Chương 2. Thí!Ngươi!Đại!Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hoa Hoa

Trong phòng, một bàn hai người ngồi đối diện đều chính mình bày ra cái dáng vẻ mắt thập phần không vừa mắt lẫn nhau. Thủy Tam phong thái đúng chuẩn là đại sơn vương, chính là dù hắn có khoát lên một thân hỉ bào đỏ chói cũng khiến cho người khác nhìn ra một thân phỉ khí [¹] . Tần Thư mặc một bộ trường màu đỏ thẫm, ở trong sơn trại này ăn ngon ngủ yên mà dưỡng hơn nửa tháng, khuôn mặt nhợt nhạt hiện tại tạm nhìn ra ít nhiều huyết sắc,hồng y dưới ánh nến đỏ càng khiến y thêm xinh đẹp. Thiếu gia xinh đẹp cay nghiệt mà nâng cằm lên,một hơi đem trà trong chén uống sạch,lại phô trương thanh thế mà ném cái chén xuống đất. "Ta đã nói là không gả! Hai tên nam nhân thành thân? Thủy Tam Nhi ngươi có thấy ghê tởm hay không!"
___
Phỉ khí|匪气| dáng vẻ của thổ phỉ,hay nói là khí tức của thổ phỉ cũng được
___

Thủy đại gia nhìn tư thế Tần tiểu gia bày ra, cực kỳ khinh thường mà cười lạnh một tiếng, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa phi nước đại chạy qua. Ngày đó sau khi cứu Tần Thư trở về Cùng ngày cứu Tần Thư trở về thời điểm y vẫn là bộ dáng nhu nhược động lòng người không trải qua dáng vẻ phong trần [hẻm hỉu], đối mặt với một vị thiếu gia như vậy, Thủy Tam cư nhiên tự nhận thấy bản thân chính là một kẻ thô lỗ, mỗi ngày đều dùng đồ ăn ngon,lời nói nhẹ nhàng mà dỗ dành. Sau đó thấy vết thương trên người thiếu gia đã gần như lành hẳn,mặc dù Tần Thư liên tục nhấn mạnh rằng y đã để lại một bóng ma tâm lí sâu sắc,từ nay về sau nhìn thấy một nam nhân liền cảm thấy ghê tởm,nhưng vấn đề là bóng ma tâm lí này Thủy Tam cũng không nhìn ra được.

Thủy Tam chỉ cảm thấy hiện tại Tần Thư tung tăng nhảy nhót hẳn là có thể thành hôn, liền hao hết tâm tư mà chuẩn bị hôn lễ, vài huynh đệ từ trên đỉnh núi xuống chúc mừng, kết quả lúc sắp bái đường lại xảy ra chuyện, Tần Thư tính tình phát tác, mặc kệ chuyện lớn như thế nào,y chính là sẽ không ra phòng khỏi này một bước, vì thế còn cùng mấy tên huynh đệ Thủy Tam phái tới để dẫn đi hắn bái đường nổi lên tranh chấp. Tần Thư bên kia còn đang như cũ ở vì chính mình là thân phận nam tử mà tranh chấp, "Thủy Tam, ngươi nếu là thiếu một áp trại phu nhân, ta có thể giúp ngươi lừa mấy cô nương tới đây, cho dù tiểu gia lớn lên không chắc sẽ xinh đẹp , nhưng là ta là nam nhân a! Liền tính trong trại hối thúc ngươi thành gia lập thất, ngươi cũng không thể để bụng đói mà đi chọn đồ ăn a!"

Thủy Tam nhìn mảnh sứ vỡ trải đầy trên đất, lại nhìn khoé mắt Tần Thư không biết từ lúc nào lộ ra một vết bầm nhỏ, không biết vì sao cực kỳ khó chịu, ầm ĩ một tiếng,cái bàn cũng bị hắn một cước đá văng ra ngoài. Mi mắt hắn tối sầm lại, cứ như là giây tiếp theo nói giết liền giết người vậy:"Câm miệng!"

Tần Thư ngoan ngoãn nghe lời,cũng không dám nói tiếp nữa.

Thủy Tam cau mày, đi đến trước mặt Tần Thư, cúi đầu nhìn hắn, Tần Thư bị hắn làm cho sợ không nhẹ, tuy là cũng nghẹn một bụng hỏa lại không dám phát tiết, chỉ quay mặt đi, cắn môi coi như giây tiếp theo nước mắt liền sẽ rơi ra.

Thủy Tam một chút liền mềm lòng, chần chờ sờ sờ nơi lông mày đã thâm tím, Tần Thư bĩu môi, rõ ràng là sợ hãi. "Còn đau không?"

"Còn không phải người của ngươi đánh!" Tần Thư bĩu bĩu môi càng thêm ủy khuất.

Thủy Tam bất lực mà thở dài, "Tần thiếu gia, ngươi nói chuyện có thể hay không dựa vào lương tâm? Bọn họ dám đánh ngươi? Khi huynh đệ ta tiến vào,bọn họ đều không sao cả,vừa ra tay lại bị đánh nát bét. Thế nhưng việc ngươi làm vỡ món đồ mà ta bấy lâu nay cất sưu tập thì sao đây? Cho dù là đem ngươi bán cũng không đủ trả, nợ, ngươi xem,bằng không ~"

"Không!" Tần Thư dứt khoát lắc đầu, cực kỳ đàng hoàng mà nhắc nhở:"Ngươi cũng đâu có thiếu tiền, cùng lắm thì lại đi đoạt của mấy tên quan chức tham ô, dù sao cũng không có mất cái gì."

Rốt cuộc là đọc bao nhiêu thứ thi thư mới có thể dưỡng ra tới ba tấc miệng lưỡi như vậy. Thủy Tam Nhi hắn cũng không thể nói như vậy, bị nghẹn đến không nhịn được mà bật cười, hồi lâu sau mới chọc chọc khuôn mặt trắng như ngọc của Tần Thư:"Ngươi a ~"
*
*
*
Cảm thấy không khí đã ít nhiều hòa hoãn, Tần Thư rốt cuộc nhịn không được hỏi hắn, "Thủy Tam Nhi ngươi vì cái gì liền không thể thả ta đi đâu? Sơn trại các ngươi không phải không dưỡng người nhàn rỗi sao?"

" Thả ngươi?" Một tên thiếu gia thanh tú, xuống núi không bị mấy tên lính da dày thịt béo đó ăn sạch sẽ mới là lạ. Hơn nữa ngươi ăn không nhiều lắm, gia cũng không thiếu tiền nuôi ngươi." Thủy Tam lại cầm một cái ghế đẩu, ngáp một cái liền cùng hắn tiếp tục hàn huyên "Ngươi cũng đừng uổng phí sức lực, gia muốn ngươi, người khác không được."

"Dựa vào cái gì! Ngươi nói muốn liền phải a! Ta không đồng ý việc thành thân này!" Tần Thư nhị độ tạc mao []
___
Nhị độ tạc mao|二度炸毛| ý chỉ Tần Thư lần nữa tức giận,hay bùng nổ lần nữa.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
___

"Ta dựa! Nếu không phải bởi vì thích...~" Thủy Tam đột nhiên bĩu môi lẩm bẩm, hàm hồ một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Dù sao cũng không được! Gia mang ngươi như mang một cô nương trở về, thiếu chút nữa không chiêu cáo thiên hạ ngươi là gia áp trại phu nhân, nếu ngươi đi rồi, gia chẳng phải là thật mất mặt?Đừng tưởng rằng gia thích ngươi, nhìn liền phiền!"

Thì ra cái tên gia hoả này thật sự là một một tên ngốc, nam nữ cũng không phân biệt rõ mà cũng dám tới cướp về. Tần Thư trong lòng trợn to hai mắt tỏ vẻ xem thường:"Ta cũng thấy chúng ta nhìn rất phiền, không bằng ngươi thả ta đi!"

"Không thả!"

" Tại sao?"

"Dựa vào, gia phải vất vả lắm mới đem ngươi từ tay đám Ngụy quân kia cứu ra,còn cùng toàn trại huynh đệ nói đoạt tiểu mỹ nhân trở về áp trại, ngươi nếu bỏ chạy, cái kia gia chẳng phải sẽ cực kỳ mất mặt?" Thủy Tam Nhi so với y còn ủy khuất, chính là cái bộ dáng ủy khuất của tiểu hài tử ngốc của địa chủ khi thấy nương tử của mình bỏ trốn theo người khác.

" Có vấn đề!" Tần Thư cảm thấy bản thân không có khả năng giao tiếp với hắn, tức giận quay đầu đi,nhưng Thủy Tam Nhi lại nắm lấy cằm y,ép Tần Thư quay lại nhìn hắn,cực kỳ cầm thú mà cười một cái,giọng thế mà lại đổi thành một loại thanh âm dụ dỗ: "Ngươi thật không muốn bái đường?"

Sau khi thấy Tần Thư gật đầu như gà mổ thóc,Thủy Tam cười càng thêm cầm thú, một tay đem tiểu thiếu gia đang ôm eo trực tiếp ném xuống giường, "Vậy thì cứ việc bỏ qua lễ bái! Phu nhân, chúng ta động phòng đi!"

"~" Tần Thư lại không nói lời nào mà cắn vào vai hắn, lập tức đuổi người, " Cút!"

Thủy Tam luôn không muốn đối mặt nhiều, sau khi gặp Tần Thư, tiết tháo lại có xu hướng giảm mạnh, thuận tay liền bắt lấy mắt cá chân của Tần tiểu gia ném lên vai, thân mình cúi xuống làm bộ như muốn cởi y phục, Tần Thư rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa, kinh hãi hét lên: "Bái thiên địa! Ta chọn bái thiên địa!"

Nghe vậy,Thủy Tam mới đổi lại dáng cười bỡn cợt đời lúc trước,véo eo Tần Thư một cái thật mạnh mới chịu buông y ra:"Sớm ngoan như vậy không phải tốt sao?"

Tần Thư thoát khỏi ma trảo, không dám nhiều lời, kéo quần áo chạy ra khỏi giường, sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn Thủy Tam Nhi đang thở phì phò ở trên giường "Không phải muốn bái đường sao?"

Thủy Tam thấy y một bộ bị tức giận vì bị khi dễ cũng không dám nói gì, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề: "Nương tử ngoan, ngươi tới lễ đường trước đi, phu quân không nhịn được,khả năng trước hết phải ' bắn' một phát"[***]
_____
Xin lỗi mọi người nhìu nha,vì lí do thực tế,em mới 14 thôi,dù kinh nghiệm đọc truyện rất dồi dào nhưng cái này....vẫn không được phong phú.(◍•ᴗ•◍). Thông cảm ạ!
Nguyện văn đây ạ:水三见他一副被欺负了敢怒不敢言的模样,喘气声愈发粗重,"娘子乖,你先去礼堂,老公忍不住了,可能要先撸一发!"
______

"~" Tần Thư khóe miệng giật giật, vội vàng chạy ra ngoài,còn rất tri kỷ mà giúp hắn đóng cửa lại.
*
*
*
Không thể không nói hôm nay hôn lễ làm cực kỳ long trọng. Kể cả Tần gia năm đó mặc dù là thời điểm cường thịnh, cũng sẽ không phô trương đến mức này, đèn lồng đỏ thẫm nối liền thành mười dặm mây đỏ, đem trời đêm đốt thành một mảng chói mắt, cơ hồ là mấy vạn người trong trại đều vô cùng vui vẻ, mùi rượu lẫn với mùi son phấn trên người các nữ quyến cực kỳ dễ ngửi, bọn họ đều nhận ra Tần Thư, không kể tuổi tác là lão bá hay thiếu niên cũng đều hướng y kính rượu chúc mừng, tuy là trong lòng một vạn lần không tình nguyện, Tần Thư vẫn là uống rượu, sau khi uống xong một ly này, Tần tiểu thiếu gia lập tức bị bao phủ trong một biển rượu thênh thang vô tận.

Người trẻ tuổi vốn thích nói đùa, vô cùng sôi nổi mà hướng y hỏi: "Thiếu gia vừa rồi không ra bái đường, chính là cùng Tam gia trốn ở trong động phòng sinh con sao?"

Tần Thư nhất thời đỏ bừng, không biết nên trả lời như thế nào, bả vai lại bị người nhẹ nhàng kéo về phía sau, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nét mặt tươi cười Thủy Tam Nhi, hắn thuận tay tiếp lấy ly rượu đang hướng về phía y, một hơi cạn sạch: " Tên khốn kia nói cái gì? Không biết Tần thiếu gia của chúng ta da mặt mỏng, hơn cả không nghe người khác không được lấy y làm trò cười sao?"

"Tam gia đừng như vậy a! Lúc này mới thành thân liền xem là bảo bối mà nâng niu như vậy, về sau chính là muốn giữ chặt trong tay a?" Mọi người không ngừng kính rượu cho Tần Thư,Thủy Tam thế nhưng nhất quyết thay y chắn lại: " Không giữ y chẳng lẽ giữ ngươi? Một lũ ngu ngốc, đều tránh ra hết cho gia!"

"Ha ha ha tam gia thẹn thùng!"

Thủy Tam Nhi ôm Tần Thư bước ra khỏi đám người, không biết có phải là do uống rượu hay không, Tần Thư luôn cảm thấy mặt mình nóng rát khó chịu,đến nói cũng không rõ nữa, cúi đầu không dám nhìn Thủy Tam, "Ngươi, ngươi về sau không cần uống nhiều rượu như vậy."

Thủy Tam Nhi buông y ra,để cho y đứng đối diện với hắn, cái gì cũng đều không nói, chỉ nhìn Tần Thư như vậy liền cười khanh khách, khiến cho y càng thêm hoảng loạn, há mồm không dám nói lời nào, sợ cắn phải đầu lưỡi.

"Tần Thư." Thủy Tam Nhi gọi tên của y, hắn thu liễm một thân bĩ khí, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, "Đừng sợ ta."

"A?"

"Không bức ngươi. Nếu ngươi không muốn bái thiên địa, vậy thì tạm thời gác lại." Khi hắn nói chuyện nghiêm túc, ngữ điệu liền trở nên ôn nhu, Tần Thư nhìn đôi mắt hắn, lông mày sắc bén hiện rõ,phản chiếu lại thân ảnh của chính y như là cả thế giới này,chỉ có thể nhìn thấy y,còn lại hắn đều không cho vào mắt. Tần Thư khẽ cắn môi, hiển nhiên đối với ôn nhu bất ngờ này của Thủy Tam, khiến y có chút không biết phải phản ứng như nào mới phải.

Kết quả còn không có cảm động tới nửa phút, Thủy đại gia lại vô cùng khó xử mà bổ sung thêm nửa câu sau: " "Nói cho cùng, bảo đao của gia cũng chưa có tuổi, tay phải tuy rằng không tốt nhưng vẫn có thể chiến đấu trăm năm! Trong những năm này, không có mấy nam nhân tuấn mỹ, giàu có, có phần cứng và phần mềm tốt như gia đâu! Phu nhân a,ngươi có muốn thử phần cứng của ta không? Ai dùng qua rồi đều bảo là tốt! Ta chính mình cũng muốn thử a~!"

Tần thiếu gia sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ hẳn là thật sự cắn đầu lưỡi, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu thô tục đầu tiên trong đời này: "Thí! Ngươi! Đại! Gia!"

___
Dịch kỉu gì cũng hẻm hỉu câu này. Chắc cố lẽ là:" Đại gia ngươi cố lên!"
___
Thông báo: bởi vì tuần sau mình bận ôn thi nên không rảnh để edit chương mới,mọi người thông cảm!(っ.❛ ᴗ ❛.)っ*ôm ôm nè*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro