Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì hoãn một lát, tốt xấu gì Bạch Kiều cũng thở đều đều lại, cậu lấy điện thoại ra, trước tiên chụp lại đám người bên phải , sau đó thả lại điện thoại vào túi, cuối cùng mới thả tay đang chống ở trên tường xuống.

"Tôi không quản chuyện khác, chỉ cần tên kia trả lại ví tiền đã trộm , thì lần này tôi sẽ không truy cứu, nếu không tôi liền báo cảnh sát."

Dù sao hình cũng đã chụp rồi, coi như cảnh sát tới chậm người chạy trốn, cũng có thể căn cứ vào hình mà tìm người, đem ví tiền tìm về.

Bạch Kiều cho rằng bản thân đã đủ khí thế, không ngờ ở trong mắt người phía sau lưng cậu, uy hiếp của cậu, so với người bạn nhỏ ở nhà trẻ nói "Ông mau trả đồ chơi lại cho tôi, nếu không tôi đi mách mẹ" không khác biệt lắm.

Du Chiêu nhìn người mà từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn hoạt động trong phạm vi một mét xung quanh hắn —— người cao khoảng 1m75, lùn hơn hắn nửa cái đầu, mấy cọng tóc đâm lộn xộn ở trên trán, thoạt nhìn tóc vừa đen lại mềm mại, làm cho người khác nhịn không được muốn xoa đầu cậu.

Du Chiêu rảnh rỗi đến nhàm chám, liền bị mấy cọng tóc của cậu thu hút toàn bộ sự chú ý.

Bên kia tên ăn trộm bị Bạch Kiều chỉ trúng co rút đầu, lại bị lão đại lông vàng trừng mắt, đoạt lại ví tiền từ trong tay hắn.

Lông vàng nhìn Bạch Kiều nói: "Tiểu tử, cậu. . . là cảnh sát?"

Bạch Kiều lập tức phủ nhận: "Không phải"

"Không phải cảnh sát mày TM quản chuyển vớ vẩn! Theo tao thấy, mày cùng với đám người phía sau là một phe, tới bới lông tìm vết đi?"

Bạch Kiều nhìn quần chúng ăn dưa "đám người phía sau" một chút, quần áo tương xứng đến kì lạ, mấy người trước mặt đều mặc đồng phục trường trung học Hải Bắc, còn có một người mặc không quy củ.

Nhưng cùng kiểu đồ đồng phục học sinh, đã đủ quy Bạch Kiều là người của họ.

Bạch Kiều nhíu mày: "Vậy ông hy vọng tôi là cùng nhóm với họ, hay là hy vọng tôi chẳng qua chỉ là tới lấy lại ví tiền?"

Lông vàng đang kiểm lại số lượng tiền trong ví, nghe vậy nói: "Tao vừa không muốn mày cùng nhóm với họ, vừa không muốn trả ví tiền cho mày, nếu không mày thức thời một chút, tự mình rời khỏi đây?"

Bạch Kiều: "Vậy sợ là không được, nếu không tôi nhìn các ông đánh, đánh xong chúng ta lại bàn tiếp?"

". . ."

Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?

Không đúng!

Lông vàng cau mày.

Thứ nhất tiểu từ này là nhằm vào họ, rõ ràng cùng bọn họ không hợp nhau, coi như cậu thực sự không phải cùng một nhóm với Trịnh Mãn Ân, thì bây giờ cũng chung mục đích, đánh tới cuối cùng thì vẫn là nhóm người của mình thua thiệt?

Lại nói học sinh bình thường đuổi đến thấy trận địa lớn như vậy, sớm đã bị dọa tới chạy mất dạng, làm sao có thể trấn định được như tiểu tử này?

Qua phân tích cho thấy, bọn họ chính là một phe!

Lông vàng nổi giận, đây là khiêu khích a!

"Tiểu tử, mày dám đùa giỡn lão tử?"

Bạch Kiều: "? ? ?"

Cho tới bây giờ cậu chưa từng đùa giỡn người, mà vật cậu đùa giỡn không tính là người!

Còn không đợi cậu tự biện bạch, lông vàng đã đổi mũi nhọn: "Trịnh Mãn Ân, không nhìn ra mày a, còn nhỏ tuổi mà tâm cơ sâu như vậy, có phải mày TM muốn tìm đến một kẻ lừa đảo cho xong chuyện, sau đó lúc đi cục cảnh sát đem nồi vứt cho chúng ta a"

Đột nhiên bị cue, mặt hóng chuyện của Trịnh Mãn Ân liền đổi: "La Bưu, ông cũng quá tự cho mình mặt mũi đó? Chỉ bằng ông, còn cần tiểu gia phí tâm tư đó ư? Ông cũng không khỏi tự đề cao bản thân quá rồi!"

"Rốt cuộc là ai để mắt ai? Cũng không biết lần trước là ai ở tiệm thịt nướng không tự lượng sức mình đứng ra, để cuối cùng bị đánh thành đầu heo?"

"CNM La Bưu, lần trước là ông lấy nhiều khi ít, ông là đồ không biết xấu hổ, dẫn một đám người đi "bá vương" ăn, TMD không có tiền thì đừng đi đến chỗ đắt tiền như thế, trang TM bức a. . ."

Khẩu chiến lại bùng nổ lần nữa, Bạch Kiều từ đoạn đối thoại của bọn họ bắt được một số từ ngữ mấu chốt.

La Bưu, tiệm thịt nướng, "bá vương" bữa ăn. . . ước hẹn trong ngõ hẻm!

Đây không phải là nơi Du Chiêu đánh một trận thành danh trong tư liệu sao?

Khiêm tốn một năm lớp mười, mắt thấy nữ chính muốn chuyển trường, vì cho nữ chính núi dựa, danh tiếng ở trường học của trúc mã phải nổi lên a!

Cho nên mới có hiện trường ẩu đả lần này.

Bạch Kiều chợt nói: "Thì ra ông là La Bưu?"

Tên thủ lĩnh côn đồ giúp thanh danh Du Chiêu vang dội!

Bạch Kiều đột nhiên chen vào nói, thanh âm còn rất lớn, hai người đang cãi vã đồng thời quay sang nhìn cậu.

Trịnh Mãn Ân biểu cảm không thay đổi, nhưng La Bưu lại không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý.

Hiển nhiên, hắn cho rắng người khác có thể biết đến hắn, nhất định là nghe nói đến uy danh của hắn, nhìn người nọ mặt đầy kinh ngạc, hắn âm thầm khoe khoang.

Không ngờ Bạch Kiều lại nói tiếp: "Nghe nói đêm ngày hôm trước ở bên ngoài trường học ông chặn lại một học sinh lớp mười, lại bị vơ vét sạch tài sản, không phải vì thế mà ông bảo tiểu đệ đi trộm tiền chứ?"

Bởi vì nghèo không có cơm ăn?

Lời của cậu vừa dứt, mặt của La Bưu liền y như người đang gặm táo mà gặm trúng sâu, thực xanh trắng.

Trịnh Mãn Ân rất nhanh liền get được trọng điểm, hắn nói: "Cái gì? Chặn học sinh lớp mười? Bị vơ vét tài sản? Ha ha ha ha ha ha. . ."

Hắn đặc biệt nhấn mạnh ở chữ "bị", ngửa mặt lên trời cười to!

La Bưu tức sắp nổ phổi, hắn nhìn chằm chằm Bạch Kiều, ánh mắt đều đỏ: "Mày! Tìm! Chết!"

"Đánh nó cho tao!"

Tay của La Bưu chỉ vào Bạch Kiều, chẳng qua đánh hội đồng luôn tuân theo địch không động, ta không động, địch động rồi, bất luận người hắn động là ai, trước đánh rồi lại nói sau!

Vì vậy mục tiêu hoàn toàn sai lệch, hai nhóm người lao vào hỗn chiến, ngược lại hai người đứng tựa vào tường lại bị ngăn cách ngoài vòng chiến.

Bạch Kiều xoay người nhìn một chút thiếu niên sau lưng đang mang tai nghe không quan tâm đến chuyện ngoài.

Cái này nào giống như tới đánh một trận thành danh? Đây hoàn toàn là tới cho đủ số mà!

Cũng không biết có phải là thiếu niên quá nhạy cảm hay không, lúc Bạch Kiều nhìn sang, Du Chiêu cũng ngẩng đầu theo, hai cặp mắt bất ngờ đối diện.

Đây là lần thứ hai Bạch Kiều cùng hắn đối mặt.

Bất quá lần này trong cặp mắt kia không có cảnh giác.

Bạch Kiều trừng mắt nhìn, không có tránh: "Cậu. . . không đi hỗ trợ?"

"Chiêu ca không cần hỗ trợ, cậu ta là tới giữ trận."

Du Chiêu không có mở miêng, một âm thanh khác thay hắn trả lời, Bạch Kiều quay đầu liền thấy người vừa mới cãi nhau cùng La Bưu đi tới phía bọn họ.

Trịnh Mãn Ân đưa lưng về vùng âm thanh "Kêu giết", nhìn Bạch Kiều nói: "Người anh em, tôi thấy tinh thần chính nghĩa của cậu thật lớn a? Tôi tên Trịnh Mãn Ân, cậu xưng hô thế nào a?"

". . ."

Chiều cao của Trịnh Mãn Ân và Bạch Kiều không khác nhau lắm, da ngăm đen, một đầu xoăn tự nhiên, biểu tình trên mặt mười phần thân thiết.

Nếu như trong cặp mắt kia không có lửa bát quát cháy hừng hực thì càng thân thiết!

"Tôi tên Bạch Kiều, đuổi theo tên trộm đến."

Trịnh Mãn Ân không quan tâm vì sao cậu đến: "Cậu nói La Bưu bị một tên học sinh lớp mười vơ vét tài sản? Là ở trường học chúng ta sao? Lớp nào? Học đệ năm này thật xuất sắc a!"

Cũng biết hắn muốn hỏi vấn đề này, Bạch Kiều theo bản năng nhìn sang phía La Bưu, chợt thấy mép miệng người kia nhếch lên quái dị, Bạch Kiều chau mày, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, nhất thời co rút mắt.

"Cẩn thận!"

Trong lúc vội vàng cậu chỉ kịp đẩy Trịnh Mãn Ân ra, tránh được gậy gỗ đập trúng đầu.

Gậy gỗ từ đầu vai Trịnh Mãn Ân lao qua, đập tới Du Chiêu đang dựa trên tường, thiếu chút nữa đụng rớt một cái tai nghe của hắn.

". . ."

"Ngạo tào, gậy gỗ?!"

Trịnh Mãn Ân chưa kịp tỉnh hồn, thấy đầu ngõ lần lượt đi ra mấy người cầm "vũ khí", quay đầu hét: "La Bưu, ông TM chơi bẩn!"

"Ngu xuẩn, cái này gọi là binh yếm bất trá!"

La Bưu không hề sợ hãi.

Trịnh Mãn Ân đang chuẩn bị sẽ cùng hắn đánh một trân, người vẫn luôn tựa trên tường động.

"Chiêu ca?"

Bạch Kiều vừa mới thất thần, liền thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh, ung dung tháo tai nghe cùng điện thoại di động nhét vào túi, sau đó ngẩng đầu, xông tới người lúc nãy cầm gậy gỗ đạp một cước.

Một tấc chân là một tấc sức mạnh, chân dài đánh bại gậy gỗ, người nọ bị đạp rên lên một tiếng, gậy gỗ rớt khỏi tay, rơi vào trong tay Du Chiêu, hắn không nói hai lời, giơ tay lên đánh xuộng một gậy, đập vào trên lưng người kia, gục xuống một người.

Bạch Kiều với sống lưng thẳng tắp: "Mạnh như vậy?"

"Đây coi là nhẹ rồi." Dường như Trịnh Mãn Ân đã luyện thành thói quen: "Chọc ai không chọc lại chọc vào Chiêu ca, đụng cái gì không đụng lại đụng vào tai nghe của Chiêu ca, chậc."

Hắn lắc đầu cảm khái, thái độ xem trò vui.

Bạch Kiều nói: "Cậu có đánh không?"

Trịnh Mãn Ân sửng sốt một chút: "A? Tôi đánh nhau không giỏi, sẽ liên lụy bọn họ. . ."

Bạch Kiều coi như đã nhìn ra, người này chính là miệng lưỡi lợi hại, mặc dù không hại đánh nhau, nhưng quả thật không có nhiều bản lãnh, cũng may hắn tự biết mình biết người.

"Không đánh liền ngoan ngoãn đứng đây, thấy La Bưu chưa? Nhìn chằm chằm hắn, người mất không quan trọng, túi tiền trong tay hắn đừng làm mất."

". . .A?"

Trịnh Mãn Ân nghe hiểu một nửa, đưa mắt nhìn Bạch Kiều gia nhập vòng chiến.

Hắn vốn là muốn ngăn cản, nhưng sau khi thấy Bạch Kiều một tay đoạt được "vũ khí" từ trong tay một tên côn đồ, trên mặt hắn chỉ còn lại trợn mắt há hốc.

Phía trước trên đường hai nhóm người tay không đánh nhau, trong ngõ mười mấy người liều mạng đánh nhau.

Bạch Kiều đối phó với hai người, cậu không có thói quen dùng gậy, dùng không thuận tay liền ném, tại lúc một người đánh tới cúi đầu, sau khi tránh thoát xoay người, một tay giữ lấy cùi chõ của tên côn đồ, một tay giữ lấy hõm vai của hắn, dùng chút lực liền thực hiện một cú quăng qua vai tuyệt đẹp, người ngả xuống thuận thế ngồi xổm, quét một chân qua, lại quật ngã thêm một người.

Trịnh Mãn Ân đứng một bên nhìn chằm chằm: "Ngọa tào, trâu bò a!"

Du Chiêu đang bị người xung quanh vây đánh, mặc dù hắn không ở thế hạ phong, nhưng cũng không chiếm được thượng phong, đang muốn tìm biến pháp tốc chiến tốc thắng, "vòng vây" đột nhiên bị người phá rách một chỗ, vừa nhấc mắt liền thấy người tới nhìn giống như thiếu niên yếu ớt của"nhà trẻ cáo trạng" , không cần dùng "vũ khí", "bốn cân đẩy ngàn cân"* liền giải quyết xong vài người, "vòng vây" bị phá một lỗ thủng to.

*chỉ dùng sức mạnh ít mà chiến thắng

". . ."

Khiếp sợ nhất là La Bưu.

Hắn chẳng thế nghĩ tới bài chưa lật + át chủ bài của hắn, bị hai người thuần thục giải quyết.

Hai người này thực sự là học sinh sao?

Học sinh bây giờ đều làm sao vậy? Một người so với một người càng cường.

Trọng yếu nhất chính là, tại sao đều bị hắn gặp được! ! !

Đến tận lúc bị người bao vây La Bưu cũng không thể nào hiểu được, tại sao suy thần* lại quan tâm hắn như vậy!
*thần xui xẻo

"Binh yếm bất trá? Vừa rồi ông thật là ngang tàn a!" Trịnh Mãn Ân nhìn La Bưu bị chế trụ từ trên cao xuống, cười hết sức thiếu đòn.

La Bưu vẫn không phục: "Họ Trịnh kia, mời người ngoài tính là bản lãnh gì, mày đặc biệt. . ."

"Người ngoài thì thế nào? Người ngoài cũng là tiểu gia chi tiền mời, đã ai nói với ông tiểu gia ta có tiền chưa?"

Còn như tiểu ca chính nghĩa kia, gọi là trời ban xuống phúc duyên.

Trịnh Mãn Ân cười một tiếng, đoạt lại ví tiền từ trong tay La Bưu, quay đầu đưa lại cho Bạch Kiều: "Huynh đệ, đồ mà cậu muốn."

Bạch Kiều đưa tay nhận lấy: "Cảm. . . Cám ơn."

"Là tôi nên cảm ơn cậu. . . Không phải, tại sao cậu lại thở gấp rồi? Thân thể của cậu hư nhược như vậy sao?"

Mới đây lúc đánh nhau còn mạnh như rồng như cọp, làm sao đánh xong liền mệt thành chó rồi?

Bạch Kiều cúi đầu khoát khoát tay, nói: "Cậu. . . cậu có đồ ăn không?"

"Đồ ăn?" Trịnh Mãn Ân kinh ngạc: "Cậu. . . cậu đói?"

Bạch Kiều gật đầu.

". . ."

Trịnh Mãn Ân ngớ ra: "Không phải. . . Cái đó, thực ra không phải chúng tôi không nghĩa khí, chúng tôi tới là để đánh nhau, nào có ai trên người sẽ mang theo đồ ăn a? Nếu không tôi mời cậu đi ăn? Ăn bữa lớn, cậu còn đi được không? Không được tôi liền cõng. . ."

Chữ "cậu" còn chưa bật ra khỏi miệng, giữa hai người liền xuất hiện một cái tay, Du Chiêu không biết từ đâu mò ra một thỏi quà vặt, đưa tới trước mắt Bạch Kiều.

Bạch Kiều không khách khí nhận lấy: "Cảm. . ."

Đang nói thì giọng cậu dừng một chút, chỉ thấy giấy bọc trên thỏi quà vặt viết: Snickers

Giải quyết đói bụng, trở về làm chính bạn!

. . .

Tác giả có lời muốn nói: Emmm. . . Đổi lại tên truyện _(:з" ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro