126: RẮN XÂM NHẬP (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hai năm." Kỳ Thụy híp nửa mắt lười biếng trả lời.

"Đã lâu như vậy rồi, anh không tính đi ra ngoài sao?" Bằng thân thủ của Kỳ Thụy, cô không tin hắn không ra được bên ngoài, huống chi mấy ngày nay cô cũng biết, Kỳ Thụy này là cao thủ thứ nhất trong căn cứ, theo lý thuyết mà nói người như vậy sẽ không ở lại trong căn cứ.

Kỳ Thụy nhướng mày, không có hứng thú nói: "Đi ra ngoài làm gì? Thứ nhất không muốn gặp ai, thứ hai không muốn làm chuyện gì, không bằng ở lại trong căn cứ, mỗi ngày đều được xem một ít chuyện thú vị."

Khóe miệng Hạ Nhiêu hơi động, chuyện thú vị? Trong căn cứ này ngoại trừ đánh nhau giết người cường bạo, còn có thể có chuyện gì thú vị, người này chính là đem chuyện đau khổ của người khác làm thú vui của mình.

Hạ Nhiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, mở miệng hỏi: "Vậy người nhà của anh đâu?"

Nét mặt Kỳ Thụy hơi khựng lại, nhìn Hạ Nhiêu thật sâu một cái. Cô thấy được sự trầm tư trong mắt hắn, tựa như đang suy xét có nên nói cho cô hay không.

Nửa ngày sau, Kỳ Thụy mới chậm rãi nói: "Lâu lâu tôi cũng về thăm ông ấy, sau đó lại về tới căn cứ."

Đáy mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia ngạc nhiên: "Tốt vậy? Xem ra thân phận của anh không nhỏ." Nói đến đây, đánh giá Kỳ Thụy từ trên xuống dưới một lần.

Bộ dáng của hắn nhìn thế nào cũng thấy giống lưu manh ngoài đường, không giống công tử thế gia chút nào a......

Thấy Hạ Nhiêu đánh giá, Kỳ Thụy híp mắt lại: "Ý em là gì đây? Sao tôi thấy em hình như rất nghi ngờ tôi, tiểu gia tôi rất kém cỏi sao?"

Hạ Nhiêu lập tức lấy lòng cười nói: "Ha ha ~ không phải có câu nói gọi là 'người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm sao' tôi cảm thấy anh giống như câu thơ này, tuyệt đối là chân nhân bất lộ tướng!"

Khóe môi Kỳ Thụy cong lên : "Xem như em tinh mắt".

Đêm khuya, rừng cây truyền đến tiếng gào rống của các loài dã thú, hai người mỗi người ngủ ở một bên. Hạ Nhiêu đã đem quần áo trả lại cho Kỳ Thụy, ở rừng cây này ánh sáng không tốt, hơn nữa trời rất lạnh.

Lúc này, một cỗ ám ảnh hiện lên, Hạ Nhiêu đang ngủ say cảm thấy có một vật lạnh lẽo dán ở trên mặt, vừa mềm vừa ngứa, nhưng không đợi cô tỉnh lại, một trận khoái cảm lại lần nữa đánh úp về phía cô, mơ mơ màng màng lại ngủ say.

Nếu lúc này có người tỉnh, hơn nữa vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hạ Nhiêu thì có thể phát hiện một màn đáng sợ, một con rắn màu xanh ước chừng hai ngón tay đang ở trên môi Hạ Nhiêu. Lưỡi rắn phun ra một đám sương quỷ dị, khiến Hạ Nhiêu đang muốn tỉnh lại đành phải tiếp tục nằm im, giống như đang ngủ say.

Rồi sau đó, chỉ thấy con rắn nhỏ đi dọc theo cổ áo vào trong, bò quanh bộ ngực sữa mượt mà một vòng, giống như đang điều tra gì đó.

Thật ra Hạ Nhiêu cũng không phải hoàn toàn ngủ say, mà giống như mình đang ở trong mộng, cô có cảm giác nhưng không thể tỉnh lại được, giống như mộng ma vậy.

Khối lạnh lẽo dính ở trên má rồi chui dọc theo cổ áo mà đi vào, rồi sau đó nó lượn vòng ở bộ ngực cô một hồi. Thứ lạnh lẽo kia mang theo một cổ chết chóc làm cho con người rùng mình, loại cảm giác này cô không xa lạ lắm, dường như trước đó không lâu cô từng cảm nhận qua. Mà Hạ Nhiêu lúc này đang mơ mơ màng màng cho nên không thể tự hỏi, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung ở vật lạnh lẽo kia.

Ngay sau đó, vật lạnh lẽo kia hình như đã thăm dò xong rồi, nó đi dọc theo cái bụng nhỏ xuống dưới, thời điểm đi qua cái rốn kia nó vươn ra hai cái xúc tua chọc chọc suối nguồn.

Nếu có thể nhìn xuyên thấu, thì tuyệt đối có thể nhìn thấy con rắn nhỏ đó đang phun ra vật gì đó. Lưỡi rắn tựa như cây kéo chọc ở suối nguồn mang theo một thứ tê dại, khiến Hạ Nhiêu đang trong mộng ma nhẹ nhàng ngâm một tiếng.

Sau đó con rắn nhỏ chầm chậm mò xuống, đi tới mảnh đất tam giác thần bí kia. Nó tự do thăm dò rừng cây một phen, lại làm Hạ Nhiêu trong lúc ngủ mơ khuôn mặt nhỏ lộ ra ửng đỏ nhè nhẹ.

Con rắn nhỏ giống như chơi đủ rồi, lại giống như bị mùi vị gì đó hấp dẫn, nó đi tới cửa huyệt đang chảy ra mật dịch, vươn lưỡi kêu tư tư hai tiếng, liếm liếm huyệt khẩu kia, khiến Hạ Nhiêu đang ngủ say cũng phải run rẩy.

Con rắn nhỏ tựa hồ rất thích, vẫy vẫy đuôi, đầu rắn hướng về tiểu huyệt đang chảy ra mật dịch từ từ xâm nhập, từng chút một chui vào, nơi đó chật hẹp ấm áp khiến con rắn nhỏ bắt đầu rối loạn lên, nó vươn lưỡi ra liếm liếm những nếp nhăn kia.

"Ân......" Hạ Nhiêu đang ngủ mơ cảm thấy vô cùng khó chịu, tiếng rên rỉ từ cái miệng nhỏ tràn ra.

Hạ thể bị dị vật xâm lấn, cô có thể cảm nhận được, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Loại cảm giác lạnh lẽo trơn trượt này, giống như xúc tua thỉnh thoảng xuất hiện liếm vách tường thịt non nớt của cô, mang theo cảm giác nhè nhẹ tê dại rùng mình. Xúc cảm tê ngứa giống như bị ngàn vạn con kiến bò qua, cảm giác lại lạnh lẽo như bị bao phủ trong nước đá khiến cô không mấy dễ chịu.

Con rắn nhỏ không biết Hạ Nhiêu đang khó chịu vô cùng, nó vẫn vui sướng xâm nhập vào chỗ sâu nhất. Tuy rằng nơi đó quá ấm áp làm nó không thoải mái, nhưng mùi hương bên trong lại làm nó cực kỳ thích. Con rắn nhỏ lớn bằng hai ngón tay đã đi vào gần một nửa người, nó vẫn tiếp tục đi thẳng vào hoa tâm cấm kỵ, con rắn nhỏ vươn lưỡi liếm liếm.

Tạm dừng trong chốc lát, hình như nó nhận ra điều gì đó, nó không hề đi tiếp nữa, mà là dừng ở hoa tâm, không ngừng liếm liếm hoa tâm đang nhắm chặt.

Cảm giác tê tê ngứa ngứa này khiến Hạ Nhiêu khó chịu cong người lên. Một tiếng rên rỉ từ trong miệng tràn ra, giống như thống khổ lại như vui thích. Ánh lửa hắt lên gương mặt trắng nõn đang ửng đỏ một mảnh, cặp mày nhíu chặt vào nhau, ngay cả lông mi đang nhắm chặt cũng lây dính nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro