Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mới lải lơ~~~ cảm ơn cả nhà đã ủng hộ cho mình có động lực dịch tiếp bộ này 🥰🥰😘 dạo này mình có bận thi B1 tiếng Đức nên không có nhiều thời gian lên wattpad, hôm trước lên coi mà thấy thông báo comment với bình chọn quá trời làm mình ngại quá k dám rest lâu sợ mọi người chờ 😅

Giờ thì enjoy chương mới nào 👉🏻

____________________________

Thực tế, sau khi trở về nhà La Tại Dân cũng không có xin nghỉ phép với chủ nhiệm khoa, dù vậy nguyên cả một ngày thứ Hai chủ nhiệm đều nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, một lời muốn nói đến miệng rồi lại thôi. La Tại Dân cuối cùng không thể chịu đừng được nữa, bèn mở lời trước hỏi ông tới cùng có gì muốn nói không.

"À...thì vậy đó, không phải lần này cậu định xin nghỉ sao? Là chuẩn bị tái hôn à?"

"Nào có...Chỉ là tình huống có chút đặc biệt, nói chung tôi sẽ giải quyết xong trước cuối năm."

"Tiểu La, ta luôn cảm thấy cậu không cam tâm ở đây mãi, dù sao chỗ này của chúng ta cũng không phải bệnh viện lớn. Nếu giải quyết xong công việc cậu muốn đi nơi khác, ta có thể viết cho cậu một lá thư tiến cử. Sớm muộn ta cũng phải về hưu, không gây sức ép lên mấy người trẻ tuổi các cậu nữa."

"Cảm ơn chủ nhiệm, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này."

La Tại Dân chưa bao giờ nghĩ rằng trước giờ chủ nhiệm vẫn xem trọng anh, thậm chí còn muốn anh đến bệnh viện lớn hơn phát triển sự nghiệp. Ngẫm lại mấy lời nói xấu chủ nhiệm cùng Lý Đông Hách dạo trước anh không khỏi rùng mình, may mắn mới chỉ nói qua một lần. Một khi đã như vậy thì anh càng phải nhanh chóng nói chuyện nghiêm túc với Lý Đế Nỗ, trước đây nhất thời bị kích động khiến cho cuộc nói chuyện chả đi được đến đâu.

Nhưng có một điều La Tại Dân dám khẳng định, rằng năm năm bị lãng phí vô ích của Lý Đế Nỗ trong lời Lý Đông Hách, cũng khiến anh rơi vào ác mộng năm năm liền mỗi khi nhớ tới nó. Lần đầu tiên La Tại Dân tiếp xúc thân mật với Lý Đế Nỗ là khi cả hai tốt nghiệp trung học, Khi đó anh đã gạt Lý Đế Nỗ chuyện mình phân hóa thành Omega, có điều tại thời điểm Lý Đế Nỗ lần đầu tiên phân hóa đã khiến tâm trí anh bị xáo trộn hoàn toàn bởi độ phù hợp của pheromone gần như là 100%.

Thiên tai cùng thảm họa nhân tạo là một trong những lý do La Tại Dân ngụy tạo cho bản thân trong thời gian thi tuyển vào đại học để thuyết phục Lý Đế Nỗ rằng cả hai nên tránh mặt nhau. Lý Đế Nỗ hỏi anh lý do khác là gì, anh nói do hắn không còn thích anh nữa, cũng không thể cùng nhau ở chung một chỗ, vậy nên anh cũng không ép buộc hắn. Lý Dế Nỗ không nghĩ tới La Tại Dân lại đề cập đến vấn đề này, hắn nói chính mình ngoại trừ, người thân cận nhất chính là La Tại Dân. Cho dù sau này La Tại Dân có phân hóa đồng dạng như hắn, hắn cũng chấp nhận.

"Đều đã ở thời đại nào rồi mà còn cứng nhắc như vậy, dù cho chúng ta đều phân hóa thành Alpha, chẳng lẽ lại không thể ở bên nhau?"

"Đương nhiên là không phải như vậy, thế nhưng điều đó sẽ rất khó khắn."

Khi động đất xảy ra, bọn họ đang có tiết thể dục ở trên sân. Trước đó chưa ai từng trải qua chuyện này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tòa nhà cách đó không xa trong vài giây ngắn ngủi liền sụp đổ. Lý Đế Nỗ phản ứng nhanh hơn La Tại Dân, kéo tay anh bắt đầu chạy như điên đến nơi có thể tạm trú. Bạn học xung quanh lập tức bỏ chạy toán loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, chửi bới xen lẫn vào nhau khiến La Tại Dân cảm giác tai mình ù đi trong chốc lát.

Lý Đế Nỗ gắt gao nắm chặt cổ tay La Tại Dân đến khi tạo thành vệt đỏ ửng. Điện thoại di động trộm mang theo cũng không có tín hiệu, Lý Đế Nỗ trong lòng kỳ thật rất rõ ràng cuộc sống những ngày tới hắn và La Tại phải nương tựa lẫn nhau mà tồn tại. La Tại Dân vẫn còn đang run rẩy, có lẽ còn bị dọa không nói nên lời. Anh lắp bắp hỏi Lý Đế Nỗ có phải hay không đã chết rất nhiều người, nước mắt rốt cuộc cũng mất khống chế mà chảy xuống.

Cả thành phố trong phút chốc rơi vào trạng thái tê liệt, học sinh các lớp còn lại được giáo viên thể dục đưa đến nơi tương đối an toàn. Bầu trời lúc này bỗng đổ mưa, Lý Đế Nỗ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ gì khác, hắn an ủi La Tại Dân đừng lo, sẽ có người tới cứu bọn họ thôi.

Thẳng đến ngày thứ tư bọn họ cũng không nhận được tin tức nào từ ba mẹ và bà của mình. Tuy rằng La Tại Dân trầm mặc không nói, anh tự hỏi liệu có còn chút hy vọng bé nhỏ nào không. Tín hiệu của di động vô cùng mỏng manh, cuộc gọi đi vĩnh viễn không thấy hồi âm, đến cuối cùng trực tiếp cắt đứt. Rất nhiều năm về sau, La Tại Dân nói "Không có gì tuyệt vọng bằng trái tim đã chết", trong đầu nhớ về trận động đất năm đó, anh nói nếu Lý Đế Nỗ cũng rời bỏ anh mà đi, anh sẽ không lựa chọn tiếp tục sống. Lý Đế Nỗ sau khi nghe xong hiếm khi không cười anh, chỉ nói rằng những người còn sống là còn hy vọng, người đã chết chẳng còn gì cả.

Sau khi thi thi thể được tìm thấy, La Tại Dân căn bản không dám đứng ra nhận người thân, vẫn là Lý Đế Nỗ nắm tay anh nói "Đừng sợ". Mội hồi sau mới dám liếc mắt nhìn qua một cái, chỉ một ánh nhìn đó cũng đủ để anh òa khóc. Anh hỏi Lý Đế Nộ liệu có phải từ nay về sau chúng ta đều không còn người thân nữa phải không, Lý Đế Nỗ nói không đâu, rồi sẽ có gia đình mới thôi. Anh lại hỏi bà nội sao rồi, Lý Đế Nỗ đáp có lẽ không thể tìm được bà.

Lý Đế Nỗ từ đầu đến cuối chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt La Tại Dân, thực ra hắn rất muốn ở nơi không có ai khóc thật to nhưng hắn không thể bỏ La Tại Dân ở đây một mình, càng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh. Rõ ràng là tháng năm đầu mùa hạ, ban đêm lại lạnh như trong động băng, mưa nhỏ từng đợt từng đợt rơi xuống, mây mù bao phủ cả thành phố. Tất cả mọi người đều mong đợi sau cơn mưa trời lại sáng.

Không biết là phúc hay họa mà điểm xét tuyển vào đại học sau khi bị hoãn lại thấp hơn bình thường rất nhiều, theo đó trường đại học y khoa hạng nhất lúc này cũng là sự lựa chọn tốt nhất của La Tại Dân.

"Jeno, em muốn học y."

"Ừ, anh đã xem điểm rồi, vào trường tốt nhất cũng không thành vấn đề."

"Ý em là ... anh có định đi cùng em không?"

Lý Đế Nỗ có muốn đi cùng hay không ư? Hắn đã tự hỏi chính mình câu hỏi này rất nhiều lần, nếu cùng nhau học thì lấy đâu ra tiền trả học phí. Không chỉ có học phí của La Tại Dân mà còn cả học phí của chính hắn nữa. Cứ cho là được nhà nước hỗ trợ nhưng khoản này đối với họ là chưa đủ. Những lời đã hứa với La Tại Dân dần hiện lên trong đầu hắn, họ muốn vào cùng một trường đại học sau đó cùng nhau tốt nghiệp.

"Anh...chơi boxing trong lúc em đi học thì sao? Em cứ đi đến trường ở đó, anh sẽ tìm một phòng tập mới, bắt đầu lại từ đầu."

"Cái gì? Chờ đã...Anh lặp lại lần nữa?"

"Em học đại học, anh đánh boxing."

"Anh bị điên rồi sao?!"

"Nghe anh nói hết đã...Kinh phí hiện tại không đủ để chi trả học phí cho cả hai đứa mình cùng đi học. Anh đã xem qua bên kia có khá nhiều phòng tập boxing, nếu tham gia thi đấu, tiền thưởng sẽ rất nhiều."

"Em không đồng ý. Nếu anh không đi, em cũng sẽ không đi."

Lý Đế Nỗ không có ý định làm cho La Tại Dân đồng ý, dù sao hắn cũng biết tất cả mật khẩu thường dùng của La Tại Dân, muốn đăng nhập vào hệ thống giúp anh điền nguyện vọng là điều vô cùng dễ dàng, Vào ngày giấy báo nhập học được gửi đến, La Tại Dân cùng hắn cãi nhau một trận to, còn thề cả đời này sẽ không nói với hắn câu nào nữa. Hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải đợi ngoài cửa cả đêm, thế nào lại cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Mặc dù đã đoán trước được ngày này sẽ đến, có điều hắn đã hoàn toàn vất nó ra sau đầu. Lý Đế Nỗ biết La Tại Dân còn chưa có phân hóa, đúng lúc này dường như hắn bị một mùi hương cực kỳ hấp dẫn thu hút, mà mùi hương kia lại từ trong nhà truyền ra,

Chạy vào phòng liền thấy bộ dạng khó chịu của La Tại Dân nằm trên giường, hóa ra anh còn phân hóa sớm hơn cả Lý Đế Nỗ nhưng không nói cho hắn biết. Lý Đế Nỗ ngẫm lại có lẽ La Tại Dân trong lúc bọn họ chiến tranh lạnh bắt đầu phân hóa, bằng không anh cũng không giấu hắn bí mật lớn như vậy.

"Tại Dân, em còn nhận ra anh là ai không?"

"Thật khó chịu....như thế nào lại là anh! Anh mau đi ra ngoài"

"Anh phân hóa...xem ra không cùng dạng vói em."

"Hoặc lưu lại giúp em hoặc là nhanh cút ra ngoài..."

"Em đừng cử động!"

Lần đầu tiên Lý Đế Nỗ và La Tại Dân dùng tay giải quyết cho nhau chính là vào một đêm như vậy. Tuy rằng ngày đó lúc sau La Tại Dân không có nhắc ại chuyện tuyệt giao, anh luôn vội vàng né tránh ánh mặt của hắn. Lý Đế Nỗ biết điều này có nghĩa là La Tại Dân đã thỏa hiệp, hiện tại chuyện hắn cần phải làm chính là liên hệ với phòng tập boxing khu vực, tranh thủ thương lượng cho trận đấu của mình mức giá tốt nhất.

Ông chủ phòng tập mới nhìn thoáng qua có thể nhận ra Lý Đế Nỗ không giống dân nghiệp dư. Y hỏi Lý Đế Nỗ có muốn thửu chơi ở giải đấu chuyện nghiệp không, hắn chỉ hỏi lại tiền lương có được trả nhanh không. Ông chú không ngờ Lý Đế Nỗ lại thẳng thắn như vậy, y vẫn giải thích thêm về tương lại nếu thi đấu chuyện nghiệp thì có lợi hơn cho hắn, chứ thời gian đầu hắn sẽ không kiếm được bao nhiêu. Nếu muốn kiếm tiền, cách nhanh nhất chính là thi đấu ngầm, hơn nữa phải đi theo một ông chủ tốt. Dù y nói mặc kệ Lý Đế Nỗ lựa chọn nhưng thi đấu ngầm rủi ro rất cao, hơn nưa về sau muốn thi đấu chuyên nghiệp thì tốt nhất không nên lưu lại cho chính mình bất kỳ nhược điểm nào.

Lý Đế Nỗ đến cùng vẫn lựa chọn con đường kiếm tiền nhanh chóng, ông chủ cũng không còn gì để nói, khuyên cũng đã sớm khuyên nhủ, y cũng được người ban đầu chọn thi đấu ngầm ít nhiều cũng có điểm khó khăn. Trừ bỏ tiền học phí của La Tại Dân và chi tiêu hằng ngày của hai người, thậm chí mỗi lần hắn còn có thể gửi tiền tiết kiệm vào tài khoản ngân hàng. La Tại Dân ngay từ đầu còn không tin Lý Đế Nỗ có thể kiếm được hiều tiền như vậy, sau cũng không tìm được điểm nào bất hợp lý, mới dần thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng của mình.

Sau này khi tham gia giải đấu chuyên nghiệp, Lý Đế Nỗ vẫn tìm huấn luyện viên huấn luyện, huấn luyện viên cấm hắn tham gia các trận đấu ngàm, mấy loại thi đấu này đều không có gì tốt, đôi khi còn xảy ra tai nạn chết người. Nhưng một người đã trải qua nhiều lần may mắn như hắn khó mà chấp nhận sự thật này, Lý Đế Nỗ tự nhận mấy năm qua đều không gặp phải đối thủ như vậy, thế nên mới bị đánh trọng thương ở vai vào năm cuối đại học của La Tại Dân dẫn đến cưỡng chế lui thi đấu cũng như ngừng luyện tập. Khi ấy hắn đã thề với La Tại Dân tuyệt đối sẽ không bao giờ thi đấu ngầm nữa.

Thời điểm đó La Tại Dân đang bận xin bảo nghiên*, bởi vì anh đã từ chối cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu của giáo sư, việc này Lý Đế Nỗ không hề biết. Hai đến ba năm sau đó, Lý Đế Nỗ an phận tham gia các trận đấu chính quy. La Tại Dân cũng dần sinh ra một loại ảo giác rằng anh cùng Lý Đế Nỗ đại khái cứ tiếp tục như vậy mà sống. Bọn họ kết hôn, La Tại Dân đi làm, đây đều là những việc đã được lên kế hoạch từ trước, cuộc sống vốn đang đi đúng hướng không ai nghĩ tới cuộc cãi vã lớn đầu tiên lại vì chuyện con cái.

Đó là lần đầu tiên trong vài năm trở lại La Tại Dân trước mặt Lý Đế Nỗ biểu hiện vô cùng kích động, anh nói anh không muốn có con, thâm chí anh còn lo sợ lúc đó bỗng nhiên trong gia đình nhiều thêm một gười xa lạ, anh gọi đứa nhỏ là người xa lạ. Lý Đế Nỗ không ngờ La Tại Dân lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ đành tạm gác lại chuyện này. Sau đó Lý Đế Nỗ có vài lần nhắc tới chuyện có con, La Tại Dân trực tiếp lảng tránh hoặc mơ hồ nói anh chưa muốn, cuối cùng Lý Đế Nỗ mất kiên nhấn, đơn giản là không bao giờ....nhắc lại nữa.

La Tại Dân biết mâu thuẫn lớn nhất giữa mình và Lý Đế Nỗ là gì, đứa nhỏ chỉ là một trong số đó. Anh không thể nhìn Lý Đế Nỗ liên tục tham gia các trận đấu. Anh đã từng cố gắng để Lý Đế Nỗ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nhưng rồi cũng bị cự tuyệt. Anh không thể hiểu tại sao Lý Đế Nỗ lại như vậy, nhưng anh cũng không có nói chuyện với hắn. Anh luôn khinh thường những bài báo nghiên cứu về hôn nhân của người khác, đến lúc này anh mới chân chính nhận thức được giữa bản thân và Lý Đế Nỗ có vấn đề, vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Để hai bên có thể hiểu lẫn nhau, vậy trước tiên phải có một người xuống nước. Có lẽ La Tại Dân không muốn làm người yếu thế, hơn nữa Lý Đế Nỗ cũng không chú ý tới khe hở hôn nhân giữa hắn và La Tại Dân càng lúc càng lớn. Cuối cùng dẫn đến cục diện u ám như bây giờ.

Hóa ra trong hôn nhân tồn tại thời điểm một trong hai cảm thấy rằng họ là bên có sức nặng hơn, như vậy mối quan hệ này từ đầu đến cuối không thể nói là mối quan hệ ngang bằng. Con người vốn dĩ ích kỷ, nhưng loại ích kỷ này tùy theo trường hợp khác nhau. Sau một thời gian tự nhận thức được được điểm này, La Tại Dân mới cảm thấy hành động của chính mình lúc trước thật ấu trĩ. Lý Đế Nỗ cảm thấy mong muốn của La Tại Dân là ly hôn, sau đó tự mình rời khỏi nhưng trên thực tế trước giờ cả hai đều không hiểu rõ La Tại Dân chân chính muốn là cái gì, chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Lý Đế Nỗ đang nấu mì thì nhận được điện thoại, La Tại Dân sẽ không vào bếp nếu anh không muốn nấu cơm, nên việc nấu một gói mì đã là cực hạn của hắn.

"Hiện tại em có thể đến nhà anh chứ?"

Hắn cho rằng La Tại Dân sẽ gọi điện cho hắn vào giữa tháng sau đó ấn định thời gian vào cuối tháng mới cùng nhau nghiêm túc nói chuyện về vấn đề này.

"Có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro