Chương 346

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ver ngầu lòi full tóc đen x xã hội đen

----------------

Khi tôi nhìn xung quanh, một chiếc ghế đá lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi phủi bụi khỏi bề mặt và ngồi trên đó, sau đó lại chìm vào suy nghĩ.

Bố mẹ tôi...

Trong ký ức của tôi, mẹ tôi ở thế giới này khiến tôi vô cùng sửng sốt. Mẹ tôi chưa bao giờ cố gắng hiểu tôi. Thay vì tìm ra lý do đằng sau những hành vi kỳ quặc của tôi hoặc chia sẻ trong một cuộc trò chuyện thực sự như một sự hỗ trợ, cô ấy luôn coi hành động của tôi như thể bản thân tôi đang ghen tị với Ban Yeo Ryung và không để ý đến chúng. Cách nghĩ của mẹ bị ấn định và bất hợp lý như thế sao?

Và từ tình huống đó, tôi đã có được một manh mối.

Cúi đầu, tôi tiếp tục nghĩ, 'Điều gì sẽ xảy ra nếu Ham Dan I trên thế giới này, người đã trải qua tất cả những điều này, ước rằng cô ấy không muốn trải qua những việc này nữa? "

Thật đơn giản để bản thân không phải trải qua những tình huống khó chịu này –– Ban Yeo Ryung không sống cạnh tôi.

Nhưng làm thế quái nào tôi có thể loại bỏ Ban Yeo Ryung là hàng xóm của chúng tôi? Tôi có nên ép gia đình cô ấy dọn ra ngoài không? Hoặc là tôi? Vì cả hai chúng tôi đều mới chỉ là học sinh cấp hai nên điều đó là không thể.

Bên cạnh đó, mẹ tôi vào khoảng thời gian đó coi yêu cầu tuyệt vọng của tôi –– đi học ở một ngôi trường khác với Ban Yeo Ryung –– là nhu cầu do ghen tuông thúc đẩy. Vì vậy, mẹ sẽ không trả lời, 'Có' và cho gia đình chúng tôi chuyển đến một nơi khác. Thay vào đó, mẹ sẽ chỉ yêu cầu tôi đi làm lành với bạn.

Theo hoàn cảnh, sẽ ra sao nếu tôi, Ham Dan I ban đầu trên thế giới này, mất hết hy vọng và do đó đã cầu nguyện từ tận đáy lòng mình thì sẽ ra sao? Vì tôi mong mỏi yêu cầu trịnh trọng của mình về việc Ban Yeo Ryung không sống cạnh tôi nữa, Chúa có thể đã đáp lại lời cầu nguyện vô lý đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự trở thành sự thật?

Tôi đã từng đọc về lý thuyết vũ trụ song song trong một cuốn sách. Theo nguồn tin đó, sự lựa chọn của chúng ta về một thứ gì đó chia thế giới thành hai hoặc nhiều vũ trụ khác. Và mỗi thế giới bị chia cắt đó cũng bị chia tách thành các vũ trụ khác nhau khi chúng ta đưa ra lựa chọn khác. Khi quá trình này tiếp tục diễn ra không ngừng, thế giới tự hình thành một cái cây trải rộng nhiều nhánh.

*Thuyết Đa Vũ Trụ để hiểu thêm hãy xem phim Mavel gần đây :))

Hãy nói, điều gì sẽ xảy ra nếu có một thế giới mà bố mẹ tôi vẫn chưa kết hôn? Trong vũ trụ đó, tôi sẽ không tồn tại. Tương tự như vậy, ít nhất, một vũ trụ trong vô số thực tại thay thế sẽ không có Ban Yeo Ryung xung quanh tôi. Cũng giống như thế giới mà tôi đã sống trước đây.

Vì vậy, ngày hôm sau, khi tôi tình cờ gặp Ban Yeo Ryung ở hành lang căn hộ của mình, Dan I ban đầu của thế giới này sẽ không gặp bất cứ ai ở cùng một nơi. Vào cái ngày mà bố mẹ Ban Yeo Ryung sinh ra cô con gái của họ, Ban Yeo Ryung có lẽ đã biến mất khỏi ngôi nhà bên cạnh để đến với Dan I ở thế giới bên kia.

Vũ trụ song song không dễ liên tưởng, nhưng đó là lý thuyết duy nhất có thể giải thích những trường hợp này cho dù tôi có cố gắng suy nghĩ thế nào đi chăng nữa.

Tôi lại lắc đầu. Vẫn còn tồn tại một bí ẩn –– vậy thì đôi khi tôi nên chấp nhận việc bản thân chuyển sang vũ trụ khác như thế nào? Ngay cả khi việc du hành đa vũ trụ thỉnh thoảng xảy ra từ việc Dan I của thế giới này thỉnh thoảng mất tích thì điều đó vẫn chẳng có ý nghĩa gì.

Đó là bởi vì khi tôi chuyển đến vũ trụ khác, những đứa trẻ trong thực tại này nói với tôi rằng chúng đã QUÊN sự tồn tại của tôi. Nói cách khác, tôi ở thế giới bên kia, sẽ không quay lại nơi này ngay cả khi tôi quay trở lại vũ trụ đó ( lúc này TG sẽ có 2 Dan I). Vì vậy, hai Ham Dan I trên thực tế không thể chuyển đổi thế giới cho nhau.

Sau đó, những gì đã xảy ra?

Tôi vẫn còn thiếu quá nhiều thông tin để nắm bắt sự thật. Ngay cả cuộc chiến giữa chúng tôi đã diễn ra bốn năm trước bây giờ đã được chuyển vào ký ức của tôi. Chà, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi vì tôi không thể nói chuyện với Ban Yeo Ryung kiểu như, 'Thực ra, bản thân tôi ở thế giới bên kia ...'

Đột nhiên, tôi nắm chặt tay mình với những cảm xúc vương vấn. Ngón tay tôi chọc vào lòng bàn tay.

Tôi thì thầm, "Haizz, tôi đáng lẽ phải bắt được đứa trẻ đó vào tuần trước ..."

Cô gái dường như có thông tin về những điều mà tôi không biết, nếu không, cô ấy sẽ không bỏ chạy ngay khi tôi vừa lọt vào tầm mắt của cô ấy.

Hơn hết, ánh mắt của cô ấy khác khi nhìn thấy Tứ Thiên Vương và Ban Yeo Ryung. Vào thời điểm đó, tôi không thể để ý kỹ, nhưng chỉ có cô gái đó là đang nhìn họ như một số đối tượng cần tránh xa.

Cô ấy bằng lời nói thể hiện sự tôn trọng, yêu cầu họ bắt tay, nhưng trong mắt cô ấy không hề lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Thay vào đó, khuôn mặt của cô ấy hơi che đi một bức màn hối thúc rằng cô ấy muốn mở cửa và rời khỏi chỗ đó càng sớm càng tốt.

Và cái nhìn mà cô ấy tiết lộ là cảm xúc quen thuộc nhất mà tôi cũng tìm thấy trong đôi mắt của mình trong gương. Đó là lý do tại sao tôi có thể nhận thức rõ hơn rằng cô gái thực sự sẽ biết một điều gì đó quan trọng.

"Nhưng tôi có thể làm gì khi tôi đã bỏ lỡ cơ hội bắt được cô ấy?" Tôi đã bỏ lỡ.

Sau đó, tôi đã thay đổi quyết định của mình. Thay vì những thứ tôi không thể kiểm soát, bây giờ là lúc để tập trung vào những thứ tôi có thể kiểm soát.

Tôi có nên nói với bố mẹ về những khoảnh khắc bực bội trong quá khứ không? Hay từ bây giờ tôi nên nỗ lực làm thẳng mọi việc?

Trên thực tế, tôi chỉ có thể giữ bình tĩnh và tiếp tục vì những khoảnh khắc đó không phải là trải nghiệm thực sự của tôi. Bên cạnh đó, trước khi tranh luận về tình huống trong quá khứ, tôi cần phải làm rõ liệu tôi nên xem nhân vật của cha mẹ tôi là một thiết lập cần thiết cho cốt truyện hay đó chỉ thuần tuý là suy nghĩ của họ. 

Chà, bố mẹ tôi thường so sánh tôi với những đứa trẻ ngoan và thành đạt trong học tập ngay cả khi Ban Yeo Ryung không tồn tại. Đôi khi họ trêu chọc tôi, và nếu tôi bực mình, họ cũng mất bình tĩnh và nói rằng, họ không mắng mỏ tôi.

Dùng tay ấn vào trán, tôi thở dài thêm một hơi dài. Vậy thì tôi có nên trở về nhà và nói chuyện với nhau không? Nhưng tôi nên nói gì với họ?

"Mẹ, mẹ biết chuyện đã xảy ra với con ba năm trước, đừng so sánh con với Yeo Ryung." Nếu tôi nói với mẹ theo cách đó, mẹ sẽ nói: 'Đừng ghen tị.' Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy thực sự đáp lại tôi như vậy? tôi sẽ không thể chịu đựng được.

Lắc đầu dữ dội từ bên này sang bên kia, tôi đột nhiên đứng dậy khỏi băng ghế. Một vài người vừa đi ngang qua tôi, đang liếc nhìn tôi với vẻ nghi ngờ hoặc lo lắng.

Đầu tiên tôi nên rời khỏi nơi này. Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi cố gắng bước đi. Đó là khi điện thoại của tôi bắt đầu rung. Tôi lấy nó ra khỏi túi.

"Hở?"

Ầm ầm! Ngay lúc đó, điện thoại của tôi tuột khỏi tay và rơi xuống đất. Nó lăn lộn vài vòng rồi dừng lại với một tư thế kỳ lạ. Đứng đơ ra một lúc, tôi chần chừ bước về phía đó và nhấc máy.

"Chúa ơi..."

Nó đã được sửa chữa 1 lần, phần bị hỏng trước đó có thể đã trở nên dễ vỡ hơn. Điện thoại của tôi giờ đã vỡ thành nhiều mảnh giống như lần tôi va vào Ban Hwee Hyul trong con hẻm lần trước.

'Tôi phải phàn nàn với dịch vụ khách hàng, không ?!' Tôi càu nhàu, sờ một hồi thì chết máy. Không cần phải nói, màn hình đã không bật.

"Có vẻ như ai đó đã gọi cho tôi..."

Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi đã nhờ Ban Yeo Ryung mang những bức ảnh kỷ yếu đến. Nếu cô ấy quay lại nhà tôi ngay lập tức, cô ấy sẽ thấy tôi không có ở nhà, và vì tôi rõ ràng cô ấy sẽ bối rối, tất nhiên vàcô ấy sẽ gọi điện thoại để kiếm tôi.

Làm rối tóc, tôi thở dài và quay bước.

"Đã đến lúc về nhà," tôi tự nhủ, nhưng bước chân của tôi nặng trĩu như bầu trời tối đen.

Trên mỗi bước đi của tôi, một giọng nói vang lên trong đầu tôi. 'Bạn có chắc chắn trở về nhà như thế này không? Bạn có thể đối mặt với cha mẹ của bạn nhưng không có cách giải quyết với họ? '

Bất cứ khi nào những câu hỏi đó vang lên xung quanh tôi, tất cả những gì tôi có thể làm là lắc đầu. Không có nơi nào để về ngoại trừ nhà. Điện thoại của tôi đã chết; Tôi thậm chí còn không mang theo ví của mình, đang bối rối trên đường đi ra ngoài. Vì vậy, tôi không thể giết thời gian để thư giãn trong quán cà phê trừ khi tôi đang ngồi trên sân chơi hoặc thứ gì đó không tốn tiền.

Tại sao tôi lại bị kích động như vậy khi những khoảnh khắc thực sự đó không phải là trải nghiệm ngay từ đầu của tôi? Nghĩ đến mức đó, tôi sớm nhận thấy thị giác của mình sáng lên. Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Căn hộ của tôi ở trên đồi, vì vậy chỉ cần nhìn lên không trung từ một nơi có các tòa nhà là đủ để phát hiện phương hướng.

Theo cách đó, tôi bước vào con hẻm kéo dài đến ngọn đồi. Sau khi đi dọc theo lối đi hẹp một lúc, cuối cùng tôi cũng được dẫn đến nơi này. Tôi thở dài một hơi, đưa mắt nhìn xung quanh.

Trong tất cả các nơi, nó đã ở đây––




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro