Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tắm tràn ngập hơi nước, bốc hơi lượn lờ trong không khí rồi ngưng tụ trên mặt gương, làm mờ đi bóng người trong gương, cổ tay mảnh khảnh bỗng nhiên nâng lên, ngón tay gõ nhẹ lên gương, sau đó áp cả lòng bàn tay lên trên, rõ ràng sâu sắc.

Về việc Lưu Thù Hiền hẹn gặp mặt ở chỗ cũ, Trương Hân cũng không phân vân nhiều, cô nghĩ mình nên đến cuộc hẹn, nhưng điều khiến cô cảm thấy khó hiểu là 8 tháng qua cả hai liên lạc rất ít, vậy nên lời mời đột ngột này tràn ngập kỳ quái, khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Ký ức của cô vẫn dừng lại ở khoảnh khắc ngã xuống cùng với Hồ Hiểu Tuệ, điều cuối cùng cô nhìn thấy là Hứa Dương Ngọc Trác giãy dụa muốn đứng dậy giữ chặt lấy cô, bướng bỉnh không chịu buông tay và đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc, là nỗi đau mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Không qua bao lâu, dường như cô đã đưa ra lựa chọn quan trọng nào đó, bỏ tay ra khỏi gương, đập mạnh xuống bồn rửa mặt, các đốt ngón tay có chút trầy xước nhưng cô lại không hề hay biết, chỉ nâng tay lên vuốt quần áo, xoay người đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Phòng khách tối om, lúc ra ngoài Trương Hân suýt nữa đã trượt chân ngã, may mà đèn từ phòng tắm hắt ra, chiếu vào mấy ô gạch trước mặt.

Phòng khách còn tràn đầy sức sống cách đây không lâu trở nên yên tĩnh như chết.

Đoàn Nghệ Tuyền và Hứa Dương Ngọc Trác đã biến mất, chỉ có nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn trên bàn là có chút cảm giác tươi mới, nhưng lại càng tăng thêm cảm giác cô đơn sau bữa tiệc.

Cô không vội bật đèn, cũng không vội tìm người, chỉ dựa vào nguồn sáng mờ mịt mà ngồi xếp bằng dưới đất, lục lọi ngăn đựng giày dưới cùng, tìm được một chiếc hộp đựng giày, khi mở nó ra, bên trong là một quyển sách giải đáp hoàn toàn mới chưa được mở ra.

Thật ra thì ngay từ giây đầu tiên khi nhận được quyển sách này, Trương Hân đã biết mình lấy trúng loại kịch bản nào, giống như lúc trước, có một khởi đầu mờ mịt nhất, nhưng lại nở rộ ở đoạn kết, như cái kết của một vĩ nhân.

Vậy nên khi Hứa Dương đùa giỡn như vậy với cô, cô không tức giận mà còn cảm thấy vui mừng.

Cô không biết khi nào sẽ xảy ra sự việc kia, cũng không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, lựa chọn của cô từ đầu đến cuối đều không thay đổi, dù là trước kia hay là hiện tại.

Nói một cách đơn giản thì, Hứa Dương, chính là lựa chọn của cô!

Hướng đi của cốt truyện dường như vẫn như kịch bản gốc, chính là Lưu Thù Hiền người vẫn sẵn sàng tin tưởng cô, đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, và Hứa Dương Ngọc Trác lúc này đang ngủ say.

Trương Hân đứng dậy thu dọn hộp giày, cầm cuốn sách đặt bên cạnh cửa, sau đó lặng lẽ đi về phía ghế sofa, chỉ thấy một quả cầu nhỏ cuộn tròn trên ghế sofa mềm mại, mái tóc xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt, đường nét mềm mại trên khuôn mặt khiến nàng trông nhu thuận và điềm tĩnh, khác hẳn với vẻ ngoài chói lọi thường thấy trên sân khấu.

Trương Hân cong khóe môi, dựa vào bên ghế sofa, hơi nghiêng người về trước ghé sát tai Hứa Dương Ngọc Trác, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, như cảm nhận được điều đó, quả cầu nho nhỏ kia duỗi người, đầu dựa đến gần cô hơn một chút.

"Dương tỷ, lễ giáng sinh đầy tiếc nuối đã trôi qua. . ."

"Vậy nên, mình muốn cùng cậu trải qua lễ tình nhân của tháng hai. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác luôn nói cô luôn hứa hẹn cho vui, nhưng thật ra cô muốn sắp xếp tất cả mọi thứ cho tương lai của Hứa Dương Ngọc Trác, cùng nàng đi cắm trại, cùng nhau đi Disney, mua quà cho nhau và chia sẻ những phong cảnh khác nhau mà mình đã thấy, một lời hứa đơn giản tốt đẹp, cô luôn cho rằng đấy không phải là hứa hẹn, mà là một điều ước.

Trước khi đi ra ngoài, cô đắp chăn cho Hứa Dương, chỉ hy vọng lần này nàng có thể yên ổn ngủ một chút, có lẽ Đoàn Nghệ Tuyền đã sớm rời đi, dù sao ở cửa cũng không có giày của nàng, bữa tiệc tan rã trong không vui này nên vẫn tìm một cơ hội để tạ lỗi với nàng.

Sau gần nửa tiếng để gió lạnh thổi vào người ở dưới lầu, Trương Hân mới chờ được chiếc xe mình không dễ dàng gì gọi được, có lẽ vì thời tiết nên đường phố cũng không có người qua lại, chỉ có một vài người bán hàng rong kiếm tiền nuôi gia đình đang loay hoay đạp chiếc xe ba bánh về nhà, mặc dù vất vả những nghĩ lại cũng thấy thú vị.

Vì Lưu Thù Hiền không cho thời gian cụ thể nên Trương Hân trở về phòng ở trung tâm trước, cô không chọn đi gặp Thẩm Mộng Dao ngay, cũng không liên lạc với bất kỳ ai trong trung tâm, là vì không muốn kéo người vô tội vào, mặt khác là vì không có ý định đó.

Trung tâm sinh hoạt yên tĩnh hoàn toàn nằm trong dự tính của cô, dù sao trò chơi cũng đã bắt đầu, đây là trạng thái bình thường nên có, mạo hiểm chọn đi thang máy lên lầu có lẽ là sự phản kháng thầm lặng nhất và cũng là sự quật cường cuối cùng mà cô chọn giữ lại.

Thời gian là một loại ngục tù, hạn chế hành động, phân tâm suy nghĩ, trong suốt thời gian Trương Hân chờ câu trả lời của Lưu Thù Hiền, cô đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng nhưng không khả năng nào có thể thực hiện được, cô không thích rơi vào trạng thái bị động, nhưng lại không thể làm gì khác, vậy nên chỉ có thể ngồi lo lắng suông.

May mắn là cục diện này cuối cùng cũng đã được phá khi cô sắp mất kiên nhẫn, mặc dù Lưu Thù Hiền chỉ trả lời 2 chữ nhưng lại khiến người ta cảm thấy tốt hơn một chút về thể xác và tinh thần, suy nghĩ đã bay xa quay trở về ban đầu, lúc này Trương Hân mới có phản ứng, xoay người xuống giường.

Cô vốn nghĩ mình sẽ là người đến sớm nhất, nhưng không ngờ Lưu Thù Hiền đến rồi mới gửi tin nhắn cho cô, sau cơn mưa sân thượng vô cùng ẩm ướt và trơn trượt, các góc cũng chưa được dọn dẹp một thời gian dài khiến nó bám đầy bụi bẩn, trên vách gạch bùn có chút rêu xanh, ở trong đêm trông như vết máu.

Lưu Thù Hiền đưa lưng về phía cửa, cô dường như không chú ý đến Trương Hân đã đi vào, nhưng động tác này, phương hướng này lại khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc, có lẽ 8 tháng trước cô cũng đã chờ Lưu Thù Hiền với động tác và tâm trạng tương tự nhỉ!

"Một đối tác cũ không phản bội dường như sẽ mang lại cảm giác an toàn tự nhiên, em vẫn phải cảm ơn chị vì đã. . . bảo vệ Hứa Dương. . ."

Trương Hân đi về phía Lưu Thù Hiền đang đứng khoanh tay, sau khi đứng vững thì lại cùng nhau nhìn vào một tòa nhà, Lưu Thù Hiền đã thực hiện được lời 8 tháng trước, nhưng cô lại không có thời gian để nói lời cảm tạ.

"8 tháng trước chúng ta không được xem như là đối tác, dù sao cũng chỉ là giao dịch mà thôi, nếu như em đã giải thoát cho em ấy, vậy chị sẽ thực hiện lời hứa của mình."

Khóe môi của Lưu Thù Hiền nhếch lên tạo thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ vẻ xa cách, là dáng vẻ không phối hợp, trông rất tự nhiên trong hoàn cảnh này.

Đúng! Hợp tác cũng là một loại đàm phán.

"Tiểu Bao đã tỉnh rồi nhỉ! Em ấy có biết những chuyện này không?"

Ánh sáng khẽ lóe lên trong mắt Trương Hân, cô quay đầu đi chỗ khác, nếu Lưu Thù Hiền muốn nói chuyện hợp tác với cô thì nghĩa là đã có người mình muốn bảo vệ, vậy nên không khó đoán được Tiểu Bao đã tỉnh.

"Tụi chị đã gặp Châu Thi Vũ, nhưng em ấy. . . đã cứu tụi chị. . ."

Lưu Thù Hiền không trả lời câu hỏi của Trương Hân, đổi chủ đề rồi cũng không nói rõ ràng, nhưng Trương Hân vẫn hiểu ý nghĩa ẩn giấu bên trong, nhưng điều làm cô kinh ngạc là Châu Thi Vũ đã xuất hiện!

"Vậy đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến nó nhỉ!"

Trương Hân im lặng một lúc, từ khóe mắt thấy được quyển sách giải đáp đang được đặt bên lan can, vươn tay chỉ về phía nó.

Thật ra lúc đầu Lưu Thù HIền không có ý định giấu diếm, nhưng cô muốn xác nhận thái độ của Trương Hân, vậy nên sau khi được hỏi, cô liền kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong bệnh viện cho Trương Hân nghe.

"Vương Dịch, em ấy. . . trước hết đừng nói, ít nhất thì vẫn còn chút tưởng niệm. . ."

Ban đầu Trương Hân muốn đưa ra đề nghị đi gặp Vương Dịch để giải thích rõ ràng, nhưng trạng thái của cậu trong 8 tháng qua tuyệt đối không thể chấp nhận được sự thật này, vì vậy tốt hơn là sống trong giấc mơ thêm vài ngày, ít nhất cậu vẫn có thể có động lực và hy vọng để tiếp tục.

"Lần này không biết cách chơi của sách giải đáp là gì, chị vẫn chưa nghĩ ra, nhưng việc Tiểu Bao trở lại bình thường là sự thật, nếu không có điều kiện trao đổi thì chỉ có thể hợp tác. Chúng ta không biết có bao nhiêu người đang có sách giải đáp, vậy nên bây giờ chỉ có thể phối hợp, thu thập thông tin hữu ích, nhưng mục đích của chúng ta phải đồng nhất. . ."

Ý tứ của Lưu Thù Hiền, Trương Hân nghe hiểu, hiện tại chỉ có hai người họ là đã biết có sách, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước đó, sách cũng có thật và giả, hai người bọn họ đều không phân biệt được sách trong tay mình là thật hay giả, không thể nào tùy tiện liên kết với sách được.

"Việc cấp bách nhất lúc này chính là tìm gặp tụ họp những người khác trước, đêm đầu tiên có người thay thế hay không, ai sẽ bị thay thế, chúng ta phải biết trước một bước, nói không chừng có thể suy ra được quy tắc của sách giải đáp. . ."

Lưu Thù Hiền tựa người vào mép lan can, nhưng ánh mắt lại tập trung vào sườn mặt của Trương Hân, cả hai đều có suy nghĩ của riêng minh, nhưng đáng ngạc nhiên là mục tiêu và ý tưởng của cả hai đều giống nhau, một người có năng lực hành động tuyệt đối, còn người kia thì có năng lực phân tích tuyệt đối.

"Bây giờ là 2:25 sáng, người thay thế của đêm đầu tiên. . . nên xuất hiện rồi nhỉ!"

Lưu Thù Hiền quay đầu đi, hai người ăn ý nhìn nhau, nếu sách giải đáp không còn là chìa khóa mở ra trò chơi, vậy không bằng để bọn họ trở thành chìa khóa của nó.

————

(Không rõ) —— Sách giải đáp của Hân Dương đã được mở (chờ liên kết)

(Không rõ) —— Sách giải đáp của Nãi Bao đã được mở (chờ liên kết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro