117 : DỤC NIỆM TRẦM MẶC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiệu Lê ôm Hạ Nhiêu trở về ký túc xá, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc*, quả là một loại tra tấn đối với hắn. Tuy rằng Hạ  Nhiêu bởi vì trước đó vận động kịch liệt mà thấm đẫm mồ hôi, nhưng cho dù thế, vẫn không làm dục vọng giảm xuống, ngược lại càng tăng thêm.
(*) "Ôn hương nhuyễn ngọc" miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Tới ký túc xá, Thiệu Lê vốn muốn đem Hạ Nhiêu ném lên giường, nhưng cuối cùng lại ôm cô vào phòng tắm. Trong căn cứ mà có thể có phòng tắm xem như không tồi, cho nên bên trong không phải bồn tắm mà là tắm vòi sen.

Thiệu Lê một tay ôm Hạ Nhiêu , một tay mở nước, sau đó đem quần áo Hạ Nhiêu cởi hết ra. Da thịt vốn trắng nõn nay lại chằng chịt vết thương xanh tím, đặc biệt là bàn tay, cánh tay cùng đầu gối càng là nhiều vết thương, bên trong dính vào không ít cát bụi.

Thấy thế, đôi mắt sắc bén của Thiệu Lê càng thêm đen nhánh ám trầm. Trên thân thể mềm mại vết thương đầy người càng khiến thân thể hắn nổi lên thú tính. Xúc động muốn tàn sát bừa bãi không ngừng ở trong thân thể hắn quay cuồng, dục hỏa ở đáy mắt cũng càng thêm nồng đậm mãnh liệt.

Nhưng cho dù như thế, Thiệu Lê lại không có làm bất cứ cái gì quá phận. Một tay mạnh mẽ ôm Hạ Nhiêu đang hôn mê, cho cô dựa vào trên người hắn, khiến toàn bộ thân thể cô đứng ở dưới vòi nước, một tay chậm rãi giúp cô rửa sạch. Động tác thuần thục mà nhanh chóng, tuy rằng không có ôn nhu, nhưng lại cố ý tránh đi miệng vết thương, chỉ là khi thấy hình xăm sinh động như thật kia, thì động tác dừng lại một chút.

Thiệu Lê rất nhanh, không đến mười phút liền tắm xong cho Hạ Nhiêu. Lấy một cái khăn lông bọc toàn bộ người cô, ôm ra khỏi phòng tắm. Cự vật giữa háng phồng lên tựa như muốn đem chiếc quần chọc thủng, đáy mắt âm trầm cũng ẩn ẩn hiện ra vài sợi tơ máu cùng ẩn nhẫn, hô hấp vẻ dị thường trầm trọng, trầm thấp.

Có thể thấy Thiệu Lê đã ẩn nhẫn tới cực hạn, lúc này hắn thực sự không dễ chịu chút nào, cảm giác ẩn nhẫn này khiến dục vọng nổi lên làm huynh đệ hắn trướng đau khó chịu.

Đem Hạ Nhiêu đặt ở trên giường, Thiệu Lê nhanh chóng xoay người vào phòng tắm để dập lửa nóng, đôi tay cầm dục vọng sưng to giữa hai chân, không ngừng vuốt lên vuốt xuống. Tiếng rên rỉ trầm thấp chậm rãi vang lên, cùng với tiếng nước chảy khiến cho âm thanh càng dị thường mĩ uế.

Tốc độ vuốt ve trên tay càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ trầm thấp cũng càng thêm rõ ràng, sau đó liền sảng khoái thở dài một hơi, một chất lỏng màu trắng sền sệt phun ra.

Im lặng một lát, Thiệu Lê đem dị vật trên tay rửa sạch, lại đem thân thể tắm nước lạnh, rồi sau đó bọc khăn tắm đi ra. Khi nhìn thấy Hạ Nhiêu trên giường mơ màng ngủ cái gì cũng không biết, dục vọng vừa mới hạ xuống lại lần nữa bốc lên, long thân vừa mới mềm đi cũng dần dần bành trướng đứng thẳng.

Đi qua, xốc chăn lên, kéo khăn tắm bọc trên người Hạ Nhiêu ra, con ngươi hắc trầm bình tĩnh nhìn chăm chú thân thể mềm mại trắng nõn hoạt nộn trước mắt bị che kín bởi vết thương xanh tím. Hô hấp dần dần trở nên trầm trọng, liếc mắt đảo qua bộ ngực sữa tinh tế lại dị thường no đủ mượt mà, đóa hoa màu hồng nhạt trước ngực khiến đáy mắt hắn nổi lên một mạt tơ máu tàn sát bừa bãi.

Bụng nhỏ tinh tế mượt mà, khi nhìn đến bên dưới là rừng rậm màu đen, Thiệu Lê chỉ biết là hạ thể càng thêm trướng đau khó chịu, làm hắn hận không thể nháy mắt hóa thành sói, hung hăng mà làm người phụ nữ trước mắt không biết rằng bản thân mình làm người điên cuồng.

Nghĩ như vậy, Thiệu lê liền làm, vứt khăn tắm trên người xuống, thân hình mạnh mẽ ngạnh lãng* tiến tới, trực tiếp đè ở trên người Hạ Nhiêu, dục vọng thô dài đã kêu gào nóng lòng muốn thử, từ cực đại nấm đầu gỉ ra nhè nhẹ giọt sương trong suốt, quanh thân gân xanh cũng không ngừng bành trướng khuếch trương, dữ tợn làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
(*) "ngạnh lãng" to lớn cứng cỏi

Thiệu Lê cầm long thân, nâng một chân Hạ Nhiêu lên, đối với tiểu huyệt phấn nộn đang ngủ say liền miền thẳng lưng mà tiến vào. Thời điểm nấm đầu chống trước cửa tiểu huyệt, Thiệu Lê lại dừng lại.

Con ngươi hắc trầm đầy tia máu có chút phức tạp nhìn người đang hôn mê, hồn nhiên không biết, Hạ Nhiêu, gương mặt thanh tú thuần tịnh lại có chút hồn nhiên khi ngủ, lông mi dài rũ xuống vẽ ra những chiếc bóng chồng xuống càng thêm mỹ lệ thanh tịnh. Chiếc mũi không tính là cao nhưng lại tinh tế mang theo một chút nghịch ngợm bướng bỉnh, cánh môi phấn nộn có chút tái nhợt.

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra con ngươi dị thường sáng ngời kiên cường, sinh động như ánh sáng của mặt trời. Hắn không nghĩ cứ như vậy muốn cô, không phải bởi vì thân phận của cô đặc thù, càng không phải vì hắn không dám, mà bởi vì hắn không nghĩ sẽ làm.

Người phụ nữ này cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, có thể nói, đáy mắt cô cứng cỏi cùng quật cường đã đả động* hắn, còn có ánh mắt sáng ngời, vầng sáng của lạc quan làm hắn có xúc động không khống chế được đến gần Hạ Nhiêu.
(*) "đả động": đụng chạm tới

Nếu hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động muốn cô, hắn tin rằng, trong lòng hắn cả đời sẽ như bị mắc nghẹn, vĩnh viễn đều không thể tiêu trừ.

Người phụ nữ này đáng giá để hắn tôn trọng, cho nên Thiệu Lê khép chân Hạ Nhiêu lại. Đem dục vọng đang chờ được phát tiết đưa đẩy giữa hai bắp đùi cô, chậm rãi thọc vào rút ra, mỗi một lần đưa đẩy đều như vô tình mà chạm vào cửa huyệt kiều nộn. Cho dù không có tiến vào trong thân thể người phụ nữ, nhưng xúc cảm mềm mại kia vẫn là làm Thiệu Lê vui thích cùng thoải mái.

Hạ thể không ngừng đĩnh động, tay nắm chặt hai chân Hạ Nhiêu, để cô thừa nhận dục vọng của hắn.

Hơi thở thô suyễn trầm thấp vì căn phòng quá mức tĩnh lặng nên có thể nghe thấy rõ ràng. Không biết qua bao lâu, một trận sảng khoái lan tới khiến hắn khàn khàn gầm nhẹ, chất lỏng trắng sền sệt cực nóng phun toàn bộ ở trên cửa huyệt ngủ say của Hạ Nhiêu đồng thời dính một ít ở giữa hai bắp đùi ửng đỏ một vùng.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Thiệu Lê lúc này mới đứng dậy lấy khăn tắm bên cạnh, lau sạch toàn bộ tinh dịch ở hạ thể Hạ Nhiêu. Mặc lại quần áo ướt đẫm, vừa định giúp cô kéo chăn lên rồi rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Hạ Nhiêu nửa ngày, tựa hồ như suy xét Cuối cùng trầm thấp nói ra một câu: "Coi như là tạ tội tôi xâm phạm cô vậy."

Tiếp theo ngồi ở mép giường, đem chân cô gác trên đùi mình, vươn tay chậm rãi xoa bóp.

Trong phòng trống vắng an tĩnh, chỉ thấy một người đàn ông trầm lãnh sắc bén an tĩnh ngồi ở mép giường, ở trên người phụ nữ đang hôn mê không ngừng bóp nắn, giúp cơ bắp căng chặt chậm rãi thả lỏng.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Hạ Nhiêu nhíu chặt mày chậm rãi duỗi người, Thiệu Lê lúc này mới dừng động tác trên tay. Từ một bên trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc, bôi cho cô dược liệu quý rồi mới đứng dậy rời đi.

Thiệu Lê căn bản cũng không có phong thái của công tử thế gia, cũng không có những cái gọi là hoang duyên thôi nát. Tuy rằng hắn là một hồng tam đại*, nhưng hắn lúc còn nhỏ liền vào quân đội, có thể nói hắn là lớn lên ở quân đội, sau chính phủ quốc gia cùng Thánh Mặc La Á gia tộc đạt thành hiệp nghị, thành lập căn cứ này, hắn liền xin lại ở bên này làm huấn luyện viên.
(*) 'Hồng Tam Đại', là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên.

Hắn chỉ vì quen thuộc sự tình của căn cứ, về sau trở lại quân đội liền lên chức, nhưng cũng chỉ trở thành thiếu tướng mà thôi, cho dù hiện tại hắn ở chỗ này, chính là đã tạm giữ cấp bậc đại tá. Như vậy, tuy rằng Thiệu Lê lãnh khốc sắc bén, nhưng lại quân nhân nghiêm cẩn, nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì đối với Hạ Nhiêu sinh ra thưởng thức cùng tôn trọng, mà không có chạm vào cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro