111 : THÁNH MẠC LA Á QUA LẠC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu muốn làm cái gì?!" Hạ Nhiêu la lên một tiếng, cô bị hành động của chàng trai làm cho sợ hãi.

Chàng trai cúi đầu hơi hơi mỉm cười: "Thân thể chị không phải không thoải mái sao? Tôi đưa chị về."

Nháy mắt, từng đợt băng hàn bao trùm lên người Hạ Nhiêu, đáy lòng sợ hãi càng nhiều hơn, cảm giác giống như bị ngàn vạn con rắn độc bao vây, khủng bố âm hàn đến cực điểm.

"Cậu...... cậu thả tôi xuống...... Tôi tự mình đi......" Hạ Nhiêu nói có chút khó khăn, thân mình cũng không chịu nổi mà run lên.

Chàng trai lại lo lắng nhìn Hạ Nhiêu một cái: "Nhìn xem người của chị đều run thành bộ dáng này, chị có thể đi được sao?" Bước chân vẫn không dừng lại, hướng phía ngoài mà đi.

Không biết vì sao, cậu ta càng như vậy, Hạ Nhiêu càng hoảng sợ, cảm giác sợ hãi này khống chế không được, lý trí của cô trong nháy mắt hoàn toàn bị sụp đổ. Hạ Nhiêu bắt đầu kịch liệt giãy giụa, cô cảm giác thiếu niên này không phải đưa cô trở về, mà là đưa cô xuống địa ngục.

"Không! Cậu thả tôi xuống dưới! Tôi tự mình đi!"

Đối mặt với Hạ Nhiêu giãy giụa, chàng trai vẫn không có hành động gì, vẫn vững vàng ôm lấy cô, tùy ý để Hạ Miều giãy giụa.

"Chị đừng bướng bỉnh, không cẩn sẽ bị ngã đấy." Giọng nói bất đắc dĩ của chàng trai vang lên bên tai cô, rõ ràng rất non nớt mềm nhẹ, lại làm Hạ Nhiêu càng thêm rùng mình, động tác giãy giụa cũng càng thêm kịch liệt lên.

"Thả tôi xuống dưới! Tôi không cần cậu ôm! Thả tôi xuống!"

Hạ Nhiêu không ngừng đánh thiếu niên, thân thể mãnh liệt giãy giụa. Đột nhiên, thiếu niên không hề nói trước mà buông lỏng tay ra, Hạ Nhiêu bị rơi xuống đất, bởi vì giãy giụa nên khi rơi xuống lực đạo quá lớn mà lăn thêm hai vòng. Đúng lúc phía trước chính là cầu thang, cái này mà lăn, chính là trực tiếp từ cầu thang lăn xuống.

Lúc lăn xuống liền ẩn ẩn nghe được thanh âm bất đắc dĩ có chút vui thích của thiếu niên: "Hảo đi."

"A......"

Hạ Nhiêu lăn một đường theo cầu thang dài, cầu thang này không sai biệt lắm có gần hai mươi bậc. Chàng trai đứng ở trên cầu thang thích thú cười cười, rũ mắt nhìn thân hình mềm mại không ngừng lăn xuống, không có ý định xuống giúp, đôi mắt màu xanh trong suốt giống như rắn độc làm cho người ta sợ hãi.

Hạ Nhiêu không nghĩ tới mình sẽ bị lăn xuống cầu thang, phải biết rằng cầu thang này đều là dùng ngọc thạch mà xây mà nên, lại còn rất dài.
Từng đợt đau đớn từ trong xương cốt thổi quét toàn bộ thân thể, đầu cũng bởi vì bị va chạm mà trở nên mông lung, nếu lăn hết cái thang lầu này cô hẳn là tàn phế rồi.

Chỉ là lúc cô đang nghĩ như vậy, đột nhiên bị một thân ảnh mặc áo đen bao phủ, giây tiếp theo cả người cô bay lên trời, rơi vào một cái ôm lạnh lẽo nhưng lại làm người ta an tâm vô cùng.

Thân thể Hạ Nhiêu cứng đờ, đột nhiên cái mũi đau xót, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên, nhìn thấy một đôi mắt hồng lục quỷ mị, hốc mắt cô nháy mắt đỏ lên, thân thể theo bản năng gắt gao rúc vào trong ngực Thánh Mặc La Á Qua Đế, nghẹn ngào nói: "Tôi cho rằng tôi sẽ chết......"

Thánh Mặc La Á Qua Đế siết chặt cánh tay, ngực đột nhiên cứng lại, một loại chua xót khôn kể nảy lên trong lòng, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi có cho phép em chết sao?!" Đôi mắt lại thẳng tắp nhìn phía chàng trai đang tươi cười trên cầu thang, đáy mắt sát khí hóa thành một lưỡi dao vô hình, mang theo huyết tinh tàn bạo cùng chết chóc. Nhưng chàng trai vẫn cười, nụ cười có ba phần quái đản, bốn phần đẹp, hai phần khiến người mơ hồ và một phần huyết tinh.

Đột nhiên, thiếu niên lấy tay giả dạng giống một khẩu súng lục đặt ở bên thái dương,khoé môi hồng nhạt khẽ mở: "Pằng!" Một tiếng, giống như nả một phát súng, mang theo vài phần xấu xa đáng yêu, rồi sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất, đáy mắt Thánh Mặc La Á Qua Đế tản ra một cỗ âm trầm cùng lãnh khí tận trời.

Thánh Mặc La Á Qua Lạc!

Thánh Mặc La Á Qua Đế đem Hạ Nhiêu về lâu đài của mình, gọi bác sĩ tới khám, xác định Hạ Nhiêu chỉ bị trầy da cũng không bị gãy xương, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bảo tất cả mọi người ra khỏi phòng, hắn ngồi ở bên cạnh Hạ Nhiêu, con ngươi bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Nhiêu, một màn vừa rồi hắn thế nhưng lại cảm giác được một nỗi sợ hãi.

Nhìn thân ảnh cô lăn xuống bậc thang, một khắc đó trước ngực hắn liền hít thở không thông, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế hắn để ý tới sự sống chết của người khác từ khi nào?

Thật là châm chọc, hắn lại bởi vì một người phụ nữ mà cảm nhận được sự sợ hãi, thậm chí, loại sợ hãi mất đi này không những hắn không chán ghét, ngược lại hắn rất bình tĩnh, cứ bình tĩnh như vậy, thật sự vượt quá tưởng tượng của hắn rồi. Hắn không thể không thừa nhận, Hạ Nhiêu có sức ảnh hưởng đến hắn rất sâu, hắn không hy vọng cô xảy ra chuyện gì, đây... chính là thứ tình yêu mà mẹ luôn nhắc mãi trong miệng sao?

Lúc Hạ Nhiêu tỉnh lại, toàn thân đau nhức giống như bị xe nghiền qua, nhưng tay chân cô vẫn hoạt động được, không bị thương gì đến gân cốt, cũng may Thánh Mặc La Á Qua Đế xuất hiện đúng lúc, khi cô mới ngã lăn xuống một phần ba cầu thang hắn đã chặn lại.

"Tỉnh?" Giọng nói ám ách vang lên bên tai, lúc này Hạ Nhiêu mới phát hiện ra, mình nằm trong ngực Tthánh Mặc La Á Qua Đế.

"Ừ." Hạ Nhiêu lên tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Cảm ơn." Cảm ơn hắn xuất hiện kịp thời, nếu không cô tuyệt đối sẽ tàn phế.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lại không tiếp lời cô nói, ngược lại lạnh nhạt hỏi: "Cô cùng Qua Lạc sao lại ở với nhau?"

Lời nói mang theo một chút lạnh băng cùng nghiêm khắc, làm Hạ Nhiêu hơi hơi sửng sốt: "Qua Lạc ?"

Ngay sau đó phản ứng lại, mở miệng hỏi: "Là chàng trai kia?"

"Ừ." Tạm dừng một chút, Thánh Mặc La Á Qua Đế lại nói tiếp: "Nó tên Thánh Mặc La Á Qua Lạc, là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, rất nguy hiểm, về sau em cách xa nó một chút." Từ lời nói trầm thấp cùng nghiêm túc của Thánh Mặc La Á Qua Đế thì Hạ Nhiêu đã biết, chàng trai kia so với suy nghĩ của cô càng nguy hiểm hơn rất nhiều. Hơn nữa, sở dĩ cô ngã từ thang lầu xuống, cũng do hắn tính kế.

Hắn sớm không buông, chậm không buông, lại cố tình ở lúc cách cầu thang gần nhất mà buông tay, hiển nhiên hắn biết cô sẽ theo quán tính mà lăn xuống cầu thang.

"Cậu ta bao nhiêu tuổi?"

Thánh Mặc La Á Qua Đế trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: "Hẳn là mười bảy."

Hạ Nhiêu cũng không để ý, hào môn tranh đấu không phải cô chưa từng nghe qua. Huống chi đây còn là một gia tộc hắc đạo khổng lồ, người nhỏ tuổi mà đã ngoan độc như thế, làm đáy lòng Hạ Nhiêu càng thêm lạnh.

"Một tháng sau tôi đưa em đi căn cứ huấn luyện, trong vòng một tháng này em phải ở trong phòng đem ngôn ngữ Y quốc học thuộc." Lời nói lạnh nhạt lại lần nữa vang lên, theo thói quen có tính mệnh lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro