9. Huấn luyện địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhiêu lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trời trong xanh rộng lớn làm dấy lên khát vọng muốn được tự do trong cô. Sau nửa tháng, vết thương của cô cũng lành. Vết thương dù đã bớt đau nhưng những vết cắn vẫn cứ hiện lên rõ mồn một.

Nỗi đau mấy tháng qua của cô không thể nào tả được, nỗi đau như lốc da thịt đó làm cô cảm giác như mới từ địa ngục trở về.

Trong nửa tháng, thân thể của cô hao tổn nghiêm trọng, xoay người cũng đã khó khăn, huống chi là xuống giường đi lại.

Nhưng đáng mừng hơn là cơn đau trên người cô đã bớt đi không ít, chỉ cần nằm yên cơ hồ sẽ không có cảm giác đau.

Nhũ hoa của cô bị Thẩm Phi cắn tới nát, chỉ thêm một chút lực thôi thì sẽ vĩnh viễn không liền được.

Bị thương nặng nhất chính là hạ thể của cô. Vì mất máu quá nhiều mà ba ngày liên tục được truyền máu. Vì đang truyền dịch nên cô không được ăn uống gì. Mỗi lần thay thuốc thì đau đến nỗi cô chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Khoảng thời gian này đối với cô mà nói là khoảng thời gian thê thảm thống khổ nhất trong suốt 21 năm làm người của cô. Cô vĩnh viễn sẽ không quên nửa tháng trị liệu như xuống địa ngục này.

Trong lòng đầy hận, hận ở đây chính là muốn băm bọn họ ra thành trăm mảnh để chịu cảm giác bị giày vò như cô.

Nhưng Hạ Nhiêu lại càng lo lắng về gia đình mình hơn. Vì Mạch Tuyết tịch thu điện thoại, cô không cách nào liên lạc được với gia đình mình. Cô đã xin qua hắn nhưng hắn mãi không cho mà còn giễu cợt cô nữa. Nửa tháng qua, không lúc nào là cô không nghĩ đến cha mẹ mình, đối với cô vướng bận cùng lo lắng, thậm chí cũng có thể sợ hãi.

Hạ Nhiêu biết nếu gia đình không thấy cô liên lạc sẽ lo lắng thế nào. Họ sẽ báo cảnh sát hoặc lo lắng đến đổ bệnh nếu mãi không tìm ra cô.

Nghĩ thế cô cảm thấy sợ hãi, mẹ cô thân thể không tốt, cô sợ sẽ suy nghĩ đến phát bệnh, nếu mẹ cô ngã bệnh thì cô phải làm sao bây giờ?

Thời gian càng trôi đáy lòng cô càng lo lắng, thân thể của cô hiện tại căn bản vẫn không thề xuống giường được. Tuy rằng nằm yên không phải rất đau, nhưng chỉ cần cô vừa nhấc chân lên thì đã đau đến xanh mặt.

Hy vọng hiện tại cô có chính là Lăng Vũ, người phụ trách đưa cơm cho cô hằng ngày.

Đang nghĩ tới, Lăng Vũ liền bưng cơm tiến vào, mặt Hạ Nhiêu càng sáng lạn tươi cười hơn.

"Hôm nay cô cảm thấy thế nào? Bác sĩ Nguyên nói cô chỉ được ăn đồ thanh đạm nên tôi chỉ đem mấy thứ này tới."

Hạ Nhiêu mỉm cười đáp lại: "Chỉ cần cử động sẽ không đau"

Nhìn qua thức ăn đưa đến, cô nhíu mày một lát nhưng cô biết giờ không phải ký kén cá chọn canh.

Lăng Vũ nhìn ra Hạ Nhiêu không thích mấy món này liền hỏi: "Cô không thích ăn à? Vậy đẻ tôi đổi món khác."

Hạ Nhiêu lắc đầu giải thích: "Tôi chỉ là không thích đồ ăn quá thanh đạm."

Lăng Vũ nghe thế nói: "Vậy à, chờ cô khỏe lại, tôi sẽ mang đồ ăn nhiều mùi vị hơn cho cô."

Hạ Nhiêu gật đầu chớp mắt nhìn anh, anh bày ra bộ mặt thần bí hỏi cô: "Cô đoán xem hôm nay tôi mang tới cho cô cái gì"

Hạ Nhiêu nhìn vẻ mặt đơn thuần của anh rồi không nhịn được cười nói: "Anh kì thực không cần ngày nào cũng đem quà cho tôi, chỉ cần anh thường đến thăm tôi là được rồi."

Lăng Vũ từ ngày chăm sóc cô đến nay luôn đem cho cô niềm vui, mỗi ngày đều làm trò chọc cho cô cười, giúp cô giảm được một phần nào đau đớn trong thời gian điều trị này.

Lăng Vũ lấy từ trong giày anh ra một vật thể màu trắng. Nhìn thứ màu trắng ấy, cô không kiềm được nước mắt. Đó không phải là cái điện thoại của cô sao.

Cô không giơ tay lấy điện thoại mà liền cảm kích ôm chầm lấy Lăng Vũ.

"Lăng Vũ, cảm ơn anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro