113. Tiến vào căn cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Nhiêu tâm hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn quyết định: "Tôi muốn vào đó."

Cô tình nguyện liều chết nếm thử, tìm kiếm đường ra, cũng không muốn cả đời phải phụ thuộc trói buộc. Cô là cô, không phải của bất luận kẻ nào, cô không hy vọng mình bị kẻ nào trói buộc, nếu không có cơ hội chạy trốn, vậy thì cô sẽ quang minh chính đại mà tìm kiếm đường ra.

Trận đánh cuộc sinh mệnh này Hạ Nhân nhận, thắng, trời cao biển rộng, không ai có thể cầm tù cô, thua, chẳng qua chỉ là một cái mạng, dù sao cũng đầu thai, chẳng qua bị biến thành gương mặt khác mà thôi.

Nhưng lời kế tiếp của Thánh Mặc La Á Qua Đế lại làm cô nhiều thêm một tia hy vọng "Lúc em đi vào tôi sẽ để người đem em cách ly, chờ em theo kịp người bên trong, lại đem các người ở chung với nhau."

Nghe vậy, tâm Hạ Nhiêu cũng buông xuống, có những lời này của Thánh Mặc La Á Qua Đế thì cô không cần lo về chuyện thân thủ cách xa, cô tin rằng, chỉ cần cho cô cơ hội, cô nhất định có thể tồn tại mà đi ra!

Hạ Nhiêu bên này xem như an tâm, nhưng lại không biết, những người bên ngoài đã sớm bởi vì cô mà náo loạn.

Một tháng này Thánh Mặc La Á Qua Đế không để Hạ Nhiêu trở về Thượng Kinh, cho nên trong lúc nhất thời mấy người ở Thượng Kinh vẫn chưa biết gia tộc Thánh Mặc La Á đã công khai thừa nhận thân phận của Hạ Nhiêu, Hạ Nhiêu cũng bị đưa đến căn cứ huấn luyện, vì chuẩn bị trở thành chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á.

Nếu không phải có Thẩm Ngoạt áp chế, Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đã sớm vọt tới Y quốc, đương nhiên, sự áp chế này hiển nhiên đã không thể tiếp tục. Lúc Hạ Nhiêu trên đường đi tới Vực Kình, Thẩm Phi, Mạch Tuyết, Phong Chi Uyên cùng Thẩm Ngoạt cùng ngồi phi cơ đi đến Y quốc, hướng thẳng đến gia tộc Thánh Mặc La Á.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhiêu được Thánh Mặc La Á Qua Đế tự mình đưa tới căn cứ, nơi này là phía Nam Y quốc- một chỗ núi non vẫn chưa được chưa khai phá, tồn tại quá nhiều nguy hiểm cùng huyết tinh, khi Hạ Nhiêu tự mình đặt mình đặt chân lên đây, cô mới biết được, một chuyến huấn luyện này, nếu không phải có sự giúp đỡ của Thánh Mặc La Á Qua Đế, cô hoàn toàn là ngồi chờ chết, nhưng cho dù có Thánh Mặc La Á Qua Đế quan tâm, cũng có thể gọi là cửu tử nhất sinh. (9 chết 1 sống)

Thánh Mặc La Á Qua Đế không xuống phi cơ, mãi đến lúc Hạ Nhiêu rời đi hắn cũng không nói một lời với cô. Hạ Nhiêu bị một người đàn ông mặc một thân màu đen của căn cứ mang đi đến nơi cách ly khác.

Ở chỗ này, Hạ Nhiêu gặp được giáo viên huấn luyện, dáng người cường tráng vóc dáng cao cao. Anh ta thoạt nhìn khoảng hai mươi tám, không phải đặc biệt tuấn mỹ, khuôn mặt vuông cương nghị lãnh ngạnh, ngũ quan lại dị thường rõ ràng, đôi mắt sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng, tựa như có thể bắn thủng nội tâm của ngươi.

"Tôi là Thiệu Lê - huấn luyện viên dạy cô trong vòng một tháng, một tháng sau mặc kệ cô học được nhiều hay ít, thành tích như thế nào, cũng phải trở lại đại bộ đội để cùng mọi người cùng nhau huấn luyện."

Hạ Nhiêu trong lòng căng thẳng, một tháng? Liền tính cô chưa từng có tiếp xúc qua mấy thứ này, cũng biết đoạn thời gian này vốn không đủ, bất quá cô cũng biết, đây tuyệt đối là đáp án cuối cùng, không thể thay đổi.

"Được." Hạ Nhiêu gật gật đầu nói.

Nhưng mà, con ngươi Thiệu Lê lại bắn ra một mạt lãnh quang, lạnh giọng quát: "Sau này ở căn cứ huấn luyện viên nói cái gì, chỉ có thể đáp có hoặc là không."

Hạ Nhiêu hơi ngây người, lập tức nghiêm túc trả lời: "Vâng!"

Thấy vậy, sắc mặt Thiệu Lê mới tốt hơn một chút, gật gật đầu, trầm giọng nói: "Trước tiên chạy năm ngàn mét, bên cạnh đường có dấu hiệu."

Hạ Nhiêu nhìn theo tầm mắt Thiệu Lê, lúc nhìn thấy đường đất mênh mông vô bờ cô lập tức hoa mắt, năm ngàn mét?

Là tương đương với mười ba vòng bốn trăm mét khi thi điền kinh a......

Chẳng qua Hạ Nhiêu vẫn ngoan ngoãn chạy, thời gian một tháng đã không đủ. Nếu cô còn lãng phí, đến lúc đó trở về tập thể, ai cũng không cứu được cô.

~~~~

Lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế trở lại Thánh Mặc La Á gia tộc, mới đến ngoài sảnh, đã nghe được Tư Tháp Bách nói Thẩm tổng tới, đi theo còn có ba người ở Hoa Hạ. Con ngươi Thánh Mặc La Á Qua Đế hiện lên một mạt u ám, mới một tháng mà đã kìm nén không được, xem ra Hạ Nhiêu ở trong lòng Thẩm Phi so với suy nghĩ của hắn còn quan trọng hơn.

Thánh Mặc La Á Qua Đế gật gật đầu liền hướng về lâu đài cổ đi đến. Lúc nhìn thấy Qua Đế đi vào Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết liền đứng lên đi tới trước mặt hắn.

"Hạ Nhiêu đâu?" Thẩm Phi nheo mắt lại, sắc mặt có chút không tốt, hiển nhiên một tháng này đã làm hắn phát hỏa.

Trên mặt Mạch Tuyết cũng mất đi nụ cười vốn có, con ngươi mỹ lệ có chút âm lệ nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế: "Qua Đế, cậu nói là một tuần, kết quả cậu lại muốn đem người dấu đi một tháng, chẳng lẽ cậu muốn phá vỡ quy tắc?"

Thánh Mặc La Á Qua Đế quét mắt nhìn Mạch Tuyết, sau đó nhìn về phía Thẩm Phi, lãnh khốc nói: "Các người đã tới chậm."

Thẩm Phi thần sắc căng thẳng, có một dự cảm xấu không tên: "Có ý gì?"

Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi chớp động con ngươi mị quang, bật thốt lên thanh âm lãnh khốc mà cường thế: "Cô ấy bị tôi đưa đến căn cứ của gia tộc, nếu thành công mà ra ngoài, sẽ trở thành chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á."

"Cái gì!"

"Không có khả năng!"

Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi không dám tin mà mở miệng, hoặc phải nói là phẫn nộ đến cực điểm.

Thẩm Phi tiến lên túm cổ áo Thánh Mặc La Á Qua Đế, đôi mắt đào hoa màu hổ phách mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn: "Mày lặp lại lần nữa?!"

Trước mắt Mạch Tuyết cũng tràn đầy lệ khí âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Thánh Mặc La Á Qua Đế, ẩn chứa một màu đỏ tươi quanh quẩn, tựa như chỉ cần Thánh Mặc La Á Qua Đế lại nói một chữ liền hung ác nhào lên đem hắn xé nát.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lại thần sắc bất biến, ngược lại gợi lên một mạt trào phúng cười: "Thế nào? Không thể tin được? Là bởi vì tôi muốn cưới cô ấy, hay là bởi vì tôi đem cô ấy ném vào căn cứ của gia tộc Thánh Mặc La Á đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro