Chương 356

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh, nhìn em này," tôi thốt lên.

Tuy nhiên, anh Yeo Dan ấy tay che mặt mình, rồi lắc đầu. Anh ấy trông thật dễ thương. Tôi cố gắng gỡ tay anh ta ra khỏi mặt, rồi cuối cùng, một nụ cười cũng nở trên khuôn mặt tôi.

Đặt mọi thứ trở lại hộp sơ cứu, anh Yeo Dan hỏi, "Cuộc trò chuyện của em với bố mẹ sao rồi? Em đã không nói chuyện với anh từ lúc điện thoại mất."

"À, phải rồi, em quên kể với anh phần còn lại."

Thu hai đầu gối vào vòng tay, tôi bắt đầu thì thào nói.

Anh Yeo Dan thỉnh thoảng gật đầu, và đôi khi, anh ấy đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đầu gối hoặc mu bàn tay của tôi như một hành động an ủi. Chúng tôi ngoảnh đầu ra ngoài ban công thì có tiếng xe cộ, tiếng người say rượu la hét, tiếng chó sủa, cũng có khi xe ben chạy qua, bắn rầm rầm qua cửa kính.

Đột nhiên, tôi nhận ra rằng khoảnh khắc này sẽ khắc sâu vào ký ức của tôi––tôi ngồi xổm một cách khó chịu, không khí lạnh lùa vào đôi chân trần, bóng tối và tiếng ồn ban đêm nhẹ nhàng len lỏi giữa chúng tôi thay vì đè nặng tôi như khi tôi ở một mình.

Tôi ngừng nói và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh Yeo Dan trong ánh sáng lờ mờ. Anh ấy đưa tôi một câu hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi không trả lời. Như thể nó ổn, anh nắm chặt tay tôi.

Trong một đêm mất ngủ, khi đếm số người đi ngang qua trên đường, tôi thấy mình như cô bé bán diêm thức đêm dài, thắp từng que diêm một để sưởi ấm.

Tôi thức trắng đêm trong lo lắng. Tuy nhiên, lại cảm nhận như được sưởi ấm đôi tay của mình bằng ngọn lửa trại ấm áp khi ở bên anh Yeo Dan.

Nhắm mắt lại, tôi cố gắng lưu giữ khoảnh khắc này trong ký ức của mình––không khí, ánh mắt của anh Yeo Dan hướng về tôi, hơi ấm của anh ấy trong tay tôi, thậm chí cả không khí lạnh lẽo bao quanh tôi.

Những lúc như thế này, tôi cảm thấy day dứt rằng thời gian đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại; chúng tôi lại bắt đầu một ngày mới

Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt ra, không có ai bên cạnh, dường như Yeo Ryung đã tỉnh lại.

Quay đầu xem giờ, tôi nhẹ nhàng hắt xì một cái, "Ách!" rồi đặt tay lên trán.

"Không, đừng như vậy mà." tôi thì thầm. Cuối cùng anh Yeo Dan và tôi đã thức đến năm giờ sáng nên bị cảm lạnh cũng không có gì lạ.

Đừng mà, kỳ thi thử tháng 6 đã cận kề. Trong khi tôi lắc đầu, Yeo Ryung mở cửa và bước vào phòng.

"Dan I! Mẹ tớ hỏi là cậu có ra ăn sáng không?" cô ấy hỏi.

"Huh? Ừm..."

Sau một lúc ngẫm nghĩ, tôi lại lắc đầu.

Trước hết, tôi chưa sẵn sàng để ăn sáng, ngồi đối mặt với anh Yeo Da. Tóc tôi bây giờ chính là một cái tổ chim, ra ngoài gặp anh với khuôn mặt sưng húp, ngái ngủ cũng thật nhục nhã. Và hơn hết, tôi sẽ phá lên cười khi nhớ lại tình huống xảy ra đêm qua trên ban công. Sau đó, cha mẹ của Yeo Ryung sẽ nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ giữ hai chúng tôi.

Thứ hai, tôi cảm thấy cần phải kiểm tra bầu không khí ở nhà mình. Cha mẹ tôi nghĩ gì về những điều tôi thú nhận vào ngày hôm qua? Câu hỏi đó chạy qua đầu tôi.

Nếu không khí ngột ngạt, tất nhiên điều đó cũng làm tôi sợ, nhưng điều khiến tôi sợ nhất là bố mẹ tôi đã coi thường mức độ nghiêm trọng của sự việc mà tôi đã nói.

Việc tôi lên giọng một cách điềm tĩnh mà không bộc lộ sự tức giận sẽ làm cho vấn đề trong câu chuyên trở nên ít nghiệm trọng hơn chăng. Nếu cha mẹ tôi không xem việc đó là chuyện nghiệm túc thì sao? Điều đó thực sự làm tôi bối rối.

Tôi lấy bàn chải đánh răng và đi đến giá giày để đi dép. Dù sống ngay cạnh nhưng Yeo Ryung vẫn đến trước cửa nhà để chào tạm biệt. Nắm chặt lấy tay tôi, cô ấy thì thầm với vẻ mặt lo lắng.

"Nếu có điều gì khó khăn, cứ chạy đến nhà tớ."

"Tất nhiên," tôi đáp.

"Ơn trời, may là chúng mình đang sống cạnh nhau."

Khi cô ấy nói thêm như vậy, tôi giật mình. Một giọng nói, không phải của tôi, dường như đã vang lên trong đầu tôi.

'Tại sao lại là tôi, trong tất cả mọi người, tại sao lại là tôi sống bên cạnh cậu!'

Những lời nói từ quá khứ làm tôi choáng váng. Khi tôi nhắm chặt mắt lại, giọng nói của Yeo Ryung lọt vào tai tôi.

"Dan I?" cô ấy gọi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi nắm lấy tay cô ấy, nói rằng không có gì và cảm ơn cậu ấy đã quan tâm tôi. Cho đến khi cánh cửa đóng lại, khuôn mặt lo lắng của cậu ấy hiện ra trong mắt tôi như một dư ảnh.

Trước khi bước vào nhà, tôi dành một chút thời gian để hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, tôi mở nắp khóa cửa và nhập mật khẩu, căng thẳng, như thể chỉ cần bấm nhầm một con số sẽ dẫn tôi đến một cái bẫy chết người.

Với một tiếng bíp chói tai, cánh cửa mở ra. Ngay khi tôi đi thẳng vào trong, cảnh tượng phòng khách khiến tôi bối rối đến mức dừng lại.

Cả bố mẹ tôi đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, trông nhợt nhạt và mệt mỏi. Bố tôi đang ngồi thẳng, thay vì tư thế nằm nghiêng ưa thích của ông; mẹ tôi cũng vậy.

Đề phòng họ có thể say khướt cả đêm, tôi liếc sang bên cạnh họ, nhưng chẳng thấy chai rượu nào cả. Nó rất khác với cảnh tượng mà tôi thường bắt gặp sau khi bố mẹ tôi thức trắng đêm. Giữa họ chỉ có hai tách cà phê đặc.

Mẹ tôi từ từ quay đầu về phía tôi như một cảnh trong phim kinh dị.

"Này, con đã trở lại, con yêu." Mẹ cười, trông phờ phạc.

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ nói theo cách đó ngoại trừ thời thơ ấu. Nó làm tôi nổi da gà. Mẹ, mẹ bị sao vậy??

Vào lúc đó, bố tôi cũng thốt lên: "Con yêu, cảm ơn vì đã có khoảng thời gian vui vẻ với bạn bè của con."

"..."

Có phải bố tôi đang mỉa mai? Tôi hỏi và nhìn vào mặt ông ấy, nhưng khuôn mặt của bố tôi rõ ràng là không được khỏe vì mệt mỏi.

Bầu không khí khó xử đến mức không thể chịu nổi, cuối cùng, tôi lẻn ra khỏi họ và đi vào phòng của mình. Ở đó, tôi tìm thấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn của mình.

Tôi kêu lên, "Cái gì đây?!" về phía phòng khách, nhưng không có phản hồi.

Sau khi mở hộp, tôi bắt gặp một thứ ngay lập tức đập vào mắt mình. Đó không gì khác chính là một chiếc điện thoại mới, mẫu mới nhất mà xung quanh tôi chỉ có một người như Eun Jiho đang sử dụng.

Tôi ném một câu hỏi khác vào phòng khách. "Mẹ, đây là cái gì? Đột nhiên có một chiếc điện thoại mới?"

"Của con bị hỏng đúng không, vì vậy bố và mẹ đã mua một cái mới cho con vào sáng nay."

Họ sẽ có những việc quan trọng khác phải xử lý từ sáng sớm. Vì vậy, có vẻ kỳ lạ khi họ đột nhiên tặng cho tôi một chiếc điện thoại mới. Băn khoăn một lúc, tôi nghi ngờ: "Nhưng mẹ bảo con dẹp nó luôn đi vì làm con mất tập trung học mà!"

Và bây giờ họ mua cho tôi một chiếc điện thoại mới? Cho thật?? Tôi quan sát điện thoại với đôi mắt mở to.

Mặc dù tôi đã gỡ bỏ tất cả các tem và bao bì––không còn khả dụng để hoàn lại tiền––tôi vẫn không thể tin rằng nó là của mình. Bố mẹ tôi cũng có thể giật điện thoại khỏi tay tôi và nói rằng họ đã nhầm, nhưng thay vào đó, họ lại đáp lại một cách thân thiện.

"Đối phó với áp lực học tập cũng rất quan trọng, phải không?"

"..."

"Con đã phải chịu rất nhiều căng thẳng, tự học ở nhà. Mẹ đã quá khắt khe."

Thay vì trả lời mẹ, tôi chạm vào điện thoại và hướng mắt về phía phòng khách. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, bố tôi hắng giọng rồi đứng dậy đi về phòng. Trước khi rời khỏi, bố tôi chỉ để lại một câu.

"Lần này, hãy sử dụng cẩn thận con yêu."

Điều đó là vậy đó. Bố không cố gắng giải thích sóng điện thoại sẽ làm hỏng bộ não của chúng ta như thế nào như trước. Mẹ tôi cũng không cằn nhằn khi tôi không quyết tâm bỏ sử dụng điện thoại để chuyên tâm học hành. Kỳ lạ thay không có bất kì bài giảng nào cả. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro