CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người đều nhìn ra Bùi Chung Hiền muốn mượn cơ hội nhục nhã Chân Lạc Mặc, nhưng Chân Lạc Mặc lại giống như không biết mà đồng ý. Sau khi nghe cậu đáp ứng, sắc mặt Du Hiển Duẫn liền lạnh đi mấy phần. Hàn ý kia không phải do Bùi Chung Hiền, mà bắt nguồn từ Chân Lạc Mặc.

Mọi người phát giác Du Hiển Duẫn không vui, câm như hến, đều nghĩ làm sao an toàn rút lui. Trong những người ở đây, chỉ có Chân Lạc Mặc vẫn cái bộ dáng không phát giác gì. Cậu rất khách khí nói với đạo diễn: "Trước tiên có thể cho tôi một chút thời gian nhìn kịch bản, tôi muốn biết nhân vật Thái tử trong nội dung bộ phim này."

Bùi Trực biết Du Hiển Duẫn không vui, cậu ta vốn thấy đạt được mục đích thì lui, nhưng sau khi nghe thấy yêu cầu Chân Lạc Mặc đưa ra không nhịn được trào phúng: "Chân Lạc Mặc, bây giờ cậu muốn làm trò cười à? Sau khi đoàn phim khởi động máy từng giây từng phút đều là tiền, thời gian đâu cho cậu nghiên cứu nội dung bộ phim chứ. Cậu chỉ thay tôi diễn bóng lưng tát một bàn tay mà thôi, chỉ mất mấy giây. Cậu chỉ cần nghiên cứu đoạn Thái tử gia tát một lần là được, động tác còn không giống y chang sao."

Chân Lạc Mặc: "Không giống nhau."

Bùi Chung Hiền: " Không giống nhau chỗ nào, đạo diễn không rảnh ở chỗ này nghe cậu nói hưu nói vượn đâu. Cậu nhanh đi thay quần áo hoá trang, không cần ở đây nhiều chuyện, tiền một phân tôi cũng sẽ không đưa thiếu đâu."

Du Hiển Duẫn lạnh lùng mở miệng, "Nói nghe một chút, không giống nhau chỗ nào."

Du Hiển Duẫn nhìn Chân Lạc Mặc, ánh mắt của anh lạnh băng. Hiếm khi anh có lòng tốt muốn che chở một người, người này lại vì chút tiền mà không để ý tôn nghiêm, hơn nữa còn là ở trước mặt con trai mình. Quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Du Hiển Duẫn rất thất vọng với Chân Lạc Mặc, nhưng mà anh muốn nghe Chân Lạc Mặc giải thích. Người có thể đứng đầu khóa chuyên ngành của Hoa Ảnh, anh muốn nhìn xem bản lĩnh của cậu. 

Chân Lạc Mặc bị ánh mắt Du Hiển Duẫn lạnh băng nhìn cho cứng đờ, nhưng cậu rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, đồng thời nghiêm túc bắt đầu giải thích.

Chân Lạc Mặc tỉ mỉ giảng giải: "Mặc dù chỉ là dùng một bàn tay đánh, nhưng đánh như thế nào vẫn có sự khác nhau, đoạn này là Thái tử biết tam hoàng tử tính kế mẫu hậu hắn, cho nên hắn đến tìm Tam hoàng tử giằng co. Trong lúc xung đột lên cao trào, Thái tử đánh tam hoàng tử một bạt tay. Ta thấy cái bàn tay này đánh như thế nào, cần phải dựa trên quan hệ giữa hai người. Trước kia Thái tử đối xử như thế nào với tam hoàng tử, cái bạt tay cần phải thể hiện rõ ràng ra."

Chân Lạc Mặc giơ tay lên, làm mẫu: "Nếu trước nay Thái Tử kiêu căng ương ngạnh không đem Tam hoàng tử để vào mắt, hắn hẳn là giơ cao tay, giống như vậy từ trên xuống dưới hạ xuống. Bởi vì hắn có địa vị cao, theo thói quen giơ tay nhấc chân vẫn luôn cường thế và bá đạo."

Chân Lạc Mặc làm mẫu xong, lại tiếp tục thong thả giảng giải: "Nhưng nếu ở sâu trong nội tâm Thái Tử vẫn luôn là kiêng kị Tam hoàng tử thậm chí sợ hãi Tam hoàng tử, phương thức bạt tay kia đánh xuống sẽ hoàn toàn bất đồng. Hắn sẽ đánh từ dưới đi lên, thậm chí bởi vì nội tâm sợ hãi nhút nhát, khả năng hắn sẽ không có đánh chuẩn xác vị trí như vậy. Bởi vì nội tâm hắn kỳ thật rất hoảng loạn, hắn đơn độc đối mặt Tam hoàng tử, không đủ tự tin."

Lời Chân Lạc Mặc thành công hấp dẫn lực chú ý vài người, Chân Lạc Mặc chậm rãi dạo bước nói tiếp: "Còn loại khả năng thứ ba, chính là tâm tư Thái tử không có sâu như vậy. Hắn không kiêng kỵ tam hoàng tử, nhưng cũng không thể ở trước mặt tam hoàng tử bày ra địa vị Thái tử. Nói như vậy, trong tâm lý bọn họ chính là bình đẳng. Dưới tình huống này, bàn tay Thái tử sẽ tát vừa nhanh vừa chuẩn, bởi vì hắn không có tạp niệm, hắn chính là đơn thuần muốn tát tam hoàng tử một cái thật mạnh, giống như vậy!"

Thời điểm Chân Lạc Mặc nói chuyện cố ý thả chậm tốc độ một chút, cho nên tư duy phản ứng của mấy người nghe ở đây đều trở nên chậm rãi thông suốt. Nhưng ở trong tiết tấu tương đối thong thả này, Chân Lạc Mặc lại đột nhiên gia tốc nói một câu cuối "Giống như vậy!", phối hợp với tốc độ nói chuyện của cậu, bỗng nhiên cậu nâng tay trái lên.

Chân Lạc Mặc hướng trước mặt Bùi Chung Hiền Đã lúc nãy đột nhiên làm khó mình, dùng tay trái dứt khoát lưu loát hướng về phía má phải của Bùi Chung Hiền. Bùi Chung Hiền bị Chân Lạc Mặc đột nhiên gia tăng tiết tấu, cậu ta không chút do dự nâng cánh tay phải lên chắn bàn tay của Chân Lạc Mặc. Nhưng tay trái Chân Lạc Mặc treo ở giữa không trung không có đánh xuống, mà Bùi Chung Hiền vừa nói tay phải không nâng lên được kia, hiện giờ lại đang giơ lên cao.

Toàn trường bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Mà đánh vỡ tình trạng lúng túng này, lại là Chân Lạc Mặc.

Chân Lạc Mặc vẻ mặt thành khẩn nói: "Bùi tiền bối, chúc mừng cánh tay phải của ngài đã bình phục. Nhưng mà chúng ta đã xác định nên tát như thế nào, đã hiểu được một số chỗ trong kịch bản."

Bùi Chung Hiền bị Chân Lạc Mặc trả đũa, sắc mặt cậu ta lúc này đen như đáy nồi, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nặn ra một chữ "Được".

Đạo diễn điều hành đứng ở bên cạnh thấy bầu không khí không đúng, lập tức giảng hoà: "Bùi Chung Hiền à, thương gân động cốt* không phải là chuyện nhỏ. Tuy rằng cánh tay cậu bây giờ có thể chuyển động, nhưng vẫn nên nghỉ một chút. Còn baba Trăn Trăn a, vừa nãy cái đoạn phân tích kia của cậu rất tốt, cực kì tốt, cứ dựa theo kiểu Thái tử hung hăng càn quấy mà diễn, tôi lập tức tìm người tạo hình trang điểm cho cậu, diễn cho tốt nha."

Chân Lạc Mặc gật đầu với đạo diễn. Đạo diễn còn muốn nói tiếp, lại bị Du Hiển Duẫn cắt đứt. Du Hiển Duẫn dùng ngữ khí băng lãnh nói với nữ trợ lý: "A Phúc, tôi nghe nói đoàn phim cách vách có mời một ông lão làm nghề kéo kẹo đường, cô mang Trăn Trăn đi xem mấy cái kẹo đường chơi đi. Cứ nói tôi cho phép. Phải chăm sóc Trăn Trăn thật tốt, nhớ mang theo dù che nắng, đừng để bé con phơi nắng."

Du Hiển Duẫn nói xong, lại lạnh nhạt nói với Chân Lạc Mặc: "Cậu ở lại."

Du Hiển Duẫn đưa nhóc con đi nhưng muốn Chân Lạc Mặc ở lại, vậy hiển nhiên có chuyện muốn nói với một mình Chân Lạc Mặc. Suy nghĩ sâu xa một chút, đại khái chính là muốn những người khác cút đi. Đạo diễn điều hành và Bùi Chung Hiền rất có ánh mắt, ngược lại người đại diện Trác Hành Kiện vững như núi Thái Sơn tiếp tục ngồi bên cạnh, hơn nữa anh ta còn rất thảnh thơi chuẩn bị xem trò vui.

Du Hiển Duẫn tất nhiên không đuổi Trác Hành Kiện đi, sau khi A Phúc mang nhóc con rời đi, Du Hiển Duẫn hỏi Chân Lạc Mặc: "Cậu rất thiếu tiền?"

Nghe câu hỏi của Du Hiển Duẫn, Chân Lạc Mặc suy nghĩ một chút, trả lời thật thà: "Có hơi túng thiếu. Trăn Trăn thích một bộ đồ chơi tàu hỏa hơi đắt tiền , em muốn mua cho nó. Quần áo mùa thu sắp ra thị trường, cũng muốn mua mấy bộ cho bé. Khoảng hai năm nữa Trăn Trăn phải đi học, muốn cho nó học trường tư nhân nào tốt một chút, học phí cũng cần phải tích cóp một ít."

Du Hiển Duẫn rõ ràng đang chất vấn Chân Lạc Mặc, Chân Lạc Mặc lại cùng anh tán gẫu việc nhà.

Người đại diện ở một bên nhịn cười.

Du Hiển Duẫn cố nhịn xuống lửa giận, anh nhẫn nại nói: "Tuy thiếu tiền, nhưng cũng không thể không có tôn nghiêm và giới hạn cuối cùng, huống chi mới vừa rồi còn ở trước mặt bé con. Cha mẹ là người thầy tốt nhất của con. Cậu vì bốn trăm đồng tiền mà ngay cả mặt mũi cũng không cần, Trăn Trăn nhìn thấy hành vi của cậu, bé học theo răm rắp thì làm sao."

Chân Lạc Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Anh là nói chuyện lúc nãy sao?"

Du Hiển Duẫn lạnh lùng: "Hừ".

Chân Lạc Mặc nhìn sắc mặt Du Hiển Duẫn khó coi, trong lòng lại rất vui vẻ. Du Hiển Duẫn là mục tiêu của cậu, là tấm gương học tập. Người này quả nhiên tam quan đoan chính lại rất thiện tâm, là một diễn viên ưu tú chân chính đáng giá được yêu thích.

Chân Lạc Mặc cười cười nhìn Du Hiển Duẫn, thấp giọng giải thích: "Bốn trăm đồng tiền em không đến nỗi không có. Em nhận diễn đoạn đó, là bởi vì đánh thật cũng cần kỹ xảo. Lúc đánh thì tàn nhẫn, nhưng khi hạ xuống thì phải nhẹ nhàng. Trình độ chuyên môn của Bùi Trực không được tốt cho lắm, để cho cậu ta đánh anh em có chút không yên lòng. Tuy rằng vừa nãy làm mất mặt mũi của cậu ta, nhưng có thể đổi thành em và anh diễn đoạn tát kia, em nghĩ vẫn rất đáng giá. Trăn Trăn anh cũng không cần lo, nhãi con đó đặc biệt thông minh sẽ không mọc lệch đâu."

Du Hiển Duẫn có chút kinh ngạc nhìn Chân Lạc Mặc, nụ cười Chân Lạc Mặc ôn hòa, ngữ điệu nói chuyện có một loại mềm mại thân thiết đặc biệt. Cậu giống như đang tự thuật một chuyện nhỏ rất bình thường, không có nửa phần ý tứ lấy lòng, cũng không có ý tranh công. Sư đệ mới quen không lâu này, thế mà lại nghĩ biện pháp che chở mình. Thì ra Chân Lạc Mặc nhịn xuống nhục nhã đó, đều là vì mình.

Du Hiển Duẫn nghĩ vừa nãy mình vừa dùng lời lẽ chính đáng giáo huấn Chân Lạc Mặc làm người, đột nhiên hơi xấu hổ. Anh trầm mặc một lúc, vẫn từ trong miệng nặn ra hai chữ "xin lỗi", tiếp tục lại bổ sung hai chữ "cảm ơn."

Chân Lạc Mặc tự nhiên không thể sinh ra bất mãn gì với Du Hiển Duẫn. Cậu ôn hòa cười cười, cùng người đại diện của Du Hiển Duẫn hỏi thăm một chút liền đi tìm thợ trang điểm.

Thời điểm Chân Lạc Mặc chuẩn bị xong tạo hình Thái tử xuất hiện lần nữa ở studio, mọi người đã tiếp tục quay phim. Đoàn phim rất yên tĩnh, chỉ có hai diễn viên đang đối diễn trong hội trường. Chân Lạc Mặc nhấc vạt áo trường sam lặng lẽ đến gần một chút xem trò vui. Cậu nhìn thấy Bùi Trực đóng vai Thái tử trợn to hai mắt, tức giận la lớn: "Tuyên Tĩnh Thừa, ngươi lại dám hãm hại mẫu hậu ta!"

Tổng đạo diễn《 Đế Thành Kế 》Kỷ Đại Sơn hô to "cut", hắn xuyên qua màn hình rất không vừa lòng với diễn xuất của Bùi Chung Hiền. Nhưng mà còn không đợi đạo diễn lên tiếng, Du Hiển Duẫn đã chất vấn Bùi Chung Hiền trước: "Cậu có nghiên cứu tỉ mỉ cảnh diễn này không vậy? Vị trí không đúng, cảm xúc sai bét, biểu cảm cũng sai nốt. Là một sinh viên tốt nghiệp từ đại học chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả trọng âm cơ bản nói cũng sai hết. Đoạn này trước tiên không diễn nữa, chờ cậu nghiên cứu xong lại tiếp tục."

Hiện giờ quay phim truyền hình, đa số sẽ dùng phương thức thu âm tại hiện trường. Khi nhân viên công tác bắt đầu giơ microphone thu âm, phim trường liền bảo trì yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng trong sự yên tĩnh này, mỗi một chữ Du Hiển Duẫn nói, đều rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Bùi Chung Hiền sắc mặt đỏ lên. Cậu ta hận Du Hiển Duẫn làm mất mặt mũi của mình trước mặt tất cả mọi người, rồi lại bận tâm thân phận Du Hiển Duẫn nên không dám đắc tội người trước mắt. Bùi Chung Hiền giấu bàn tay năm chặt thành nắm đấm trong tay áo rộng lớn, khom lưng cúi người trước Du Hiển Duẫn đang mắng té tát, cúi người xuống lớn tiếng nói xin lỗi. Nhưng mà Du Hiển Duẫn cũng không dừng lại, anh nói: "cậu không phải nợ tôi một lời xin lỗi, là nợ mỗi một nhân viên công tác khổ cực chuẩn bị bộ phim này một lời xin lỗi."

Du Hiển Duẫn đứng ở vị trí bắt mắt nhất giáo dục Bùi Trực, người đại diện của anh Trác Hành Kiện lặng lẽ đến bên cạnh Chân Lạc Mặc, nửa thật nửa giả nói: "Ai chà, sư ca của cậu đây là mượn cơ hội giúp cậu xả giận đó."

Chân Lạc Mặc: "Không phải."

Trác Hành Kiện thuận miệng hỏi: "Không phải gì cơ?"

Chân Lạc Mặc trả lời, "Du sư ca không phải đang giúp tôi xả giận. Anh ấy là một diễn viên tốt. Đối với diễn viên tốt mà nói, diễn chính là diễn, diễn xuất là bát cơm, diễn xuất còn lớn hơn trời. Thái độ sư ca đối với mỗi một phim đều là thuần túy nghiêm túc. Anh ấy không phải tại mượn đề tài để nói chuyện của mình, anh ấy thật sự bị diễn xuất không ra gì của Bùi Trực chọc giận."

Nội tâm Trác Hành Kiện hơi kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới Chân Lạc Mặc thế mà có thể sáng suốt nhìn ra Du Hiển Duẫn như thế. Chân Lạc Mặc bình tĩnh, thật giống như cậu thật sự hiểu rất rõ Du Hiển Duẫn, giống như đã quen biết từ lâu rồi.

Nội tâm Trác Hành Kiện đang suy nghĩ về Chân Lạc Mặc, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng trêu ghẹo, thử dò xét hỏi: " Lúc nãy các cậu mới quen, một tiếng sư ca kêu thật thuận miệng, làm tôi chua cả răng. Với ai cậu cũng kêu sư ca như vậy à?"

Chân Lạc Mặc không nghi ngờ anh ta, nghe Trác Hành Kiện trêu ghẹo, mặt cậu hơi đỏ lên: "Tôi và sư ca học cùng một thầy. Thầy Phương thường nhắc tới sư ca, anh ấy không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết rất nhiều về anh ấy."

Trác Hành Kiện còn muốn nói tiếp, nhưng Du Hiển Duẫn đang bị tất cả mọi người nhìn chăm chú mở miệng nói: "Chân Lạc Mặc, cậu đổi trang phục diễn xong rồi thì qua đây. Bùi Chung Hiền chưa có chuẩn bị xong, trước tiên diễn với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro