Tái hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ đối diện giường bệnh vang lên báo thức đã đến 12 giờ, tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa cũng đi được 12 bước, vừa vặn dừng lại trước cửa phòng bệnh của cả hai, sau đó không có động tĩnh gì khác.

Lưu Thù Hiền đang ngồi trên chiếc ghế mềm bên cạnh giường bệnh, mặc dù đưa lưng về phía cửa nhưng cô vẫn chú ý đến mọi động tĩnh ở phía sau, điều cô hận nhất lúc này chính tiếng chuông báo thức vang lên vào đúng 12 giờ mỗi đêm này, bình thường cô không để ý đến những chuyện này, nhưng đêm nay quá yên tĩnh, bất kỳ sự náo động nào cũng có thể tạo ra bão tố, tạo nên sự hoảng loạn đáng sợ.

Cô nắm chặt lấy tay của Hồ Hiểu Tuệ, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì, môi mấp máy như đang nói gì đó, nhưng thật ra lại không phát ra âm thanh nào.

Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, lần này vẫn đi 12 bước, Lưu Thù Hiền lập tức mở mắt ra, dùng động tác cực nhanh cầm lấy cái chai rỗng bên cạnh tủ đầu giường, đứng trước cửa phòng hít một hơi thật sâu, ngay sau đó liền mở cửa ra, ném cái chai về phía hành lang.

Tiếng chai rỗng đập xuống đất bị tiếng đóng cửa gấp gáp lấn át, Lưu Thù Hiền dựa lưng vào cửa để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sắp xảy ra, nhưng không ngờ là, ngoài cửa không có bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả cái chai kia cũng chỉ phát ra tiếng khi rơi xuống đất.

Lưu Thù Hiền liếc nhìn đôi tay run rẩy đang nắm chặt tay nắm cửa, áp trán mình lên cửa buộc bản thân phải tỉnh táo, ngoài cửa không có tiếng gì là một chuyện tốt. Điều này đã vừa vặn xác nhận ý tưởng của cô, hành động của thứ ngoài cửa có một quy luật nhất định, đây là kết quả sau hai tiếng nghiên cứu của cô trong phòng.

Khi đến đúng giờ, thứ ngoài cửa sẽ bắt đầu hành động, quỹ đạo và lộ trình là số bước chân tương ứng ngoài hành lang, và nó sẽ dừng lại ở cửa phòng bệnh tương ứng 30 giây, sau đó xoay người rời đi, không có động tác gì trong khoảng thời gian đó. . . bao gồm cả việc gõ cửa.

Từ đó mà đưa ra kết luận, căn phòng của các nàng hẳn là điểm kết, tức là trong 12 tiếng sau, thứ đó sẽ không đi về phía cửa phòng họ nữa, và bài kiểm tra với chiếc chai rỗng vừa rồi chỉ là để xác minh xem nó có thính giác hay không, rõ ràng là các nàng đã rất may mắn.

Nghĩ đến điều này, Lưu Thù Hiền đột nhiên ý thức được, bây giờ bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian để chạy trốn, cô rất mừng vì lúc đó mình đã không vội vã ra khỏi phòng, cũng rất mừng vì tìm kiếm quy luật mà thoát khỏi thời khắc nguy cấp vào 12 giờ.

Cô mò mẫm quay trở lại giường bệnh trong bóng tối, đang định nâng Hồ Hiểu Tuệ dậy nhưng trên giường lại không có một ai. Lưu Thù Hiền đột ngột hoảng sợ, cô đứng thẳng dậy không ngừng mò mẫn dọc theo bức tường, làm ngã một thứ gì đó, âm thanh vang vọng trong căn phòng bệnh trống trải yên tĩnh, lại rất giống tiếng sấm.

Tìm kiếm trong bóng tối quá khó, vậy nên Lưu Thù Hiền liền nghĩ nên bật đèn lên trước, nhưng khi tay cô chạm vào công tắc thì lại bị một bàn tay mảnh khảnh ngăn lại, ngăn giữa cô và công tác, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.

Lưu Thù Hiền rút tay về như bị điện giật, lùi về sau hai ba bước, nhìn chằm chằm vào vách tường, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng dựa vào trực giác, cô vẫn có thể mơ hồ nhận ra hướng của người nọ.

"Ai đó? . . ."

Cô thấp giọng hỏi về phía hư vô, giọng điệu tràn ngập cảnh giác cùng một chút nghi hoặc, bây giờ trong đầu cô có vô số khả năng, nhưng không có khả năng nào liên hệ giữa người đó với thứ bên ngoài, cũng không biết vì sao, nhưng cô cảm nhận được cảm giác toát ra từ người nọ vô cùng quen thuộc.

"Tại sao lại có thể chắc chắn được. . . phòng bệnh này là điểm kết?"

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía bên trái, không được chân thực cho lắm, giọng điệu nhẹ nhàng dễ chịu nhưng lại mang theo chút mỏi mệt, Lưu Thù Hiền luôn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng lại thấy đã lâu rồi không nghe được, nhất thời có chút ngơ ngẩn.

"Đương nhiên tôi có thể chắc chắn căn phòng này điểm kết, vì tầng này chỉ có 12 căn phòng, dù là như thế nào. . ."

"Khoan đã! Không đúng!"

Cảm xúc của Lưu Thù Hiền có hơi kích động, cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào kết quả nghiên cứu của mình, vì vậy khi người khác đặt ra nghi vấn, cô luôn có thái độ đấu tranh, nhưng khi nói ra số lượng phòng, cô mới đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, nhất thời im lặng.

"Hồ Hiểu Tuệ đã tỉnh, nhưng cần thời gian để làm quen, trước mắt thì không có vấn đề gì, đang ngồi trên sofa. . ."

Người nọ phớt lờ việc Lưu Thù Hiền nhận ra có gì đó không đúng, cũng không giải thích vấn đề này, chỉ tự mình nói vài câu, sau đó vài tiếng sột soạt vang lên, có lẽ là đã chuyển địa điểm.

Lưu Thù Hiền nhìn về phía phát ra âm thanh, cuối cùng cũng nhìn thấy gì đó với đôi mắt đã quen với bóng tối.

Có một khối đen đang cuộn mình trên chiếc ghế sofa đối diện bàn trà, bên cạnh có một bóng người mảnh khảnh, hai người đều bị bóng tối bao phủ, như thể đã hòa vào làm một với ó, không nhìn kỹ thì không thể biết đó rốt cuộc là gì.

Lưu Thù Hiền đi thẳng về phía bóng người đang cuộn mình trên ghế sofa, nửa quỳ trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, cô không biết phải đối mặt việc này với tâm trạng như thế nào, như những người yêu nhau xa cách đã lâu, đang nghĩ xem nên mở lời giải thích cuộc hội ngộ này như thế nào.

Vì vậy cô nghĩ, nếu cái ôm cuối cùng vào lúc biệt ly chứa đầy đau khổ, thì tốt hơn nên trao nhau một cái ôm chân thành và ấm áp khi gặp lại, từ đầu đến cuối, Hồ Hiểu Tuệ vẫn không thay đổi, người mà Lưu Thù Hiền yêu cũng không thay đổi.

"Hồ Hiểu Tuệ. . . nhẫn rất đẹp . . ."

Hồ Hiểu Tuệ nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của Lưu Thù Hiền khi nghe thấy lời đó, nàng có thể nhìn thấy đôi mắt đầy sương của cô dần sáng lên ở khoảng cách gần, nàng chỉ cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài rất chân thực, trong mơ Lưu Thù Hiền cũng mang dáng vẻ như hiện tại, buồn bã và trìu mến, là dáng vẻ mà nàng chưa bao giờ thấy.

Gạt những cảm xúc đa sầu đa cảm qua một bên, trong đầu Lưu Thù Hiền chỉ còn lại suy nghĩ Hồ Hiểu Tuệ không nên tỉnh lại ở thời điểm như vậy, bây giờ nàng tỉnh lại thì đã bị bắt phải chạy trốn, cô không biết tiếp theo mình phải như thế nào, nhưng có một điều cô biết rất rõ, đó chính là cô không thể lặp lại sai lầm tương tự.

Điều chỉnh lại cảm xúc, cô nắm tay Hồ Hiểu Tuệ đứng dậy, để nàng ở phía sau mình, cả thân người che gần hết người nàng, bóng đen phía trước dường như đã nhận ra tầm mắt ở phía sau, xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Thù Hiền.

"Lão Lưu. . . em biết chị đã đoán được em là ai, nhưng em vẫn hi vọng chị có thể thay em giữ bí mật, đổi lại em có thể đưa cái này cho hai người. . ."

Bóng đen cúi thấp người, đang tìm kiếm thứ gì đó, động tác trông có hơi vụng về, nhưng Lưu Thù Hiền rất kiên nhẫn, không vội vàng mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

"Chắc chắn chị không lạ gì quyển sách này. . . ngược lại hẳn là rất quen thuộc, quen thuộc đến cả đời này cũng không muốn nhìn thấy nó nữa. . ."

Lưu Thù Hiền nhìn thứ mà bóng đen đưa đến trước mắt mình, cô có hơi ngây người, thật ra cô đã sớm đoán được thứ này sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ lại là bằng cách này đen. Bóng đen trước mắt chồng lên một bóng người rất quen thuộc trước kia, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút nhìn không rõ, nhưng cái cô nhìn không rõ không chỉ có mỗi người.

"Cho nên lần này. . . tụi chị vẫn phải dựa vào nó. . . đúng không?"

Lưu Thù Hiền gõ gõ chiếc bìa làm từ giấy cứng, hỏi một câu mà cô nghĩ gần như là vô nghĩa.

Bóng đen không trả lời, chỉ cúi người đặt quyển sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn cái gì đó rồi cười nhẹ một tiếng.

"Hai người còn 10 phút để chuẩn, nó sẽ đến đây ngay thôi. . . hơn nữa. . . thứ đó không thể nghe, nhưng có thể nhìn, đừng nghe cũng dừng nhìn. . . hai người chỉ cần đi. . . chạy thẳng về trước. . . là được."

Lưu Thù Hiền cất quyển sách trên bàn vào trong túi xách tay, kéo Hồ Hiểu Tuệ vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, thì thầm vào tai nàng vài câu, sau đó lập tức đi ngang qua bóng đen đi thẳng về phía bên cạnh giường bệnh.

"Chị nghĩ. . . em nên trở về gặp em ấy. . ."

Lưu Thù Hiền không nói hết câu, cô đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn này, vì tôn trọng lựa chọn của nàng nên cô cũng không hỏi lý do bóng đen phải giữ bí mật.

Bọn họ đứng yên ở một khoảng cách không xa cũng không gần, cho đến khi ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Lưu Thù Hiền xoay tay nắm lấy tay của Hồ Hiểu Tuệ, mười ngón tương khấu, tay còn lại sẵn sàng nhấn mở tay nắm cửa bất cứ lúc nào.

Giọng nói đều đều vang lên sau lưng cô cùng với tiếng mở khóa, lọt vào tai Lưu Thù Hiền, cô quay đầu lại nhìn nàng qua ánh đèn của hành lang, chợt hiểu ra nguyên nhân thực sự khiến nàng muốn giữ bí mật.


"Thật ra. . . em đã gặp em ấy. . ."


"Ở. . ."

"Mỗi một ngày mưa. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro