Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại là thời điểm mùa nóng nhất của năm, xe ngựa ở trong rừng chạy nhanh, cuốn theo không ít gió nhưng cũng không thể giảm bớt cái khô nóng của thời tiết

Nữ tử nửa dựa vào chạm rỗng điêu khắc tinh xảo hoa văn gỗ đàn trong xe ngựa đang không ngừng buồn ngủ, nàng sắc mặt tái nhợt, mày đẹp nhíu lại, giữa trán che kín mồ hôi mỏng, thoạt nhìn một bộ ốm yếu

Nàng ngủ cực không an ổn, đôi môi thường thường mấp máy, tựa hồ nhẹ giọng nỉ non.

Bên cạnh là tỳ nữ Minh Hương nhẹ nhàng cầm quạt vừa quạt gió cho nàng vừa phân tân nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong xe ngựa đột nhiên có một tiếng không thuộc về nhân loại mềm mại kêu nhỏ âm thanh, nàng vội vàng quay đầu lại, đem lực chú ý đặt ở bên trong xe ngựa, vừa rồi phát ra tiếng chính là một con đại bạch hùng (*), đương nhiên...... Đây là một con thu nhỏ của con đại bạch hùng.

(*) con gấu trắng

Minh Hương rối rắm nhìn trên người tiểu thư nàng một đoàn mao nhung (*), nàng đến bây giờ còn chưa thể nào tiếp thu một con giương nanh múa vuốt đại bạch hùng đột nhiên biến thành một con ngoan ngoãn đáng yêu tiểu bạch hùng, mấu chốt nhất chính là con tiểu bạch hùng này nó biết nói tiếng người!

(*) một đoàn mao nhung : lông thú mượt như nhung

Minh Hương thu lại cây quạt, nơm nớp lo sợ mà giơ tay chọc chọc đầu tiểu bạch hùng , tiểu bạch hùng không thoải mái xê dịch, lại mơ mơ màng màng ở trên đùi tiểu thư nhà nàng tìm chỗ thoải mái khác để nằm. Mắt nhìn thấy giữa trán tiểu thư mồ hôi mỏng càng ngày càng nhiều, Minh Hương nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng xoa xoa chính mình trái tim nhảy bang bang không ngừng trước ngực, cầm quạt đặt ở một bên, dùng phiến bính từ tiểu gấu trắng hai cái móng vuốt nhỏ xuyên qua, động tác thong thả mà đem nó tròn xoe tiểu thân thể nâng lên, cây quạt bị trọng lượng của nó đè lên thay đổi hình, Minh Hương không khỏi nhanh hơn động tác.

Xe ngựa chạy thực mau, bánh xe vấp phải cục đá, loảng xoảng một tiếng, toàn bộ thùng xe đột nhiên run lên, ngay cả trên bàn nhỏ chung trà chén đĩa đều phát ra âm thanh va chạm,
Minh Hương thân thể nghiêng ngã cầm quạt hướng nhếch lên trên, tiểu bạch hùng trên cây quạt rớt xuống mặt đất đông một tiếng, bởi vì xe ngựa thắng gấp nên nó lăn lăn vài vòng.

Minh Hương cương cứng thân mình nhìn tiểu bạch hùng chậm đạp đạp bò dậy, duỗi móng vuốt gãi đầu, hai mắt mê mang.

Tiểu bạch hùng sửng sốt trong chốc lát mới đưa ánh mắt về phía bên trong xe người duy nhất thanh tỉnh Minh Hương. Minh Hương khẩn cấp nắm chặt hai tay che ở phía trước, thân thể rụt lại phía sau, run run âm thanh cười nói khẽ với tiểu bạch hùng: "Hùng, hùng đại ca, xe ngựa đụng phải cục đá, không cẩn thận...... Ngươi, ngươi liền từ trên cây quạt xuống dưới."

Tiểu bạch hùng mơ hồ gật gật đầu, đứng thẳng thân thể, chậm rì đi tới dưới chân nữ tử đang ngủ, của nó hai cái chân trước bắt lấy làn váy nữ tử, thở hổn hển hướng lên trên bò, thuần thục động tác đem Minh Hương mí mắt thẳng nhảy. Tiểu bạch hùng thực mau lại về vị trí ban đầu, nó nhân tính hóa mà ngáp một cái, cái đầu nhỏ gối lên trên đùi nữ tử, nhân tiện còn cọ cọ.

Lại ngủ! Minh Hương vô ngữ mà cầm lấy cây quạt, nhận mệnh mà đối với một người một hùng dùng sức mà quạt.

Xe ngựa đã dừng lại, tỳ nữ tóc búi hai nắm, mặc váy màu phấn vén màn xe được làm bằng gấm Tứ Xuyên, khuôn mặt nhỏ tròn tròn mang theo vài phần ý cười, nàng nhanh chóng nhìn lướt qua bên trong xe ngựa nữ tử đang ngủ ngủ, thanh âm nói nhỏ: "Minh Hương tỷ tỷ, Lương Tế đại ca nói trước dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cách đó không xa có điều dòng suối nhỏ, thu thập một phen lại lên đường."

Minh Hương gật gật đầu: "Đã biết, ngươi đi trước đem đồ vật mang theo, ta đánh thức tiểu thư liền đi xuống."

Song Lan nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, buông màn xe liền đi gọi người chuẩn bị khăn lông ấm nước, Minh Hương xoay người chuẩn bị mở miệng đem người đánh thức, người nọ lại trước một bước tự mình tỉnh lại.

Thịnh Thanh Thanh che miệng ngáp một cái, nàng hữu khí vô lực mà dựa vào bóng loáng vách trong của xe ngựa, luôn luôn tái nhợt trên mặt bởi vì khí nóng nên bây giờ điểm điểm đỏ ửng, nàng lười nhác mà đối với Minh Hương nâng nâng mắt, tùy tay cầm lấy trên bàn nhỏ quạt lụa dùng sức mà phẩy phẩy, nhân tiện chọc chọc thân thể đang ngủ say dựa gần nàng, thu nhỏ lại so với Miêu thì lớn hơn, so với gấu trắng thì nhỏ hơn.

"Mông Tinh Tinh, đi lên!" Thịnh Thanh Thanh thanh âm mang theo ba phần nhu nhược rất là ôn hòa, tiểu bạch hùng nghe thấy thanh âm này lại là bị dọa đến đánh cái giật mình, buồn ngủ nháy mắt biến mất không còn một mảnh, đột nhiên đứng dậy duỗi hai cái đùi nhỏ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi bên cạnh Thịnh Thanh Thanh, hai chân trước giao lại ở bên nhau đặt ở trước ngực, lỗ tai nhỏ nhích tới nhích lui: "Chủ nhân, giữa trưa tốt."

Thịnh Thanh Thanh cầm cây quạt vỗ vỗ đầu nó, con mắt sáng chứa chút ý cười: "một chút xuống xe ngựa nhớ rõ không cần tùy tiện nói chuyện."

Tiểu bạch hùng vội vội gật đầu, bảo đảm mà vỗ vỗ bộ ngực: "Chủ nhân yên tâm, Mông Tinh Tinh đều nhớ rõ."

Thịnh Thanh Thanh nhìn nó kia ngoan ngoãn nghe lời bộ dáng tâm tình tốt cong cong môi, cầm khăn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt lại sửa sửa vạt áo tán loạn, lúc này mới theo Minh Hương cùng nhau xuống xe ngựa, theo ở phía sau Mông Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ xe đã mở đi ra ngoài, bốn chân chấm đất, khoe khoang mà run run tiểu thân thể của bản thân.

Thịnh Thanh Thanh vịnh Minh Hương tay chậm rãi xuống xe ngựa, nàng đi một chút liền đã nhận ra một cổ hơi thở không tầm thường, nàng rũ rũ mắt, ân...... Yêu khí, nơi này có yêu quái, lại còn có không ít.

Nghĩ vậy, Thịnh Thanh Thanh không khống chế được trong nội tâm dâng lên hưng phấn, thế giới này khắp nơi có yêu quái, quả thực là bắt yêu sư bảo địa!

Trong lòng tuy rằng kích động muốn rít gào, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng nhu nhu nhược nhược, này thật không phải là nàng cải trang, nguyên thân chính là cái thân thể này ốm yếu bộ dáng, trời sinh bề ngoài như vậy, nàng cũng không có cách nào a!

Thị vệ ngồi vây quanh ở bóng cây dưới nghỉ ngơi thấy Thịnh Thanh Thanh xuống xe ngựa, vội vàng đứng dậy chấp tay đối với nàng, trong đó có một cái ăn mặc kín trang phục màu đen, tay cầm trường kiếm thị vệ đi lên phía trước hai bước: "Tiểu thư, thời tiết nóng bức, chúng ta muốn ở chỗ này dừng lại trong chốc lát, bên cạnh có điều dòng suối nhỏ, thanh triệt thấy đáy, tiểu thư đi chỗ đó sửa sang lại dung nhan."

Thịnh Thanh Thanh nhàn nhạt mà ừ một tiếng, người nói chuyện này gọi là Lương Tế, chính là thị vệ bên người của đại thiếu gia Thịnh Minh Triển phủ Thừa tướng, lần này hắn tới đón nguyên thân hồi tướng phủ nhưng là một ngàn hai trăm lần không muốn đi, nhìn giữa mày hắn nỗ lực che giấu không vui mừng, thật đúng là làm khó hắn.

Thịnh Thanh Thanh xem cũng chưa liếc nhìn hắn một cái tùy ý Minh Hương nâng, mang theo mấy cái thị nữ hướng đến dòng suối nhỏ mà hắn nói

Mông Tinh Tinh rõ ràng nhận thấy được Thịnh Thanh Thanh không vui, nó thấp đầu nhìn nhìn chính mình móng vuốt, rốt cuộc không đi theo sau, mà nhàn nhã đi đến dưới gốc cây nhàm chán quỳ rạp trên mặt đất, nhìn con kiến đi tới đi lui, ngồi nghe bọn thị vệ vây quanh uống nước câu được câu không nói chuyện:

" Sủng vật của tiểu thư rốt cuộc là con gì, lớn lên thật là kỳ quái."

"Có chút giống miêu."

"Không giống, ta nhìn có vài phần hùng bóng dáng."

Mông Tinh Tinh nâng nâng mắt, tán thưởng mà nhìn thị vệ đang nói chuyện, thật tinh mắt! Chính trực thị vệ nhìn chằm chằm Mông Tinh Tinh, bị nó nhìn mà run run, nghi hoặc gãi gãi đầu, hắn như thế nào thấy trong mắt sủng vật hiện lên một tia tán thưởng, chẳng lẽ hắn bị cảm nắng xuất hiện ảo giác?

Thảo luận trong chốc lát về vấn đề chủng loại của Mông Tinh Tinh, bọn thị vệ lại xoay đề tài trò chuyện chút thượng vàng hạ cám râu ria nói.(*)

(*) chuyện phím

Lương Tế dựa vào xe ngựa, dọc theo đường đi này mày hắn chưa có giãn ra lần nào, hắn trầm mặc mà nhìn chằm chằm phương hướng Thịnh Thanh Thanh biến mất, lần này đại tiểu thư trở về, toàn bộ phủ Thừa tướng sợ là lại không được an bình, vấn đề này, trên mặt Lương Tế không vui mừng không có chút nào che giấu, đại tiểu thư tả hữu là cái người ốm yếu, như thế nào không dứt khoát ở Dược Cốc luôn, trở về tướng phủ toàn bộ phủ trên dưới đều đến sủng nàng, hảo hảo hầu hạ, liên lụy đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư đều không được tốt.

Cũng may Thịnh Thanh Thanh không biết trong lòng hắn nghĩ đến cái gì, nếu là biết hắn nghĩ như vậy, dựa vào tính tình của nàng tuyệt đối sẽ ném lên mặt hắn bạo phá phù cho mặt hắn nở hoa, thứ gì!

Thịnh Thanh Thanh ngồi xổm bên dòng suối nhỏ nhìn Minh Hương Song Lan đám người múc nước giặt khăn, nàng nửa chống trên thảm cỏ bên bờ sông, nhìn chăm chú vẻ đẹp của suối nước.

Dung mạo của thân thể này cùng nàng chính mình dung mạo rất là tương tự, chẳng qua là thân thể này nhiều hơn vài phần nhu nhược, khác với nàng trước kia bộ dáng khoẻ mạnh.

Thịnh Thanh Thanh sờ sờ có chút đỏ lên mặt, nghĩ sẽ lập tức phải trở lại kinh đô tướng phủ, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có vài phần chờ mong.

Nàng là thật sự đối với Mary Sue nữ chủ phi thường tò mò, một cái kỳ nữ tử làm muôn vàn nam nhân phải khom lưng a!

Minh Hương cầm khăn ướt cấp Thịnh Thanh Thanh lau mặt, lạnh lạnh cảm xúc làm nàng thoải mái mà ừ nhẹ một tiếng, nàng híp mắt tùy ý động tác của Minh Hương, đột nhiên hai tròng mắt nhìn phía cách đó ngọn cây không xa.

Trên ngọn cây, lá xanh bởi vì thời tiết khô nóng nên có chút ủ rũ, đứng ở phía trên lá cây là một con chim nhỏ toàn thân xanh biếc há miệng, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào con người, nó há miệng thở dốc, mỏ nhọn thật dài hơi rủ xuống mở ra, khẩn bắt lấy nhánh cây, móng vuốt dùng sức bào bào, lá cây xoát xoát rớt xuống đất.

Thịnh Thanh Thanh ánh mắt dần lạnh, đợi một hồi lâu, nó ra tới.

Thừa dịp đám người Minh Hương không chú ý, Thịnh Thanh Thanh lấy ra một lá bạo phá phù, đầu ngón tay vừa chuyển, lá bùa thoáng chốc giống như có sinh mệnh, lập tức bay về phía kia con chim nhỏ xanh biếc, chim nhỏ né tránh không kịp bị bạo phá phù nổ vừa vặn.

Phịch một tiếng vang lớn, hù mọi người hãi hùng khiếp vía, ôm ngực nhìn phía địa phương phát ra thanh âm truyền, chỉ thấy trên cây kia chút nhành cây bị nổ nứt rớt xuống mặt đất, ẩn ẩn mạo yên khí, một cái toàn thân biến thành màu đen, thấy không rõ bộ dáng đồ vật ngơ ngác mà từ trên cây rớt xuống dưới, bùm một tiếng ngã quỵ ở trên mặt đất.

Minh Hương vội vàng nâng Thịnh Thanh Thanh đứng lên trên mặt đất, một bên Song Lan nuốt nuốt nước miếng: "Vừa rồi là làm sao vậy?"

Thịnh Thanh Thanh cười nhẹ nhẹ, chỉ chỉ mây trên không trung: "Đại khái là trời nắng có lôi điện, không cẩn thận đánh xuống tới đó."

"Dạ...... Phải không?" Song Lan nhìn lên trời duỗi tay chống đỡ ánh mặt trời nhìn một hồi lâu, ánh sáng lóa mắt chiếu xuống làm nàng có chút say nắng, nghiêng nghiêng đầu cùng mặt khác thị nữ cầm lấy đồ vật, vội vàng nói: "Tiểu thư, này cũng quá không an toàn, chúng ta vẫn là trở về đi." Chờ một chút lại đánh một đạo lôi xuống nữa phải làm sao? Nàng không muốn biến thành một đống than!

Minh Hương nhìn mấy người tin tưởng lời nói của tiểu thư nhà mình không nghi ngờ không khỏi trừu trừu khóe miệng, cái gì mà trời nắng đánh lôi điện, rõ ràng là tiểu thư dùng kia cái gì bạo phá phù đi. Thịnh Thanh Thanh nhận thấy được Minh Hương ánh mắt, đối với nàng chớp chớp mắt.

Thịnh Thanh Thanh đi đến nơi rơi xuống đầy đất nhành cây biên, nhìn trên mặt đất đen sì một đoàn, ý cười doanh doanh mà duỗi tay xách nó hai cái chân nhấc lên, Minh Hương mở to mắt: "Tiểu thư, ngươi làm gì vậy!"

"Đừng nhìn nó cái đầu nhỏ, thịt rất nhiều, xách trở về hầm canh."

Chim nhỏ ở trên tay nghe thấy lời này liền co rút một chút, Thịnh Thanh Thanh cười cong mắt đem nó giao cho Minh Hương trong tay: "Ngươi cầm, đừng cho nhóm thị vệ nhìn thấy, hai ta đơn độc thêm cơm."

Minh Hương run rẩy mà tiếp nhận con chim sống không còn gì luyến tiếc hắc điểu, khóc không ra nước mắt, tiểu thư ngươi đã nói lời này một lần vào thời điểm ngươi mang về con gấu trắng yêu, lần này ngươi tính toán lại dưỡng thêm con điểu yêu sao? Nàng không muốn ăn, nàng thật sự không muốn ăn!

Minh Hương che che giấu giấu đem hắc điểu mang về trong xe ngựa, Thịnh Thanh Thanh nhìn nàng động tác cười cười, thực mau cũng lên xe ngựa, nghỉ ngơi đủ rồi đội ngũ lại lần nữa khởi hành.

Không đến mười lăm phút thời gian, bị nổ đen con chim đã khôi phục thành nguyên bản toàn thân xanh biếc, Thịnh Thanh Thanh cùng Mông Tinh Tinh đều là chống đầu nhìn chằm chằm con chim nhỏ nằm trên sàn.

Chim nhỏ ríu rít kêu to trong chốc lát, không ai để ý nó, nó lại ríu rít gọi bậy một hồi, Thịnh Thanh Thanh không kiên nhẫn mà nhẹ gõ nó: "Nói tiếng người."

Chim nhỏ do do dự dự mà nhìn nàng một cái, khái khái mong mong mà lại đã mở miệng: "Ngươi, ngươi là người nào?"

Thịnh Thanh Thanh nhàn nhã mà cầm quạt lụa: "Bắt yêu sư."

Chim nhỏ thân mình cứng đờ, thẳng tắp mà ngã trên mặt đất, đầu vừa cụng xuống, đôi mắt nhắm tịt lại, bộ dạng tử thi.

"Chủ nhân, nó đang giả chết." Mông Tinh Tinh vui sướng khi người gặp họa mà vũ vũ hai cái chân, làm một con đại hùng bị áp bách, thấy người khác bị áp bách liền tìm được một tia cân bằng trong lòng.

"Nếu đã chết, vậy cầm đi hầm canh đi, vừa vặn ta đói bụng."

Chim nhỏ nghe thấy lời này, nháy mắt mà lại nhảy lên, nó giật giật cái cánh mềm lộc cộc: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bắt yêu sư liền có thể tùy tiện sát yêu sao? Ta không có làm gì chuyện xấu!"

"Đừng đem chính mình nói như vậy đơn thuần vô hại." Thịnh Thanh Thanh trên mặt biến lạnh lẽo: "Vừa rồi bộ dáng ngươi chảy nước miếng đừng cho là ta không nhìn thấy, nếu không phải ta ở đằng kia, Minh Hương các nàng đã sớm thành đồ ăn ở trong miệng ngươi."

Chim nhỏ cứng đờ xoay chuyển thân mình, tròng mắt quay tròn chuyển qua lại, chết không thừa nhận: "Ta không có!"

Thịnh Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: "Đừng giả bộ nữa, nếu không phải giữ ngươi lại hữu dụng, ta hiện tại đã bóp chết ngươi."

Trong lời nói đều là tàn nhẫn, chim nhỏ tại chỗ nhảy vài cái, muốn bay lên chạy trốn, bất đắc dĩ bạo phá phù tạo thành ảnh hưởng, trong một chốc không thể tiêu tan được, cánh nó một chút sức lực đều không có, Thịnh Thanh Thanh nhìn nó, giơ tay lại ném một lá bùa qua.

Minh hoàng lá bùa hoa văn đỏ như máu, phía trên của hoa văn dòng điện dày đặc, lá bùa tới gần chim nhỏ đột nhiên biến lớn, toàn bộ thân thể chim nhỏ đều bị bao vây ở bên trong lá bùa, dòng điện tư tư tư thanh âm không ngừng vang lên, Mông Tinh Tinh che che mắt, ai nha, lôi điện phù, con xú điểu kia sẽ không bị điện giật thành than cốc đi?

"Chủ nhân, ngươi xuống tay rất tàn nhẫn nha." Lôi điện phù loại đồ vật này, sẽ chết yêu!

Thịnh Thanh Thanh phe phẩy cây quạt cười ôn hòa, trong mắt lại là một mảnh đông lạnh: "Ngươi muốn thử sao?"

"Không không không không......" Mông Tinh Tinh liên tục lắc đầu, tìm cái góc rụt lại không nói chuyện nữa.

Thịnh Thanh Thanh nâng nâng tay, chim nhỏ bị lá bùa bao vây lại một đoàn liền bay đến tay nàng trên không trung, nàng liền ném vào túi trữ vật của chính mình, bắt được con nho nhỏ điểu yêu, nàng không thể tránh né mà nhớ tới cốt truyện, hơi hơi thở dài một hơi, một nửa là phiền muộn một nửa là hưng phấn chống ở trên bàn nhỏ.
—————————————
Một chương này ta edit hơn 1 tiếng huhu
Có sai sót chỗ nào các nàng góp ý cho ta nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro