59: Gặp mặt cha mẹ vợ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc hai người từ biệt thự xuất phát đã là 10 giờ sáng, chờ bọn họ đến thành phố An đã là hai giờ chiều.

Hạ Nhiêu cũng không gọi điện thoại trước cho cha mẹ, bởi vì cô cũng không biết nên nói gì, cô cũng biết, chờ cô về nhà sẽ là tình cảnh khó giải thích thế nào......

Chỉ là cô không lo được nhiều thứ như vậy, mặc dù cô không thể giải thích, không thể hứa hẹn, cô vẫn phải đi về, cô chỉ muốn nhìn thấy cha mẹ của mình, ít nhất họ vẫn còn mạnh khỏe.

Xuyên qua cửa sổ xe nhìn qua con đường quen thuộc rồi lại có chút xa lạ, làm tim Hạ Nhiêu đập rất nhanh, bàn tay ở bên hông cũng toát ra một tầng mồ hôi. Đột nhiên, một bàn tay thon dài đem tay co niết trong lòng bàn tay

"Thế nào? Có thể về nhà hẳn là nên vui mới đúng, sao lại khẩn trương như vậy?" Giọng nói sung sướng ngay sau đó lại bừng tỉnh "Chẳng lẽ đây gọi là nhớ nhà mà sốt ruột?"

Bây giờ Hạ Nhiêu một lòng muốn về nhà, làm gì có tâm tư mà ứng phó hắn, nhíu mày có chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ

"Tôi không muốn để họ lo lắng, chỉ là tìm không ra lý do hợp lý mà giải thích......"

Câu kế tiếp Hạ Nhiêu còn chưa nói, nhưng Thẩm Phi sao mà không nghe rõ, mày hơi chọn, không thèm để ý nói: "Có gì mà phải giải thích, em không phải đi du lịch ở Thượng Kinh sao? Coi như là đi chơi lâu đi."

Thẩm Phi nói làm Hạ Nhiêu nhịn không được trợn trắng mắt, cùng hắn nói những chuyện này quả thật là đàn gảy tai trâu, nếu hắn biết tầm quan trọng của gia đình thì cũng sẽ không có tính tình quái đản như thế này đâu.

Thấy Hạ Nhiêu trầm mặc, Thẩm Phi cũng không để ý, chỉ nghĩ cô là đang tự hỏi tính khả thi của lời hắn nói.

Trên đường phố vô tình phát ra một loại hơi thở thanh thản, để Thẩm Phi cảm nhận được sự an nhàn của thành thị này, xem ra chỗ Nhiêu nhi ở cũng rất nhàn nhã, khó trách hơi thở cô thuần túy như vậy.

Xe tiến vào một tiểu khu cao lầu, Thẩm Phi xuống xe, vòng tay ra muốn ôm Hạ Nhiêu xuống, lại bị nàng lên tiếng ngăn cản "Để người khác nhìn thấy không tốt, tôi tự mình đi."

Thẩm Phi nhướng mày, không thèm để ý duỗi tay ôm nàng ra xe, ngẩng đầu đánh giá tiểu khu. Ở đây xem như trung tâm của An thị, có hơn hai mươi tầng, tuy rằng kiến trúc kém hơn so với Thượng Kinh phồn hoa quý khí, nhưng mà đây cũng coi như là số một số hai ở An Thị này.

Nhìn lại từng chiếc xe dừng lại ở bên bóng cây, riêng Porsche là loại số lượng có hạn, tuy rằng ở Thượng Kinh cũng không tính là gì, chỉ là đối với một thành thị nhỏ mà nói, đã đủ để cho người ngoài suy đoán.

Thấy vậy, Thẩm Phi cũng mặc kệ bộ dạng Nhiêu Miều chột dạ, rất có hứng thú nói: "Phòng ở nơi này cũng coi như số một số hai ở An thị đi, không nghĩ tới Nhiêu nhi cũng coi như giàu có."

Hạ Nhiêu biết lời Thẩm Phi nói là để cho vui, An thị nhỏ như vậy có thể so sánh với Thượng Kinh?

Hạ Nhiêu nhìn bên cạnh có vài thím chừng ba bốn mươi tuổi đi qua, đều kinh ngạc nhìn bọn họ, hoặc nên nói là kinh diễm nhìn Thẩm Phi. Ai kêu khuôn mặt hắn hoàn mỹ như vậy, có đốt lồng đèn ở An thị cũng tìm không ra, không giật mình mới là lạ.

"Anh để tôi xuống đi, anh không thể cứ thế ôm tôi đi lên được." Hạ Nhiêu nhịn không được lại lần nữa mở miệng nói.

Cô mấy tháng không về nhà đã rất khó giải thích, nếu lại để ba mẹ nhìn thấy cô bị một người đàn ông ôm về, chỉ sợ ba mẹ sẽ phẫn nộ trực tiếp đuổi ra khỏi cửa ......

Thẩm Phi cúi đầu vui cười nói: "Vì sao ? Ông xã ôm bà xã rất là bình thường, còn nữa, thả ngươi xuống, em có thể đi sao?" Hạ Nhiêu há miệng còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại thỏa hiệp.

Quả thật, bây giờ cô không thể tự mình đi, nhưng nếu để Thẩm Phi ôm cũng quá kì quái đi, người sáng suốt vừa nhìn thấy liền biết thân thể cô có vấn đề.

Hạ Nhiêu trầm mặc làm ý cười trên mặt Thẩm Phi gia tăng một chút, còn may giữa trưa người ta đều đã đi làm ở bên ngoài hoặc ở nhà nghỉ trưa, nên không ai đi qua lại nhiều, nếu không nhìn thấy Thẩm Phi tươi cười như không làm cho oanh động mới là lạ......

Đồ của Hạ Nhiêu đều đang ở chỗ Lý Vũ Tình, đành phải để Thẩm Phi ôm cô đứng ở ngoài cửa, chờ người trong nhà mở cửa cho bọn họ.

Ngón tay Hạ Nhiêu run run ấn cái nút, khẩn trương nhìn chằm chằm cái video giám sát kia, biểu tình của cô làm Thẩm Phi vừa buồn cười vừa thấy thú vị.

Thật là biểu tình kỳ quái, rõ ràng là nói phải về nhà, hắn đồng ý, cũng đã tới cửa nhà thế nhưng lại khẩn trương, là thế nào?

Hạ Nhiêu nhìn chằm chằm video, kỳ thật cô hy vọng không có người mở cửa cho cô, ít nhất cũng chứng minh cha mẹ vẫn tốt, không bởi vì cô biến mất mà bị ảnh hưởng, cha mẹ vẫn đi làm như bình thường, vẫn chơi mạt chượt như cũ, muốn đi chơi chỗ nào thì đi.

Chỉ là cánh cửa mở ra làm đáy lòng Hạ Nhiêu trầm xuống, ba mẹ yêu thương cô như vậy, sau khi cô biến mất vẫn còn như trước được sao......

Thẩm Phi nhìn thấy cửa mở, duỗi tay kéo cửa sắt ra, vừa muốn lên lầu đã bị Hạ Nhiêu có chút kinh hoàng ngăn cản.

"Từ từ! Tôi......"

Hạ Nhiêu đột nhiên có chút hoảng loạn không biết nên nói gì, trong miệng toát ra những câu nói năng lộn xộn: "Tôi điều chỉnh tâm tình một chút ...... Tôi...... Tôi có chút sợ hãi...... Sắc mặt của tôi thế nào? Bình... Bình thường chứ?" Nói xong lời cuối cùng, Hạ Nhiêu nôn nóng ngẩng đầu hỏi Thẩm Phi.

Nhìn cử chỉ Hạ Nhiêu nhát gan giống như đứa trẻ làm cho Thẩm Phi không biết bộ dạng này của nàng là gì, chính là hắn thích cô như vậy, loại ỷ lại vô thức này làm hắn rất hưởng thụ, rất sung sướng.

Vì thế, tâm tình tốt khó có được lên tiếng an ủi: "Đừng sợ, sắc mặt cũng không tệ lắm, rất hồng hào." Nói xong liền nâng bước lên đi vào thang máy, ấn con số lúc nãy Hạ Nhiêu nói, hai mươi hai.

Bàn tay ôm bả vai cô nhẹ nhàng vỗ,tựa như vô hình trung tiếp cho cô một chút sức lực, thế nhưng kỳ tích làm cảm xúc Hạ Nhiêu bình phục không ít, vẫn còn khẩn trương nhưng không còn dữ dội như lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro