Phần 3: Hào môn nữ phụ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  An Tú Hiền tỉnh lại là bởi vì Maya vẫn luôn kêu ở bên cạnh, hắn ngồi dậy xoa xoa đầu bởi uống rượu mà đau đớn, sau một lúc lâu mới giật mình nhìn nơi mình đang ở. Nghe phòng bếp truyền đến tiếng vang, hắn cảm thấy có chút tò mò?Cô gái này thế nhưng còn nấu cơm? Hắn trước kia thế nhưng không biết. Hắn đứng dậy cầm cái chăn lông, chậm rãi đến cửa phòng bếp. Tiêu Tiêu nhanh chóng nhìn thoáng qua hắn, một bên tiếp tục công việc, một bên nói: "Buồng vệ sinh có bàn chải đánh răng mới và khăn mặt, anh dùng tạm đi!"

"Được." An Tú Hiền chỉ như vậy lên tiếng liền tới toilet.

Thời điểm ở toilet vệ sinh sạch sẽ, hắn nhớ lại sự việc tối qua. Nhớ rõ bởi vì Hoa Trinh cùng Mẫn Cơ cử hành hôn lễ, chính mình chịu đả kích, bọn họ kết hôn có nghĩa từ nay về sau hắn không có một chút cơ hội nào. Nếu trước kia hắn còn có thể an ủi chính mình nói, có lẽ Hoa Trinh sẽ cảm động, nhưng kia một khắc hắn đã hiểu rõ, hắn vĩnh viễn sẽ không có được cô, cô cả đời này đều thuộc về Trịnh Mẫn Cơ.

Cứ như vậy trong lòng liền tuyệt vọng, An Tú Hiền phóng túng bản thân, sau đó không thể vãn hồi, uống nhiều quá.

Lau khô vệt nước trên mặt, An Tú Hiền nhìn chính mình trong gương, không rõ chính mình vì cái gì thời điểm ở Bartender cố tình nói tên Ninh Tiêu Tiêu, có lẽ là bởi vì cùng hoàn cảnh là thương tâm đi.

"Cơm nước xong, ai về nhà nấy mẹ ai nấy tìm đi! Ra khỏi căn nhà này, tôi hy vọng An tiên sinh tốt nhất đem tôi từ danh bạ điện thoại xóa đi, tôi nhưng không nghĩ lại một lần nữa nửa đêm có thêm người quấy nhiễu qua điện thoại." An Tú Hiền mới vừa ngồi xuống, Ninh Tiêu Tiêu liền rất không khách khí mà nói.

An Tú Hiền có chút chán nản, vốn dĩ có khẩu vị rất tốt bởi vì một câu của cô mà mất hơn phân nửa, nói: "Ninh Tiêu Tiêu, cô không để tôi ăn xong bữa sáng rồi nói. Ý định phá hoại khẩu vị của tôi có phải hay không?"  

  "Nếu là như thế này, tôi sẽ thật cao hứng, bởi vì như vậy có nghĩa Maya lại có đồ ăn." Ninh Tiêu Tiêu nhìn hắn một cái, nói.

Trước nay hắn còn chưa từng có chịu qua loại đãi ngộ như vậy đâu? An Tú Hiền thật sự là muốn cắn cô, không đúng, hắn lại không phải Maya, làm gì muốn cắn, hắn mắng cô mới đúng. "Cô đối với tôi nếu có ý kiến có thể nói thẳng, không cần mỗi câu nói đều mang dao như vậy."

" Nhiều ý  kiến đi, không biết An tiên sinh trước hết muốn nghe điều nào."

Nhìn tâm tình Ninh Tiêu Tiêu thực tốt, An Tú Hiền lại tức giận đến không được.

Ninh Tiêu Tiêu thấy hắn đang ngược đãi đồ ăn, nói: "Lương thực cũng không phải lãng phí như vậy ."

"Ninh Tiêu Tiêu, cô không nói lời nào không ai bảo cô câm." Chưa bao giờ có một người có thể làm tính khí của hắn trở nên xấu như vậy, An Tú Hiền tự nhận là chính mình tự khống chế rất tốt, cũng bởi vậy hắn ở trong mắt mọi người đều là một người đàn ông dịu dàng, thậm chí ở trong công ty, còn trở thành người đàn ông khiến phụ nữ muốn gả nhiều nhất. Như thế nào hết thảy đến nơi này, liền hoàn toàn thay đổi? Vẫn là bởi vì Mẫn Cơ sao?

Đột nhiên ánh mắt An Tú Hiền trở nên tối tăm làm Ninh Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, cô muốn hiệu quả cũng không phải là bộ dáng này, nói: "An Tú Hiền, biết tôi vì cái gì chán ghét anh sao? Có lẽ anh sẽ cho rằng là bởi vì anh trước kia ở cùng Ninh Hoa Trinh, thực chất cũng không phải như vậy."

"Đó là vì cái gì?" Trừ bỏ cái này, còn có thể có cái khác sao? An Tú Hiền cũng khá tò mò.

"Bởi vì mỗi lần nhìn đến anh,tôi đều nhắc nhở chính mình là kẻ thất bại. Lại nói, hiện tại thật sự không nghĩ cùng các người có bất luận quan hệ gì, anh cũng tốt, bất luận kẻ nào đều tốt, chỉ cần là các người ở cái vòng luẩn quẩn kia tôi đều không nghĩ lại tiếp xúc, anh hiểu không?" Tiêu Tiêu thu liễm cảm xúc, nhàn nhạt nói.

Cô như vậy, An Tú Hiền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời không khỏi ngẩn ra.  

  "Như vậy, Ninh Tiêu Tiêu, cô là thật sự buông xuống sao? Nói cho tôi, cô thế nào mà làm được?" Về sau cuộc sống còn dài, An Tú Hiền không nghĩ lại cứ như vậy thống khổ, không có Hoa Trinh, hắn vẫn nên tiếp tục cuộc sống. Nếu có thể, hắn nghĩ tới cuộc sống trước kia, trong đầu thời thời khắc khắc đều là Hoa Trinh thật sự hắn không muốn.

"Tìm một tình yêu mới, nếu còn không được, thời gian luôn là loại thuốc tốt nhất." Chỉ cần không yêu,cái gì cũng đều giải thoát rồi.

An Tú Hiền có chút không tin chỉ là đơn giản như vậy, nói: "Thật sự có thể chứ?"

"Có một số việc chỉ cần anh muốn, không có không thể." Trên thế giới này không có bất luận kẻ nào bất luận cái gì đều có thể cưỡng cầu được người, một đời người kẻ thù lớn nhất cũng không phải người khác, mà là chính mình. Chỉ cần chính mình thông suốt, vấn đề còn lại vẫn là vấn đề sao?

"Chúng ta không thể thử chung sống hoà bình, làm bạn bè sao?" Bọn họ đều là cùng bệnh thương kẻ khác,cùng có một trái tim đều đau xót .

Ninh Tiêu Tiêu cười khẽ một tiếng, nói: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Từ một khắc trước kia anh yêu Ninh Hoa Trinh, liền chú định chúng ta là kẻ thù, cho dù không thành đối địch, cũng sẽ là nước giếng không phạm nước sông, bạn bè, tôi trèo cao không nổi.  

  "Ninh Tiêu Tiêu......"

An Tú Hiền còn muốn nói thêm gì đó, Tiêu Tiêu lại đánh gãy lời hắn nói: "Cái gì cũng đều đừng nói nữa, ăn xong bữa cơm này liền rời đi đi! Hy vọng chúng ta về sau vĩnh viễn không gặp lại, cho dù gặp lại, cũng hy vọng làm bộ không quen biết lẫn nhau." Nói xong câu đó Ninh Tiêu Tiêu liền trở về phòng ngủ.

An Tú Hiền muốn gọi Tiêu Tiêu lại, cuối cùng là nuốt xuống những lời này.

Nhìn phòng ngủ vẫn đóng chặt như cũ, An Tú Hiền biết cô hiện tại cũng không muốn gặp lại chính mình. Hắn nguyên bản là nghĩ chính miệng nói tiếng gặp lại, hiện tại xem ra cũng là một loại hy vọng xa vời. Cuối cùng hắn chỉ phải yên lặng rời đi.

Sau khi rời đi, An Tú Hiền liền trực tiếp tới công ty, mới vừa tiến vào công ty, thư ký liền báo có người tìm, mãi tới khi thư kí đem người tới, là phù dâu Mễ Kỳ ngày hôm qua. "Mễ Kỳ tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?" An Tú Hiền ngày hôm qua chính là lần đầu tiên thấy cô, không cần nghĩ liền biết cô mục đích gì ở đây.

"Tôi chỉ là lo lắng cho anh, lại đây nhìn xem anh." Mễ Kỳ đầy mặt ôn nhu, người như vậy thực thích hợp làm vợ.

"Cảm ơn cô, đã làm cô lo lắng." An Tú Hiền thái độ biểu hiện thật sự xa cách.

  Mễ Kỳ cũng không phải một cô gái không tự mình hiểu lấy người, nhiều năm như vậy, cô thật vất vả gặp được một người cô thích, cô không nghĩ liền như vậy từ bỏ. Cô là bạn tốt của Hoa Trinh, cũng vẫn luôn nghe chuyện về  An Tú Hiền, có lẽ cô có thể xin giúp đỡ từ Hoa Trinh, hiện tại cô vẫn nên rời đi mới tốt.

Mễ kỳ vừa đi khỏi, thư ký liền cầm văn kiện vào đưa An Tú Hiền ký tên, suy nghĩ, hắn gọi lại thư ký nói: "Về sau người khác tới không cần tự ý đưa vào,kể cả...... Kể cả Ninh Hoa Trinh tiểu thư tới, cũng thông báo trước một tiếng."

Thư kí vừa rời khỏi phòng, liền lập tức tới diễn đàn tuyên bố một tin tức, cái này các cô gái trong công ty các cô có hi vọng a, đáng tiếc cô đã kết hôn, bằng không cô nhất định theo đuổi An tổng. Làm  thư ký của An Tú Hiền, tình cảm An Tổng đối với Ninh Hoa Trinh cô là người biết rất rõ ràng. Lúc ấy bởi vì là Ninh Hoa Trinh tiểu thư có bối cảnh ưu tú, mọi người cũng vẫn luôn ca ngợi họ là một đôi bích nhân, nhưng không ngờ, Ninh Hoa Trinh tiểu thư lại cùng người khác kết hôn, thật là tạo hóa trêu người a.

An Tú Hiền nhận được điện thoại của Ninh Hoa Trinh là ở giữa trưa thời điểm tan tầm, nói mời hắn ăn cơm, an tú hiền không cách nào cự tuyệt.

  Đi đến trước bàn ăn,An Tú Hiền thế nhưng thấy chỉ có mình Ninh Hoa Trinh, hắn cho rằng Mẫn Cơ sẽ đi cùng cô. Bọn họ chính là mới kết hôn hôm qua , An Tú Hiền có chút khó chịu thay Hoa Trinh. Quen biết nhiều năm như vậy, Hoa Trinh há không nhận ra An Tú Hiền tức giận, nói: "Tú Hiền, Mẫn Cơ và em vốn dĩ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật vào hôm nay, nhưng công ty có chuyện quan trọng cần xử lý, anh ấy liền đi trước. Em  chờ anh ấy xử lý xong xong lập tức đáp phi cơ, nhưng trước khi xuất ngoại em muốn gặp anh một chút."

"Nếu Mẫn Cơ có khi dễ em, nói cho tôi, tôi nhất định thay em làm chủ." Không nhìn đến Hoa Trinh còn tốt, vừa thấy đến cô,trong mắt An Tú Hiền không thể nhìn thêm bất kì ai.

Ninh Hoa Trinh cong môi cười, nói: "Quen biết anh lâu như vậy, anh trước giờ đều như một người anh trai, em không nói cho anh biết lại có thể nói cho ai đâu?"

Nghe cô nói thế,tim  An Tú Hiền như đao cắt, đúng vậy, cô trước nay đều coi hắn là anh trai.

"Tú Hiền, đời này chúng ta chỉ có thể như vậy, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ quý trọng anh." An Tú Hiền thực tốt, thậm chí so với Mẫn Cơ còn tốt với cô hơn, nhưng tình cảm từ trước đến nay đều không có lý do, cô yêu chính là yêu, cô không có cách nào chống lại tình cảm này.

"Đừng nói nữa, Hoa Trinh." Từng câu từng chữ như xé rách trái tim An Tú Hiền.

Hai người cứ như vậy vẫn luôn ngồi yên, đã lâu không nói gì.  

  "Em hiện tại rất hạnh phúc, em cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc." Đây là mục đích chủ yếu Ninh Hoa Trinh tìm An Tú Hiền, cô bạn tốt Mễ Kỳ thích An Tú Hiền, điểm này cô thực ngoài ý muốn, nhưng nếu nói hai người bọn họ có thể ở bên nhau, Hoa Trinh cảm thấy không thể tốt hơn. Tâm ý của hắn cô chỉ có thể thực xin lỗi hắn, nhưng Hoa Trinh hy vọng An Tú Hiền thử tìm hiểu một cô gái khác.

An Tú Hiền dưới đáy lòng cười khổ một chút, nói: "Anh sẽ hạnh phúc." Chỉ cần em hạnh phúc anh nhất định sẽ hạnh phúc.

"Mễ Kỳ là một cô gái tốt, tương lai cũng sẽ là một người vợ tốt, Tú Hiền, em hy vọng anh có thể thử cùng cô ấy ở chung, tin tưởng em, cô ấy sẽ không làm anh thất vọng." Hoa Trinh cũng không nghĩ bởi vì chính mình mà xúc phạm tới bất luận ai khác, nhưng thế sự khó toàn, bởi vì chuyện tình cảm này, cô không chỉ có thương tổn chị gái, liền ở trước mắt người đàn ông này cô cũng làm tổn thương, cô không nghĩ, thật sự không nghĩ, nếu có thể có đẹp cả đôi đường thì thật quá tốt.

"Hoa trinh, tôi đối với em sủng nịch không phải để em chà đạp." Cô cự tuyệt hắn có thể, không hồi báo hắn cũng không sao, nhưng cô sao lại có thể ở sau ngày kết hôn liền đem hắn đẩy vào trong lòng ngực cô gái khác, điều này như rắc muối lên miệng vết thương An Tú Hiền, hắn thực thất vọng.

"Tú Hiền, em chỉ là muốn anh  hạnh phúc mà thôi." Nhìn ra đối phương phẫn nộ, Hoa Trinh cực lực giải thích.

  "Tôi hiện tại rất hạnh phúc, nếu em hẹn tôi ra tới là nói chuyện này, xin lỗi, tôi không nghĩ lại nghe, công ty còn có việc, tôi đi trước. Chúc hai người tuần trăng mật vui sướng." An Tú Hiền nói xong lời này liền nổi giận đùng đùng mà đi rồi, ở nhà ăn trước cửa trùng hợp không khéo mà  gặp Trịnh Mẫn Cơ tới đón Hoa Trinh, Trịnh Mẫn Cơ thử gọi An Tú Hiền lại, đối phương lại không trả lời hắn, liền như vậy đi rồi.

Trịnh Mẫn Cơ khó hiểu hỏi Hoa Trinh"Tú Hiền như thế nào nổi giận, anh là lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy!"

"Là em không đúng,ý niệm muốn anh ấy có thể hạnh phúc cho nên giới thiệu một người bạn gái, anh thấy được, anh ấy cũng không tình nguyện." Hoa Trinh nói thật.

Mẫn Cơ lắc lắc đầu, nói: "Suy nghĩ của em là tốt, nhưng thời cơ không đúng, chuyện này giao cho anh đi, anh nhất định vì em làm tốt." Tâm tư Tú Hiền, là đàn ông hắn như thế nào sẽ không thấy rõ, mặc kệ là vì ai, hắn cùng Hoa Trinh giống nhau đều hy vọng hắn có thể hạnh phúc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro