đi nhiều, hỏi Đa Ninh "Thiểm Thiểm còn đang ngủ sao?"

"Vâng ạ." Đa Ninh mở miệng nói: "Em xuống lầu mua bữa sáng trước."

"Thật tốt, anh đến sớm một chút." Chu Diệu nói, sau đó vươn tay lau khóe mắt dưới của cô, "gỉ mắt." Anh nói.

Đa Ninh: "...À." Cô còn chưa rửa mặt.

Hai người quen thuộc lẫn nhau, lau gỉ mắt hay là gì, Đa Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ. Chỉ là cảm thấy hai ngày này, Chu Diệu có chút khác biệt, có phải Chu Diệu đã phát hiện ra cái gì hay không?

Đa Ninh và Chu Diệu cùng lên lầu, trước khi cô mở cửa, Chu Diệu đột nhiên duỗi tay ngăn cô lại.

"Một lát nữa rồi vào." Hai người đứng trước cửa, Chu Diệu thì thầm bên tai cô.

Cứ như vậy ôm một chút.

Một tay cầm bữa sáng, một tay ôm Đa Ninh. Đây chỉ là một cái ôm buổi sáng nhưng phảng phất như là khói lửa nhân gian đẹp nhất. Đa Ninh cũng có chút quyến luyến, ngửa đầu nhìn Chu Diệu.

Chu Diệu làm bộ còn muốn hôn cô, Đa Ninh lập tức hai tay che miệng, không thể, cô còn chưa đánh răng đâu.

Chu Diệu vẫn cúi xuống hôn cô, nụ hôn đặt trên mu bàn tay Đa Ninh.

Không có biện pháp, hai ngày nay anh tràn ngập nhu tình nhưng lại không có chỗ phát tiết. Cái loại nhu tình rực lửa này giống như nụ hôn sáng nay, dừng lại trên mu bàn tay cô.

Đúng lúc này, cửa mở ——

Hai người lập tức tách ra.

"... Good morning!" Thiểm Thiểm được Nhan Nghệ ôm, vẻ mặt vui vẻ chào bọn họ. Thiểm Thiểm cũng chưa đánh răng rửa mặt, vẫn còn một chút gỉ mắt.

Cũng là Chu Diệu thay Thiểm Thiểm lau. Cho nên sáng tinh mơ, anh đến đây là để làm chuyện này sao?

Thời điểm ăn sáng, một vị khách không mời mà đến. Nhan Nghệ mở cửa, nhìn Lưu Hi cầm bữa sáng đứng bên ngoài cũng có chút ngạc nhiên "Sao cậu lại đến đây?" Hôm nay hoàn toàn không có phần diễn của nam phụ a.

"Em đưa đồ ăn đến." Lưu Hi cười đặc biệt rạng rỡ.

Nhan Nghệ: ... Được rồi.

"Cậu tới chậm." Chu Diệu không mặn không nhạt mở miệng nói.

Không sao cả, nam phụ không thèm để ý sớm hay muộn, chỉ cần biểu đạt tâm ý là tốt rồi. Tuy rằng chậm nhưng đồ cậu đưa đến rất được yêu thích a! So với cháo dinh dưỡng và sủi cảo tôm của Chu Diệu thì Thiểm Thiểm thích bánh quy hình thú của cậu hơn.

Thiểm Thiểm thích, Đa Ninh tự nhiên cũng thích.

"Chu Diệu. Hồi học đại học, Cố học trưởng mượn anh hai ngàn tệ sao?" Đa Ninh hỏi Chu Diệu, nhắc đến chuyện hồng bao của Cố học trưởng "Sáng nay, học trưởng đưa cho em."

Bởi vì nhắc đến Cố học trưởng, lỗ tai của Nhan Nghệ cũng dựng lên.

Hai ngàn tệ? Lông mày Chu Diệu hơi nhíu lại, lập tức nghĩ đến hồng bao này là Cố Gia Thụy cố tình đưa cho Thiểm Thiểm, gật đầu nói: "Đúng..."

Đa Ninh: "Lát nữa, em đưa cho anh." Cô thuận miệng nói một câu, cũng không có ý gì.

Chu Diệu mím môi nói: "... Đưa cho Thiểm Thiểm mua đồ ăn đi."

Bé con không có khái niệm hai ngàn tệ, vui vẻ gật đầu rồi cắn bánh bích quy.

Hai ngàn tệ mua đồ ăn... Tiền thù lao đóng phim của Lưu Hi mới năm ngàn tệ... Thiểm Thiểm ngồi bên cạnh Lưu Hi không hiểu lòng cậu đang rỉ máu. Nam chính bá đạo đập tiền, nam phụ sẽ không có đất diễn đâu.

Nhưng tiền quan trọng như vậy sao? Cậu không có nhiều tiền như vậy nhưng cậu có tình yêu a! Lưu Hi nhìn về phía Đa Ninh, quăng cho Đa Ninh một ánh mắt bi thương và thâm tình.

Đa Ninh:...

Nữ chính không thể giải thích, chỉ có thể mỉm cười tạ lỗi.

Sau đó bị nam chính hung hăng liếc mắt một cái.

Lưu Hi khôi phục trạng thái bình thường, ngượng ngùng... nhập diễn quá nhanh.

—-

Trở lại thành phố A, dì dượng đến xem phòng làm việc của Đa Ninh như thế nào. Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng giới thiệu văn phòng, còn cường điệu kể chuyện hai ngày trước nhận được đơn hàng lớn.

Sở dĩ nhưng vậy vì ngoại trừ đơn hàng một vạn con thỏ thì những đơn hàng trong thành phố quá ít. Đúng rồi, còn có trang web; Đa Ninh mở cho dì dượng xem, còn nói với hai người "Đây là Chu Diệu làm cho cháu."

Trang web được làm rất tốt, nếu sau này phát triển tốt, có thể hợp tác với nhiều đơn vị khác. Đây cũng là kiến nghị của Chu Diệu.

"Ý tưởng của cháu như thế nào?" Dì hỏi.

Đa Ninh bị hỏi bất ngờ nên không kịp phòng bị, trả lời "Cháu cũng nghĩ vậy..."

"Còn Alice?" Dì lại tung ra một vấn đề "Một người là ông chủ lớn, một người đang lập nghiệp; hai người đều bận rộn như vậy, ai sẽ chăm sóc con bé?"

Đa Ninh:...

Cô không nghĩ rằng dì sẽ hỏi như vậy. Thời điểm về nước, cô cũng nói rõ ràng với dì là lúc cô sắp xếp cuộc sống và công việc xong xuôi cũng là lúc có thể đưa Thiểm Thiểm về, để bé sinh hoạt trong nước. Sở dĩ, cô bắt đầu sự nghiệp cũng là hy vọng chính mình có thể tự lập. Năm năm này, cô chưa bao giờ là một người mẹ tự lập.

Bản thân không đủ ưu tú xuất sắc, nhiều lúc Đa Ninh cũng cảm thấy rất khổ sở. Nhất là đêm trước khi cô về nước, Đa Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng dì dượng, dì lo lắng nói: "Anh nói xem, tính tình Đa Ninh như thế thì phải làm thế nào bây giờ? Con bé và Chu Diệu, một yếu đuối một mạnh mẽ; Chu Diệu còn xuất sắc như vậy, Đa Ninh ở bên cậu ta chỉ càng chịu thiệt..."

Đa Ninh có thể lý giải lo lắng và suy nghĩ của dì, mặc dù chuyện cô về nước trước cũng là dì đề xuất. Thế nhưng cô cũng không có cách nào bỗng chốc mạnh mẽ... Chỉ có thể cố gắng từng bước.

Thế nhưng hai chữ này, đối mặt với vấn đề hiện nay có vẻ bất đắc dĩ.

"Hai ngày này, cháu cứ lo chuyện công việc trước." Dì nói với cô "Dì và dượng sẽ chăm sóc Thiểm Thiểm."

Đa Ninh đồng ý, sau đó chủ động ôm người dì, giống như Thiểm Thiểm lấy lòng nói: "Dì... cháu biết dì yêu cháu nhất."

"Không phải cháu... Dì yêu Alice nhất." Thần sắc dì dịu xuống, tiếp tục nói năng chua ngoa tâm đậu hũ.

"Không sao hết, cháu không ăn giấm dì yêu Thiểm Thiểm nhiều hơn một chút đâu." Đa Ninh cười nói. Từ nhỏ, dì đã rất thương cô; cho dù là khi cô ở trong nước hay là sau khi xuất ngoại. Tuy rằng phương thức của dì có phần cường ngạnh nhưng cô hiểu tâm ý và yêu thương của dì.

Dì hỏi cô "Chu Diệu còn chưa biết sao?"

Đa Ninh lắc đầu. Thật ra... cô cũng không biết anh đã biết gì hay chưa. Hai ngày qua, biểu hiện của Chu Diệu có chút kỳ quái, cô cảm thấy Chu Diệu có thể đã biết gì đó.

Mua ghế trẻ em,chăm sóc con bé, sáng hôm qua còn không chê mà ăn một muỗng cháo dinh dưỡng của Thiểm Thiểm. Hoặc là anh đã đoán được, hoặc là anh rất thích bé.

Dì gật đầu nói: "Nếu Chu Diệu không thể làm người cha tốt của Thiểm Thiểm, dì và dượng cháu sẽ không trả bé con cho Chu gia... Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy."

Đa Ninh cầm tay dì, cô không cảm thấy chuyện này có tiện nghi hay không, chỉ hy vọng mọi chuyện diễn ra một cách êm đẹp. Sau đó, cô nhắc đến chuyện cô Đỗ muốn mời họ ăn cơm.

Dì và cô Đỗ là chỗ quen biết, khó có dịp về nước nên cô Đỗ mời họ ăn cơm là chuyện bình thường. Dì đột nhiên nhớ đến Chu đại ca liền nói: "Thật ra, dì thích con trai lớn của Chu gia hơn, rất xứng với cháu."

Đa Ninh đỏ mặt nói: "Dì..."

—-

Chu Diệu không nghĩ mình chỉ mở một cuộc họp mà Thiểm Thiểm đã bị dì dượng Đa Ninh đưa về khách sạn. Chu Diệu cũng không thể nói gì, chỉ mở miệng nói: "Ở khách sạn cũng không tiện."

Đa Ninh giải thích "Hai người về khách sạn trước rồi buổi tối đến Tinh Hải Loan."

Buổi tối, Chu Diệu lái xe đưa dì dượng Đa Ninh đến Tinh Hải Loan. Căn hộ ở đây rất lớn, Đa Ninh đã dọn dẹp và mua thêm đồ dùng hằng ngày đầy đủ. So với khách sạn tốt hơn nhiều.

Chính là Thiểm Thiểm có phần luyến tiếc hoa viên Lam Thiên nhưng bé cũng yêu dì dượng...

Tinh Hải Loan rất tốt, chỉ tiếc là không có phòng trẻ con. Đa Ninh có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Thời điểm trang trí căn hộ ở Tinh Hải Loan, lúc ấy cô chỉ bố trí phòng ngủ chính, căn bản không nghĩ tới phòng trẻ con. Không biết dì nói với Thiểm Thiểm cái gì, bé đứng bên cạnh dì, ngẩng đầu nói: "Đa Ninh đi nhanh đi..."

Bên ngoài, Chu Diệu vẫn đang đứng chờ.

Đa Ninh không hiểu, ngổi xổm xuống nói: "Thiểm Thiểm, hôn một cái."

Bé cười lộ cái răng nhỏ, chủ động hôn một cái trên gò má cô; sau đó vui tươi hớn hở chạy về phía dì. Dì nói Đa Ninh là người lớn mà người lớn thì có rất nhiều chuyện phải làm, không thể mỗi ngày đều chơi với bé được.

Sáng mai, Đa Ninh và Nhan Nghệ phải đến xưởng ở Hải Thành nên sau khi tạm biệt dì dượng và Thiểm Thiểm, Đa Ninh ngồi xe Chu Diệu trở về. Xe anh đỗ bên ngoài, hai người đi qua bể bơi lớn của Tinh Hải Loan, gió đêm nhè nhẹ thổi tới. Áo sơ mi của Chu Diệu khẽ bay, vạt váy của Đa Ninh cũng dán vào cẳng chân. Chu Diệu nhẹ nhàng nói: "Anh mua ba vé đi công viên Disney, thứ bảy tuần sau đến thành phố S chơi nhé."

"Chúng ta và Thiểm Thiểm sao?"

"Đúng vậy." Chu Diệu trả lời, một tay để trong túi quần, anh nhìn thẳng vào mắt Đa Ninh. Ngoại trừ Thiểm Thiểm còn có tiểu thiên sứ nào khác sao?

Lòng nghi hoặc của Đa Ninh càng sâu. Lúc lên xe, hoài nghi của cô vì một cái tin nhắn mà được xác định. Tin nhắn của Chu Diệu; lúc nãy Đa Ninh thay Chu Diệu nhận điện thoại của cô Đỗ nên hiện tại di động của anh đang trong tay cô.

Tin nhắn từ trang web của Amazon, là một tin nhắn giao hàng. Nội dung hiển thị đơn hàng đặt mua tối qua ——

《Ba ba tốt nhất thế giới》

《 Cấp tốc làm ba ba tốt 》

《 100 chuyện ba ba nhất định phải làm 》

Cùng với ——《 Cùng mang thai với vợ 》

... Cuốn cuối cùng là cái quỷ gì vậy?

"Chu Diệu... anh biết Thiểm Thiểm?" Đa Ninh cầm chặt di động trong tay, nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ." Chu Diệu trả lời.

"Làm sao anh biết?"

"Dolly turned lake into eyes, weeds into hair. . ." Chu Diệu cúi đầu mở miệng, nói một câu trong chuyện cổ tích mà Thiểm Thiểm kể cho anh nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro