72: Hồ ly và Ngạo kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong không khí nháy mắt yên lặng xuống, chỉ còn tiếng vang của công cụ chữa bệnh, Mạch Tuyết vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, gương mặt mỹ lệ mang theo một tia hoảng loạn, lại xen kẽ lo lắng cùng khẩn trương.

Thẩm Phi thì nhíu mày yên lặng nhìn Nguyên Viêm đang không ngừng bận rộn, bàn tay hắn gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhiêu, hắn nắm rất chặt, tựa như sợ nắm không chặt, Hạ Nhiêu sẽ đột nhiên biến mất.

Một cái tay khác không ngừng lau mồ hôi trên trán Hạ Nhiêu, động tác nhẹ nhàng làm người khác kinh ngạc.

Nhưng một màn này ở trong mắt Mạch Tuyết lại cực kỳ chói mắt, đáy lòng lo lắng cùng bực bội giống như tìm được chỗ phát tiết, Mạch Tuyết như một tiểu thú tức giận xông lên phía trước, đem Thẩm Phi đẩy ra khỏi người Hạ Nhiêu.

"Cô ấy biến thành dáng vẻ này không phải kiệt tác của mày sao, bây giờ còn giả vờ ân cần cái gì?! Giả vờ cho ai xem?!" Giọng nói bén nhọn đầy phẫn nộ mà ngay cả Mạch Tuyết cũng không phát hiện ra.

Thẩm Phi căn bản không nghĩ tới Mạch Tuyết sẽ đột nhiên xông lên, cho nên không kịp phòng bị, bị Mạch Tuyết đẩy ngã trên mặt đất, đôi mắt đào hoa có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn Mạch Tuyết. Không nghĩ tới Mạch Tuyết từ trước đến nay đều duy trì lạnh nhạt, cũng sẽ có lúc giương nanh múa vuốt như thế.

Chẳng qua chỉ ngây người trong nháy mắt, Thẩm Phi lập tức hoàn hồn, chậm rãi đứng lên, hơi thở tàn nhẫn chợt tụ tập nơi đáy mắt, khóe môi lại nhếch lên nụ cười bất cần đời, hài hước nói: "Cậu là vừa chơi từ nơi nào ra?"

Mạch Tuyết lúc này làm gì còn chút lý nào, đã sớm đánh mất tại lúc hắn nhìn thấy Hạ Nhiêu.

"Cô ấy là từ Đế Lan Tư tới, lát nữa Nguyên Viêm chữa xong tôi sẽ mang người rời đi, lúc trước từng nói đưa cho các người chơi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thuộc sở hữu của Đế Lan Tư, tôi không hy vọng sủng vật của tôi còn chưa trở về nhà đã bị cậu đùa chết!" Lời nói bén nhọn tựa như mũi tên mang lửa, lộ ra một tia điên cuồng bên trong.

Con ngươi Thẩm Phi híp lại, tinh tế đánh giá Mạch Tuyết đang phát điên, biểu tình giống như một con hồ ly đang quan sát tình huống bốn phía. Gương mặt kia bởi vì tức giận mà đỏ đậm, bởi vậy nhiều thêm một tia mị sắc, cặp kia xinh đẹp trong suốt cũng mất đi ý cười, chỉ còn lại âm lãnh cùng lệ khí.

Nhìn Mạch Tuyết như vậy, người thông minh như hắn sao có thể không phát hiện ra vấn đề, ánh mắt Thẩm Phi hơi lóe, cười tà tà nói: "Không nghĩ tới mày cũng thích nữ nhân, thế nào? Tiểu phấn nộn có thể đứng lên?"

Đáy mắt hồ ly đầy châm chọc cùng cười nhạo, lúc trước biết Mạch Tuyết, Thẩm Phi hắn còn đem Mạch Tuyết trở thành con gái, cho đến khi cởi hết quần áo mới biết Mạch Tuyết là trai, cũng mới chú ý tới yết hầu của hắn.

Cũng không phải do Mạch Tuyết ăn mặc làm người khác khó phát hiện, mà là khuôn mặt hắn giống như thiên sứ mang cho người ta lực đánh quá lớn, do đó người ta bỏ qua cách hắn ăn mặc cùng yết hầu.

Lúc ấy tên đã trên dây không thể không phóng, lại nói Mạch Tuyết lớn lên so với phụ nữ còn đẹp hơn, nhìn gương mặt kia hắn cũng không sinh ra bóng ma gì, cho nên cũng không để ý.

Lúc sau vài lần tụ hội, lúc nhàm chán bọn họ cũng sẽ ở bên nhau chơi đùa, cho nên đối với chuyện phân thân Mạch Tuyết đứng dậy không nổi Thẩm Phi hắn rất rõ ràng. Nếu Mạch Tuyết không nói, hắn cũng có thể đoán được, lúc trước chủ của Đế Lan Tư cũng không phải là Mạch Tuyết, mà là ba của Nguyên Viêm.

Mạch Tuyết chỉ là sủng vật được ba Nguyên Viêm dạy dỗ, ngẫm lại cũng biết, lớn lên đẹp như vậy, lại bị ba Nguyên Viêm chơi nhiều năm cũng không chán, nhất định ở trên người Mạch Tuyết tốn không ít vốn gốc. Nhìn gương mặt Mạch Tuyết, chỉ cần là người đen tối đều có thể đoán được, nhất định bị coi là nữ nhân mà bồi dưỡng, dùng không ít dược vật mới làm cho tiểu long không có cảm giác. Việc này đối với mấy người thường thường ăn chơi mà nói, làm đàn ông hắn vẫn rất đồng tình, chỉ là nếu tên này muốn Nhiêu nhi của hắn, vậy thì đừng trách hắn vô tình.

Mạch Tuyết khớp hàm căng chặt, con ngươi xinh đẹp càng tăng thêm vài phần âm lãnh, mặt đỏ đậm tựa như hận không thể ăn Thẩm Phi.

Chẳng qua ngay sau đó Mạch Tuyết nhớ tới cái gì, đáy mắt mang theo một chút cố ý: "Đúng rồi ~ Hạ Nhiêu thật đúng là bảo vật, không chỉ làm cho tiểu bảo bối của tôi có cảm giác, còn làm nó hiên ngang đứng lên, bị tiểu huyệt hầu hạ thật rất là thoải mái ~"

Nếu lúc này Hạ Nhiêu tỉnh, nhìn thấy bộ dạng khoe khoang đắc ý này của Mạch Tuyết, nhất định sẽ lại lần nữa lắc đầu thở dài "Tính tình tiểu ác ma này thế nào càng ngày càng nặng...... Thật là ấu trĩ......"

Thẩm Phi không giận mà cười: "Phải không? Thật là vật nhỏ đáng thương, vất vả lắm mới tìm được người có thể làm nó có cảm giác, kết quả đã thuộc về người khác, xem ra cậu vẫn là nhân lúc còn sớm nhìn xem vật nhỏ có thể tìm được người làm nó có cảm giác hay không đi, bằng không về sau lại trở về bộ dáng mềm oặt, rất đáng thương nha......"

Chỉ có Thẩm Phi mới biết, đằng sau nụ cười trào phúng hài hước là ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt như thế nào, lửa thiêu hừng hực làm hắn thiếu chút nữa đánh mất lý trí, nhào lên đem Mạch Tuyết xé nát!

Mạch Tuyết đang đắc ý nháy mắt liền trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Phi, muốn mở miệng nói tiếp, lại bị lời nói Nguyên Viêm dời đi lực chú ý.

"Người không có việc gì, ngoại trừ mất máu quá nhiều, khả năng sinh dục có giữ được hay không thì phải xem mấy tháng này tu dưỡng, nếu một tháng này xuống giường hơn nữa còn cử động quá mạnh, vậy thì tôi cũng hết cách." Nói xong lời cuối cùng Nguyên Viêm liếc mắt nhìn Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết một cái, sau đó xoay người thu dọn đồ đạc.

Kỳ thật hắn cũng cố ý ra tiếng ngăn cản hai người này, Mạch Tuyết tuy rằng biết nhẫn nhịn, nhưng so với Thẩm Phi vẫn là quá đơn thuần. Những gì Mạch Tuyết tiếp xúc chỉ là nhiều năm dạy dỗ trong Đế Lan Tư không thấy ánh mặt trời mà thôi. Mà Thẩm Phi thì khác, gia hỏa này cả ngày không có việc gì chạy khắp nơi, hơn nữa tính cách gian xảo, xem được nhiều, thấy được nhiều, cũng chơi nhiều, sớm đã thành hồ tinh ngàn năm, Mạch Tuyết sao có khả năng đấu với Thẩm Phi.

Nguyên Viêm vừa cất tiếng, hai người đang giương nanh múa vuốt cũng lập tức nhìn qua, sau đó đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên, hai người cũng nghe hiểu ý tứ trong lời Nguyên Viêm, Thẩm Phi hướng về phía Mạch Tuyết nhướng mày, sau đó đi tới bên người Hạ Nhiêu ngồi xuống.

Mạch Tuyết hung hăng cắn răng, giống như hận không thể cắn Thẩm Phi, dùng sức cắn xé!

Một tháng không thể xuống giường, lời này của Nguyên Viêm không phải có ý nhắc nhở hắn sao?

Muốn mang cô gái này đi là không có khả năng, cuối cùng, Mạch Tuyết chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm theo Nguyên Viêm rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro