91-92. (Vi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 91: QUAN SÁT 1

Đêm nay, Hạ Nhiêu một mình ngủ ở trong mật thất, Phong Chi Uyên không có tới đây, nhưng ngủ tới nửa đêm, Hạ Nhiêu lại bị cái bụng đánh thức, buổi chiều cô chưa ăn chút đồ ăn nào, lại còn bị Phong Chi Uyên lăn lộn cả một buổi , tiêu hao quá nhiều thể lực.

Bởi vì đói nên nửa đêm về sáng Hạ Nhiêu đều ngủ không thoải mái, vẫn luôn mông lung nửa ngủ nửa tỉnh cho tới lúc sáng sớm , cửa mật thất lần nữa mở ra, mùi thơm thức ăn ngào ngạt phiêu đãng, bụng Hạ Nhiêu lại lần nữa kêu ục ục.

Vốn muốn giả bộ ngủ , nhưng Hạ Nhiêu đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra ngồi dậy, nhìn thấy trong tay Phong Chi Uyên nâng khay thức ăn, lúc này xích sắt đã nới lỏng ra, cho nên cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của cô, cô muốn xuống giường cũng được, chỉ là không thể đi đến cửa mật thất mà thôi.

Phong Chi Uyên nhìn Hạ Nhiêu cười nói: "Biết em đã đói bụng, đây là cháo hải sản tôi làm, nếm thử xem hương vị như thế nào."

Nói xong đem khay đặt ở trên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, múc một muỗng đút cho Hạ Nhiêu, Hạ Nhiêu thấy vậy cũng không cự tuyệt, thật sự là cô quá đói, vì thế hé miệng húp từng muỗng cháo.

Cô ăn có chút vội vàng mà nhanh chóng , Phong Chi Uyên thấy vậy cười lên tiếng: "Nhìn em kìa, ăn từ từ thôi bằng không lát nữa nghẹn , là anh sai, đêm qua quên mang đồ ăn cho em."

Hạ Nhiêu không đáp lại, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn, chỉ trong chốc lát, một chén cháo hải sản đã bị cô giải quyết, ăn xong cảm giác đói vẫn còn tồn tại, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rất nhiều, chỉ là có chút chưa đã thèm nhìn về phía sữa bò cùng mì phở vẫn còn trong khay.

Phong Chi Uyên thấy vậy, đem sữa bò đưa tới trong tay cô, sau đó Phong Chi Uyên cầm lấy một dĩa sủi cảo, Hạ Nhiêu uống một ngụm sữa bò xong đem sủi cảo mà Phong Chi Uyên gắp tới cắn một miếng, chất lỏng tươi mới chảy vào trong miệng, cô không khỏi cảm thán tay nghề của Phong Chi Uyên quả thực rất tốt.

Mặc kệ là cháo hải sản hay là mì phở đơn giản, đều có một hương vị rất đặc biệt.

Phong Chi Uyên đem phản ứng của Hạ Nhiêu cất vào đáy mắt, không thể không nói, đáy lòng hắn rất vừa lòng, lúc ăn bữa sáng hắn đột nhiên nhớ tới Hạ Nhiêu vẫn chưa có ăn cơm chiều, từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô hẳn là đói rồi, dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì, nên tự mình nấu ăn cho cô nếm thử.

Đây là lần đầu tiên Phong Chi Uyên làm đồ ăn cho người ngoài, xem như Hạ Nhiêu có phúc.

Chỉ trong chốc lát, sủi cảo ăn xong rồi, sữa bò cũng đã uống hết, Hạ Nhiêu lúc này mới cảm thấy no, không khống chế được 'ợ' một cái, đương nhiên, cũng có một phần cố ý, nếu Phong Chi Uyên bởi vì cô đánh một cái ợ no nê mà ghét bỏ, vậy thì tốt quá.

Ai ngờ, Phong Chi Uyên chẳng những không ghét bỏ, ngược lại rất ôn nhu xoa xoa khóe môi dính dầu mỡ của cô, động tác thân mật giống như một cặp tình nhân vậy.

Hạ Nhiêu chỉ là hơi ngây người một chút , sau đó yên lặng mà tiếp nhận, nhưng nếu là người quen biết Phong Chi Uyên nhất định sẽ kinh ngạc quá mức, thần kinh chịu không nổi mà hỏng mất.

Bởi vì phàm là người trong chính giới từng cùng Phong Chi Uyên tiếp xúc, tất cả đều biết, Phong Chi Uyên càng ôn nhu, vậy thì kết cục càng là thảm không nỡ nhìn.

Giúp Hạ Nhiêu lau miệng xong, Phong Chi Uyên từ từ nói: "Thẩm Phi tối hôm qua tới tìm em, cùng tới còn có Thẩm Ngoạt và Mạch Tuyết, vốn dĩ tôi còn thắc mắc không phải em bị thương sao? Sao có thể khỏi nhanh đến thế, hôm qua nghe Thẩm Ngoạt nói Qua Đế muốn mang em đi Y quốc bồi hắn một thời gian, lúc này mới nghĩ đến là hắn ra tay trị thương cho em. "

Theo lời Phong Chi Uyên nói trái tim Hạ Nhiêu cũng từ từ đóng băng, nếu Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đã tìm tới nơi này , chỉ có hai loại khả năng, một là bọn họ không tìm thấy cô, hai là bọn họ lại lần nữa đẩy cô cho Phong Chi Uyên.

Từ lời Phong Chi Uyên nói cô hoàn toàn có thể khẳng định khả năng thứ nhất bị loại bỏ, Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết cam chịu cho hành động của Phong Chi Uyên, cô lại lần nữa bị qua tay.

Phong Chi Uyên nhìn Hạ Nhiêu đang im lặng : "Hạ Nhi, để tôi xem thử thuốc của Đế gia hiệu quả như thế nào. "

Hạ Nhiêu nghe vậy hơi hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của hắn là gì , chẳng qua khí lạnh nơi đáy lòng lại lần nữa xông ra, người đàn ông thanh nhã xuất trần trước mắt này, nụ cười khẽ xinh đẹp này tuyệt đối có thể gợi lên cảm giác kinh hãi nhất của mỗi người.

"Anh có ý gì ?" Hạ Nhiêu kiềm trụ đáy lòng rùng mình, chậm rãi hỏi.

Phong Chi Uyên đứng lên, mỉm cười cười: "Lát nữa em sẽ biết."

Nói xong lấy điện thoại trong túi ra nhấn vài cái, chỉ thấy sàn nhà bỗng nhiên mở ra hai bên, một chiếc giường khám phụ khoa được nâng lên.

Thấy vậy, đáy lòng Hạ Nhiêu bất an càng ngày càng dày đặc, bàn tay cũng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, tên Phong Uyên này nhất định lại nghĩ ra phương pháp biến thái tra tấn cô.

Quả nhiên, theo xích sắt luân phiên, cả người cô bị chuyển qua chiếc giường phụ khoa.

Phong Chi Uyên cất điện thoại , ở cái ngăn kéo thứ hai bên tường lấy ra một cái khay y tế, Hạ Ny nghiêng đầu nhìn lại, lúc thấy được khay dụng cụ chữa bệnh lạnh băng kia thì sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch.

Tuy rằng cô không biết tên những thứ này, nhưng cô cũng không xa lạ, lúc trước Nguyên Viêm chữa thương cho cô đã từng dùng.

Hạ thể cô cũng không bị thương, nên Phong Chi Uyên căn bản không thể trị thương cho cô, nhưng mà nếu không phải trị thương, hắn dùng những thứ này làm cái gì? Suy nghĩ này vừa nảy ra, bất luận kẻ nào, đặc biệt là phụ nữ, chỉ sợ không có sắc mặt ai là không thay đổi.

Chỉ cần tùy tiện nghĩ lại liền biết, chuyện kế tiếp Phong Chi Uyên làm tuyệt đối không phải chuyện cô đồng ý tiếp nhận, cũng không nhất định là chuyện cô có thể thừa nhận, phòng tuyến nơi đáy lòng ở lúc nhìn thấy dụng cụ lạnh băng kia đã sụp đổ hơn phân nửa.

Phong Chi Uyên nâng khay đi đến bên giường, ngồi xuống trên ghế xoay hình tròn : "Đừng sợ, đem chân mở ra, toàn thân thả lỏng , bằng không em sẽ bị thương ."

CHƯƠNG 92 : QUAN SÁT 2

Hạ Nhiêu trầm mặc trong chốc lát, không lâu sau cũng nghe theo lời Phong Chi Uyên nói, mở hai chân non mịn ra, u cốc hoàn toàn bị bại lộ ở đáy mắt Phong Chi Uyên.

Cái huyệt nhỏ chật hẹp hơi hơi sưng đỏ, lộ ra hương thơm dụ hoặc của xử nữ.

Hạ Nhiêu hơi hơi cắn môi, đầu quay sang một bên, cảm giác sỉ nhục càng ngày càng bao trùm trong cô, hai tay ở bên sườn gắt gao nắm lại, nhịn, nhất định phải nhịn, bây giờ cô không có tư cách đùa giỡn với tính mạng của mình.

Không phải do cô quá nghe lời, mà là chân tay cô bị trói, với lại cô phản kháng giãy giụa cũng vô dụng, không bằng ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ đau đớn sẽ giảm hơn một chút.

Phong Chi Uyên thấy Hạ Nhiêu ngoan ngoãn nghe lời, con ngươi nhiễm sương mù dần hiện lên một mạt ánh sáng, không thể không nói, Hạ Nhiêu là người phụ nữ biết điều nhất hắn từng gặp.

Phong Chi Uyên cười nhạt, một bên cầm lấy găng tay plastic mang vào một bên an ủi : "Hạ Nhi yên tâm, em nghe lời như vậy, tôi sao có thể thương tổn em,tôi sẽ nhẹ một chút."

Nhẹ gục đầu, Hạ Nhiêu ở trong lòng chửi thề vài câu, nếu hai người đổi vị trí cô cũng sẽ nhẹ nhàng, hơn nữa là tuyệt đối nhẹ nhàng!

Phong Chi Uyên duỗi tay khẽ vuốt ve nụ hoa kiều nộn hơi sưng đỏ, tiểu huyệt lập tức hung hăng co rụt lại, thân thể Hạ Nhiêu cũng không tự giác căng chặt lên.

"Hạ Nhi thả lỏng."

Lời nói ấm áp chậm rãi vang lên, chỉ là Phong Chi Uyên vẫn chuyên chú nhìn chăm chăm tiểu huyệt bị ngón tay hắn kích thích.

Nụ hoa bị khiêu khích rất mau đã phân bố ra mật dịch trong suốt , Phong Chi Uyên vừa lòng cười cười, không thể không nói, sau khi thân thể cô trải qua dạy dỗ thì sử dụng tiện hơn rất nhiều.

Thu hồi ngón tay, cầm lấy khí khuếch trương trong khay đẩy mạnh vào tiểu huyệt ướt mềm kiều nộn , cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn ở hạ thể làm thân thể Hạ Nhiêu không khống chế được căng lên, tiểu huyệt cũng bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút lại muốn đẩy thứ lạnh lẽo kia ra, Phong Chi Uyên đang muốn đẩy vào cũng có chút khó khăn.

Phong Chi Uyên thấy vậy cũng không mạnh mẽ đẩy vào nữa , cũng không nói gì, mà là dùng ngón tay khác đi vuốt ve tiểu hạch đang trốn tránh ở khe thịt đỏ thắm, dẫn tới Hạ Nhiêu cả người run lên, khóe miệng đóng chặt cũng không khống chế được tràn ra một tiếng rên rỉ.

Tiếp theo cô gắt gao cắn môi, chỉ là ngón tay Phong Chi Uyên lại không ngừng tác loạn vuốt ve hoa hạch mảnh mai, khoái cảm tê dại tập kích thần trí Hạ Nhiêu, toàn bộ vòng eo có chút chịu không nổi cong lên.

Phong Chi Uyên lại lần nữa đẩy về phía trước, bởi vì đường đi của cô quá mức chật hẹp , cho nên lúc tiến vào có chút khó khăn, nhưng so với lúc nãy một bước cũng khó đi thì đã tốt hơn nhiều.

Hạ Nhiêu rõ ràng cảm giác được hạ thể bị vật lạnh lẽo kia xâm chiếm, vách tường thịt bên trong truyền đến đau đớn không ngừng, chỉ là phía trước lại bị một ngón tay đùa bỡn truyền ra từng trận khoái cảm phản nghịch.

Cho đến khi thứ đó hoàn toàn đi vào, ngón tay Phong Chi Uyên đang khiêu khích tiểu hạch mới thu về, khí khuếch trương này thuộc công nghệ cao do Phong Chi Uyên chuyên môn định chế, bên cạnh có cái di động điều khiển từ xa, chỉ cần ấn một nút, là có thể tự động khuếch trương.

Động tác Phong Chi Uyên ngừng lại, Hạ Nhiêu cảm giác được hạ thể bị đồ vật lạnh lẽo kia làm căng ra, tốc độ rất chậm nhưng cô cảm nhận được rõ ràng nó đang bành trướng.

Mà từ góc độ Phong Chi Uyên có thể thấy rõ khí cụ đang khuếch trương, cái miệng nhỏ vốn đóng chặt cũng dần lộ ra, mở rộng ra bốn phía.

Dần dần, Hạ Nhiêu càng ngày càng ăn không tiêu, cảm giác căng trướng này vô cùng khó chịu và đau đớn, đuôi lông mày thanh tú dần dà nhíu chặt.

Phong Chi Uyên nhìn cái lỗ nhỏ càng lúc càng lớn, hắn dùng đèn pin mini rọi vào, xác định độ rộng này đã đủ hắn thấy rõ toàn bộ bên trong thì động tác khuếch trương mới dừng lại.

Cảm nhận được dụng cụ khuếch trương dừng lại Hạ Nhiêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu còn tiếp tục vài giây nữa cô thật sự chịu không nổi.

Phong Chi Uyên đem đèn pin mini nhắm ngay tại cửa động, đem tầm mắt đặt ở một đầu khác trên đèn pin để quan sát, đèn pin mini ngoại trừ chiếu sáng còn có kính hiển vi, đây là sản phẩm công nghệ cao, đã giản lược lại tiện.

Xuyên thấu qua kính hiển vi Phong Chi Uyên có thể thấy rõ toàn bộ cấu tạo của con đường, vách tường thịt phấn hồng có vài nếp nhăn đang không ngừng rung động, lại hướng bên trong nhìn tiếp, là tử cung thịt thịt phấn nộn đang gắt gao mấp máy, thịt non xung quanh nó co rút không ngừng.

Nhìn đến đây, Phong Chi Uyên cảm giác được rõ ràng độ nóng trong cơ thể không ngừng tăng lên, côn thịt ở hạ thể cũng đang kêu gào bừa bãi, trướng đau làm người khó nhịn.

Phong Chi Uyên khẽ nhíu mày, cảm giác này quá mức đau khổ cắn nuốt thần kinh hắn, cái loại dục vọng nổ mạnh này làm hắn hưng phấn đồng thời lại dị thường khó chịu.

Chính là cứ việc như thế, cứ việc hắn đã bị tra tấn đến đau đớn, trên trán cũng đã tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn vẫn duy trì dung nhan thanh nhã xuất trần cùng tiên khí nhè nhẹ quanh quẩn.

"Nghe danh đã lâu, cách chữa thương của gia tộc Thánh Mặc La Á quả nhiên không tầm thường."

Thời điểm nói lời này, quanh quẩn đôi sương mù có một chút hưng phấn.

Hắn đối với những phương pháp chữa bệnh cũng cuồng si yêu thích không thua gì chính trị, đã sớm nghe nói qua đoàn đội chữa thương của gia tộc Thánh Mặc La Á, bây giờ tận mắt nhìn thấy hiệu quả, dù thế nào hắn cũng nên tự mình đến thăm hỏi một chút.

Bởi vì hưng phấn, Phong Chi Uyên cũng không để huynh đệ nhà mình khó xử, đem khí cụ trong cơ thể Hạ Nhiêu đem ra, vạt áo ngủ cũng được cởi ra, cự long đứng thẳng tận trời bại lộ ra bên ngoài, không ngừng kêu gào trong không khí, long thân sớm đã biến thành màu đen tím, gân xanh nổi đậm, có vẻ cực kỳ khủng bố.

Bởi vì giường hơi thiên về phía trước, cho nên Hạ Nhiêu có thể dễ dàng nhìn thấy cự long dữ tợn của hắn, sắc mặt cô hơi hơi đổi, nhưng cũng không có giãy giụa.

Thứ này không phải chưa từng ở trong cơ thể cô, lúc trước có thể nuốt được, bây giờ cũng có thể, chỉ là có chút đau đớn mà thôi, dù thứ này có trướng to hơn một chút, có dữ tợn hơn thế nào cũng tuyệt đối không làm chết người được.

Không thể không nói Hạ Nhiêu bây giờ rất may mắn, cô vô cùng may mắn khi tiếp thu dạy dỗ ở Đế Lan Tư, nếu không phải thân thể cô bị dạy dỗ mà thay đổi, vậy thì trong khoảng thời gian này, bất luận là với ai, cô chỉ càng ăn thêm nhiều đau đớn.

Phong Chi Uyên đá văng cái ghế ra, quỳ đứng ở giữa hai chân Hạ Nhiêu: "Hạ Nhi, muội muội của em cùng đệ đệ tôi đều đói bụng, nên cho chúng nó ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro