Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trì Dã đem Trương Gia Kỳ đánh một trận.

Trương Gia Kỳ ôm đầu ngao ngao kêu, hấp dẫn ánh mắt cả lớp. Bùi Lĩnh "ngủ" ở phía trước cũng không tiếp tục gục xuống bàn nữa —— động tĩnh lớn như vậy, giả bộ ngủ tiếp cũng không thích hợp.

"Ca, lão đại, tui nói là tui nghe được chứ không phải tự tui nói ——"

Bùi Lĩnh quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hai người phía sau .

"Câm miệng!" Tần Trì Dã đánh gãy lời Trương Gia Kỳ nói.

Trương Gia Kỳ ôm đầu, mới chú ý thấy "đương sự" đã tỉnh ngủ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nghĩ đến bát quái vừa rồi nghe được, Trương Gia Kỳ xấu hổ ôm cánh tay còn đang ẩn ẩn đau, nếu không giải quyết tốt trường hợp này, Dã ca sẽ phế cánh tay hắn luôn á! Vì thế thật cẩn thận thử hỏi: "Bạn học Bùi, cậu mới vừa nghe được cái gì sao?"

"Ừm." Ánh mắt Bùi Lĩnh lạnh lẽo, đúng là bạn bè, đều ngốc nghếch giống nhau, đặc biệt là Trương Gia Kỳ ánh mắt lập loè sợ hãi.

Há!

Ai biểu nói xấu sau lưng tui!

Tần Trì Dã khôi phục bình tĩnh, kéo ghế dựa soái khí ngồi xuống. Bùi Lĩnh nhìn xong rồi, mới nhàn nhạt bổ sung "Cậu nói tục đánh thức tôi."

"Là zạy hả!" Trương Gia Kỳ kêu lên.

Bùi Lĩnh hỏi lại: "Bằng không vừa nãy cậu nói gì đó?"

Cảnh báo được giải trừ, Trương Gia Kỳ hi hi ha ha kêu lên"Không có gì không có gì." Lại không khống chế nói tiếp "Mẹ nó sao tính là nói tục được, có phải nam nhân ——" còn chưa nói xong, bên cạnh Tần Trì Dã đá vào chân ghế Trương Gia Kỳ "Câm miệng."

Lời là nói cho Trương Gia Kỳ nghe, ngữ khí cũng không dễ chọc mang theo cảnh cáo, nhưng từ đầu đến cuối nhìn về phía Bùi Lĩnh.

Trương Gia Kỳ ngồi xuống, rốt cuộc phát hiện bầu không khí không thích hợp, nói cũng không dám nói, lén lút nhìn bạn học Bùi, rồi lại nhìn sang Dã ca.

Mé, bạn học Bùi tay nhỏ chân nhỏ, thế nhưng ở dưới ánh mắt hung ác của Dã ca có thể đạm nhiên xử trí, đọc sách đọc đến ngu đi? Không biết sợ ha gì!!

Bất quá Dã ca cũng không thích bắt nạt loại bạn học tốt thích đọc sách đến chết như này.

Bùi Lĩnh ở dưới ánh mắt hung dữ của Tần Trì Dã, tự nhiên xoay người, một lần nữa bò lên trên bàn, tiếp tục ngủ.

Trương Gia Kỳ vừa thấy bạn học tiểu Bùi quay lại, lập tức tiến đến bên tai Dã ca, còn chưa kịp há mồm nói, liền bị Tần Trì Dã ghét bỏ đẩy ra "Đừng sáp lại gần tôi như vậy." Biết Trương Gia Kỳ muốn nói tiếp, anh nói thẳng: "Không có khả năng."

Họ Bùi thích anh á?

Thích anh chính là diss kỹ thuật bóng rổ của anh à?

Kỹ thuật bóng rổ của anh là tốt nhất có biết không!!!

Huynh đệ lâu năm ăn ý vẫn phải có, Trương Gia Kỳ hiểu lời nói của Dã ca, nhưng mà sao không có khả năng được. Tin tức này hắn lấy từ Chu Văn lớp ba văn hóa, nàng ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh hồi năm nhất, nghe nói Bùi Lĩnh thường thường đi sân bóng rổ nằm vùng xem Dã ca chơi bóng rổ......

Nhưng Trương Gia Kỳ không dám lẩm bẩm tiếp, tay hắn còn đau, sắc mặt Dã ca còn xấu muốn chết.

Ê mà đúng rồi, Dã ca là đại thẳng nam mà.

Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp liền xao động. Trên bục giảng thầy giáo còn đang nói được một nửa, còn chưa kịp nói xong, Bùi Lĩnh cho rằng thầy sẽ nói: "Xin phép cả lớp hai phút, giảng xong mình tan học" Kết quả thầy giáo cầm giáo án trên tay, nói thẳng tan học.

Phong cách vườn trường so với thế giới trước kia hoàn toàn bất đồng.

Thầy giáo vậy mà không dạy quá giờ!

"Lão đại, chơi trò gì đi."

"Vẫn chơi bóng?"

Trương Gia Kỳ ở phía sau tức tức tức, hắn muốn đi chơi net mà, hôm qua mới nạp tiền vào cái được một đạo cụ hiếm, tính toán hôm nay đại sát tứ phương, bất quá Dã ca thích chơi bóng rổ nhiều hơn, đặc biệt giữa trưa lại còn chưa chơi cho đã ——

"Tiệm net." Tần Trì Dã hôm nay không muốn chạm vào quả bóng.

Bùi Lĩnh vừa lúc nghe được, mang cặp sách lộ ra ý cười, ra khỏi lớp. Tần Trì Dã vừa lúc thấy nụ cười mỉm của Bùi Lĩnh, không khó liên tưởng đến giữa trưa anh bị nghi ngờ kỹ thuật bóng rổ, lập tức nổi nóng "Mẹ nó!"

"Dã ca làm sao vậy?"

Bùi Lĩnh đã đi xa.

Tần Trì Dã: "Chơi bóng."

Trương Gia Kỳ:??? Ủa, không phải mới nói chơi game cái giờ chơi bóng là sao, Dã ca bị sao zạy trời!!!

"Còn có, họ Bùi kia, tra một chút."

"Tra gì nha, người ta yêu thầm cậu ——" Trương Gia Kỳ mở miệng theo quán tính.

Tần Trì Dã nghiến răng nghiến lợi, "Tra coi tên ấy có chơi bóng được không!" (chơi được nha!!!)

Cổng trường xe tới xe lui, học sinh Hoa Anh được tự do lựa chọn trọ ở trường hoặc là học ngoại trú.

Bùi Lĩnh là học sinh ngoại trú. Nhìn lướt qua, mau chóng nhận ra biển số xe nhà mình —— AA886. Thật là một biển số xe đẹp, vừa xem là hiểu ngay Bùi Lĩnh gia thế tốt như nào.

A! lại thêm một thổ hào coi trời bằng vung.

Cùng bối cảnh ở thế giới kia của cậu có chút giống nhau. Hiện thực ba cậu làm buôn bán, bất quá ngụy trang thành thương nhân nho giáo, nhưng trong xương cốt cũng là nhà giàu mới nổi. Mẹ cậu là nghệ thuật gia, vũ công ba lê. Cha cậu làm giàu sớm, nhất kiến chung tình với vũ công xinh đẹp trên sân khấu, theo đuổi, kết hôn không quá hai năm, tính cách không thể hòa hợp, hoà bình ly hôn.

Hoàn cảnh Bùi Lĩnh trong tiểu thuyết cũng không khác lắm, cha mẹ sớm ly dị, từng người có gia đình riêng của mình.

"Thiếu gia."

Tài xế vòng một vòng, bước ra sau, mở cửa xe.

Bị kêu thiếu gia Bùi Lĩnh:......

Ha ha, có chút ngại á!

Bùi Lĩnh nhanh chóng ngồi vào sau xe.

Biệt thư Bùi gia khá rộng. Biệt thự đình viện rất lớn, thiết kế cũng rất xinh đẹp, không phải kiểu nhà giàu mới nổi mang phong cách thư hương. Xe tiến vào đình viện, tài xế dừng xe, muốn xuống xe giúp Bùi thiếu mở cửa xe, mà Bùi Lĩnh đã tự mở trước.

"Tiểu Lĩnh đã trở lại."

Trước mặt là mẹ kế của Bùi Lĩnh, nhiệt tình nhưng vẫn mang theo khách khí, tên là Lý Văn Lệ, năm nay 32 tuổi, bộ dạng thuần tịnh, hồi trước là hộ sĩ, hiện tại là bà chủ gia đình. Cha Bùi Lĩnh là Bùi Hồng Hào trước kia vì công việc nên phải uống rượu nhiều, dạ dày xuất huyết, phải đưa đến bệnh viện, được Lý Văn Lệ chiếu cố, sau đó hai người liền lãnh chứng kết hôn.

Khi đó Bùi Lĩnh đang học lớp 6, mới vừa lên cấp 2. Tuổi còn nhỏ, hơn nữa bị họ hàng, thân thích, bạn học "thổi gió bên tai", bị phim truyền hình "mẹ kế" ảnh hưởng, Bùi Lĩnh đối với vị mẹ kế này vẫn luôn bài xích, đã từng nháo qua vài lần, lúc trước cha cậu còn dỗ dành, sau công việc thuận lợi, vội đến vội đi, không còn thời gian để ý đến cảm xúc của Bùi Lĩnh nữa, trấn an đứa nhỏ chính là đưa tiền, muốn gì cũng có.

Hầy! thật ra cũng giống cậu ở thế giới kia thôi.

Vật chất tốt, Bùi Lĩnh chưa bao giờ thiếu, dù là thế giới thật, hay là thế giới tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, Bùi Lĩnh lúc sau lại "học ngoan", mỗi lần cha cậu về nhà, cậu luôn dùng mấy cách "trà xanh" muốn xử lý mẹ kế, đương nhiên mẹ kế Lý Văn Lệ cũng đâu có vừa. Người đến ta đi, kích thích lẫn nhau toát ra khí chất "trà xanh"

"Hôm nay đi học có mệt không con? Đưa cặp sách đây dì cầm cho" Lý Văn Lệ duỗi tay ý tứ tiếp cặp sách.

Bùi Lĩnh: "Ba tôi về rồi?" Mẹ kế lại bắt đầu diễn, ngày thường bà không có làm mấy cái hành động này đâu. Nếu là nguyên chủ, cặp cũng không đưa đã vọt vào trong nhà, làm bộ làm tịch "thổi gió bên tai" chia rẽ, rồi mẹ kế tự trách nói hai câu, hai người bắt đầu đồng diễn.

.......Chậc, con nít thiệt chứ!

Mẹ kế muốn cầm, thì cứ cầm thôi!

"Cảm ơn dì, cặp sách có chút nặng." Bùi Lĩnh sảng khoái đem cặp sách đưa qua đi.

Đến phiên Lý Văn Lệ cảm thấy không thích hợp, thằng nhóc này, hôm nay lại chơi chiêu mới gì đây?

Phòng khách, đèn treo thủy tinh, đá cẩm thạch trơn bóng có thể thấy được bóng người, TV đang chiếu phim hoạt hình.

Bùi Hồng Hào ngồi ở trên sô pha, năm nay 42 tuổi, bộ dạng anh tuấn, dáng người bảo trì không tồi, bằng không tuổi trẻ cũng không theo đuổi được mẹ Bùi Lĩnh. Phải biết rằng, mẹ Bùi Lĩnh ở nước ngoài theo đuổi nghiệp múa, trời sinh lãng mạn, không dính khói lửa phàm tục, là tiểu tiên nữ, chỉ dựa vào một đống tiền để theo đuổi, căn bản không có khả năng yêu đương.

Ông lười nhác dựa vào sô pha, trong ngực ôm tiểu bánh bao, trắng trẻo, mập mạp —— em kế của Bùi Lĩnh, năm nay ba tuổi rưỡi, đang học nhà trẻ.

Bùi Hồng Hào vừa thấy con lớn vào, lập tức đem con út bỏ xuống sô pha, nói: "Tiềm Tiềm tự mình chơi nha." rồi lại ngẩng đầu, có chút nhiệt tình cùng con lớn nói: "Hôm nay đi học thế nào? Lần này cha đi công tác trở về, mua quà cho con, đều là người trẻ tuổi nước ngoài thích, đang để trong phòng con đó."

Ngữ khí nhiệt tình có chút lấy lòng.

Quan hệ phụ tử nhìn như nhiệt tình, nhưng thật ra ngại ngùng muốn chết.

Bùi Lĩnh tập mãi thành thói quen, mặc kệ thế giới nào cũng đều như vậy, cha mẹ cảm thấy bạc đãi cậu, cho nên bồi thường bằng cách cho cậu nhiều tiền tài vật chất, một năm không gặp nhau được mấy lần, mỗi lần gặp mặt không có gì để nói chuyện, một hỏi một đáp, thật là ngại ngùng.

"Ba ba, ba ba ôm." Bùi Tiềm duỗi cánh tay nhỏ muốn ba ba ôm ôm.

Bùi Hồng Hào trước nhìn xem con lớn. Bùi Lĩnh:......

Cậu hiểu ánh mắt này, cha là sợ cậu đau lòng, mẹ kế, em kế cùng cha ba người một nhà đoàn viên vui vui vẻ vẻ, sợ cậu cảm thấy mình là người ngoài.

"Tiềm Tiềm, mẹ cùng con chơi có được ——"

"Đúng vậy, cùng mẹ con chơi đi." Bùi Hồng Hào vỗ vỗ tay nhỏ mập mạp của con út.

Bùi Tiềm nãi thanh nãi khí vâng dạ. Không khí liền có chút cổ quái, cha ruột mẹ kế đều để ý tâm tình của Bùi Lĩnh nhưng càng làm như vậy càng đem Bùi Lĩnh đặt ở một vị trí xấu hổ.

Ôi dào, cái này cậu quen thuộc nhất mà!

"Muốn chơi sao, để anh cùng em đi chơi." Bùi Lĩnh nhéo nhéo khuôn mặt Bùi Tiềm.

Má nhiều thịt, xúc cảm quá tốt. Thấy thế Bùi Hồng Hào cùng Lý Văn Lệ khiếp sợ bốn mắt nhìn nhau, Bùi Lĩnh lại nhéo một phen, quay đầu xem hai người, "Con cùng em chơi với nhau, dì có ngại không?"

Lý Văn Lệ cười: "Không ngại, hai đứa chơi ngoan nhé."

"Đúng đúng đúng, Tiềm Tiềm bồi anh hai chơi ngoan nha." Bùi Hồng Hào cũng lấy lại tinh thần chỉ đứa nhỏ có ba tuổi rưỡi, bồi anh hai chơi, chiếu cố tốt tâm tình của anh lớn.

Bùi Lĩnh:......

Ba tuổi rưỡi Bùi Tiềm bị nhéo ngốc tại chỗ, đôi mắt cũng tròn tròn, miệng hơi hơi mở ra, tại chỗ biểu diễn vẻ mặt ngơ ngác.

Không khí cả nhà nhiệt tình tựa như ăn tết, Bùi Lĩnh ôm tiểu mập mạp đi hậu viện. Bùi Hồng Hào toàn bộ hành trình đều nhìn theo, không dám quấy rầy hai anh em ở chung, chờ nhìn không thấy, ông an ủi nói: "Tôi còn tưởng rằng đợi không được ngày này, không nghĩ tới Tiểu Lĩnh sẽ ôm Tiềm Tiềm."

Bùi Tiềm từ khi sinh ra đến nay, Bùi Lĩnh tỏ thái độ chính là mắt không thấy, tâm không phiền.

Lý Văn Lệ không như chồng xúc động đến muốn khóc, Bùi Lĩnh không thích bà, không thích Tiềm Tiềm, mọi người đều biết, sao hôm nay liền đổi tính? Không phải chiêu gì mới chứ?

Nhưng bà không dám nói ra, đừng nhìn Bùi Hồng Hào đối Tiềm Tiềm cùng bà đều chăm sóc, nhưng thật ra để tính toán, đương nhiên Bùi Lĩnh ở vị trí thứ nhất.

Không thể nào khác được.

Chẳng lẽ Bùi Lĩnh sau lưng trộm bắt nạt Bùi Tiềm, Lý Văn Lệ do dự ba giây, vẫn là tin tưởng Bùi Lĩnh. Đứa nhỏ này có chút mồm mép hoa chiêu, nhưng chưa từng làm trò cực đoan, hành động ác ý.

Trong nhà có hoa viên, bố trí đơn giản cùng thang trượt và xích đu.

Bùi Lĩnh ôm được nửa đường, thở hồng hộc, liền đem tiểu Bùi Tiềm đặt ở trên mặt đất.

"Em tự mình đi nhé?"

"Dạ!" Tiểu Bùi Tiềm gật gật đầu nhỏ, dùng đôi mắt tròn tròn, nâng đầu xem anh hai.

Bùi Lĩnh không nhịn được lại nhéo nhéo má của bé mập mạp.

Bé liền lộ ra một ngụm răng sữa, thẹn thùng lại trộm dùng cánh tay cọ anh hai, xem ra anh hai cũng không có ghét bé nha, vô cùng cao hứng lộc cộc chạy theo sau mông anh lớn, nhìn qua y chang một bé vịt con

"...... Đáng yêu" Bùi Lĩnh xoa xoa đầu Tiềm Tiềm, thầm nói: "Coi tên em kìa, haizz lớn lên có trách thì nhớ trách cha em biết chưa"

Khi Lý Văn Lệ mang thai Bùi Tiềm, Bùi Hồng Hào liền lo lắng tâm lí con cả sinh ra xa cách, ông thường xuyên trong tối ngoài sáng lộ ra phong thái "con quan trọng nhất", "con lớn nhất trong nhà". Lúc Lý Văn Lệ sinh, Bùi Hồng Hào vô cùng cao hứng, cũng tưởng tưởng hai anh em quan hệ hòa thuận, ôm con út đến trước mặt con cả nói: "Tiểu Lĩnh, con nhìn em con nè, vô cùng đáng yêu, con nghĩ xem nên đặt em tên gì bây giờ?"

Bùi Lĩnh khi đó học cấp 2, ngay thời kì phản nghịch, đặc biệt sau lưng còn bị thân thích khua môi múa mép nói mẹ kế mượn bụng thượng vị, sinh đứa nhỏ là con trai, về sau gia sản đều là của hai người họ rồi.

Dẫn tới Bùi Lĩnh buột miệng thốt ra chỗ nào đáng yêu, nó thích cười như vậy thì dứt khoát kêu là bồi tiền* đi.

Sau đó kêu Bùi Tiềm thiệt.

Thật thiếu đạo đức.

Tiểu bồi tiền còn chưa biết ý nghĩa của tên mình, trước kia bé có anh hay không có anh cũng không khác gì nhau, hôm nay anh hai chơi với bé, liền nũng na nũng nĩu, lại không dám dựa quá gần sợ anh hai nổi giận không thèm chơi với bé nữa.

Tiềm Tiềm thích nhất là xích đu, liền đưa tay chỉ, muốn anh hai ngồi lên đó.

Bùi Lĩnh liền ngồi lên "Em đẩy đi."

"Dạ!" Bé lãnh nhiệm vụ nhưng vô cùng cao hứng.

Xích đu là cho bé con chơi, Bùi Lĩnh tuy gầy nhưng ngồi cũng không được thoải mái, hai cái chân không có chỗ đặt đành cuộn tròn, lấy thân lắc lư, nhìn về phía tiểu mập mạp đằng sau nói: "Đẩy lẹ đi nào."

"Dạ!"

"Anh ngồi cẩn thận nha!"

"Anh ơi, Tiềm Tiềm đẩy cao không!"

Chờ lúc trở về ăn cơm chiều, Bùi Tiềm mặt hưng phấn đỏ bừng, lôi kéo tay mẹ vui vẻ nói: "Mẹ ơi, anh hai khen con đẩy xích đu cao ơi là cao."

"Anh hai cùng con chơi vui lắm á."

Bùi Hồng Hào thấy quan hệ hai anh em trở nên thân cận, so với ký hợp đồng lớn còn muốn vui hơn "Hai đứa chơi cái gì vậy?"

"Xích đu ạ, anh hai khen con đẩy cao hihi." Tiểu bồi tiền tự hào dựng thẳng bộ ngực nhỏ, nhìn ba ba nói tiếp: "Anh hai ngồi, con đẩy, con đẩy cao lắm á!"

Bùi Hồng Hào cũng không cảm thấy sai chỗ nào, thuận miệng khen "Anh em con đồng lòng, Tiềm Tiềm giỏi quá ta!"

"Con không giỏi à?" Bùi Lĩnh đang ăn cơm thuận miệng đáp một câu.

Bùi Hồng Hào sửng sốt, ông tưởng là khi khen con lớn sợ xong rồi Tiểu Lĩnh không vui, cảm thấy ấu trĩ, ngại so sánh Tiềm Tiềm cùng cậu, trước kia chuyện này đã phát sinh rồi, hiện tại nghe xong, lập tức cao hứng sửa miệng: "Tốt chứ, Tiểu Lĩnh hôm nay rất tuyệt, hai anh em đều giỏi."

"......" Im lặng nghe toàn bộ Lý Văn Lệ không biết nói gì.

Bà đang thắc mắc sao Bùi Lĩnh đột nhiên đổi tính, nguyên lai là đang thu mua con bà, thủ đoạn càng cao tay.

"Mẹ ơi, con muốn ăn cái màu xanh kia." Tay múp míp của Tiềm Tiềm chỉ chỉ, cao hứng quơ quơ hai chân.

Lý Văn Lệ:? Con trai nhỏ ghét nhất là ăn rau, như thế nào đột nhiên ——

"Anh ăn cái kia." Tiềm Tiềm cùng mẹ khoa tay múa chân, muốn ăn thật giống với anh hai

Lý Văn Lệ:......

Cơm chiều trừ bỏ Lý Văn Lệ đang bận suy nghĩ, không ăn được nhiều, những người khác đều ăn thực vui vẻ, đặc biệt Bùi Hồng Hào còn mở một lọ rượu trắng quý, uống xoàng mấy chén.

"Ba, con muốn trọ ở trường." Bùi Lĩnh nói.

Bùi Hồng Hào buông chén rượu, nóng nảy: "Làm sao vậy? Trong nhà không vui sao? Tại sao đột nhiên lại muốn trọ ở trường."

"Không phải, nhà và trường cách nhau xa quá, đi qua đi lại rất tốn thời gian."

Bùi Hồng Hào nhẹ nhàng thở ra " Vậy thì chuyển nhà, gần chỗ trường con, ba nhớ hình như có mấy căn không tồi......"

"???"Bùi Lĩnh dứt khoát: "Không chuyển nhà, ở nơi này quen rồi, ba đừng làm bậy."

"Con tính thi vào Thanh Hoa Bắc đại, trọ ở trường có lợi cho học tập, cứ để con trọ ở trường đi."

Bùi Hồng Hào đối con cả chính là hữu cầu tất ứng, tuy rằng không nỡ, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng "Được rồi! Nhưng mà thân thể quan trọng hơn, đừng quá liều mạng, Thanh Hoa Bắc đại không quan trọng, chúng ta cứ học tập nhẹ nhàng vui vẻ thôi."

Bùi Lĩnh:......

Thật là!

* Chú thích

bồi tiền*: nói thiệt là tui không biết ý nghĩa của từ này, theo tui đoán chắc là kiểu mê tiền đồ á, ai biết chỉ tui với nha :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro