TG1 - Chương 10: Làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Làm việc

-

Hoắc Úc Đình đang đợi Nguyễn Kiều Kiều, Tần Duệ cũng đang đợi Nguyễn Kiều Kiều.

Bọn họ cho rằng lên giường với nữ nhân này, chung quy sẽ có vòi vĩnh, đàm phán thương lượng, xảo trá làm tiền.

Thậm chí trong đầu đã nghĩ qua mấy lần, chuẩn bị đủ các loại đối sách, nếu nàng công phu sư tử ngoạm*, thì gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.

Kết quả, nàng giống như trở thành một người Phật hệ**.

Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, một chút ý muốn đưa ra điều kiện cũng không có.

Hoắc Úc Đình cùng Tần Duệ đồng thời toát ra suy nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân này tâm cơ quá sâu, muốn chơi lạt mềm buộc chặt.

Nhưng sự thật là, nàng quên rồi.

Mỗi ngày, lúc tóm được cơ hội nàng đều cùng tiểu thịt tươi nàng yêu nhất Thẩm Mộ Ngôn ôm ấp hôn hít sờ soạng, sau đó lăn giường đủ loại tư thế, sung sướng muốn chết.

Thiếu niên huyết khí phương cương thật là lợi hại, thể lực tốt, thái độ cũng tốt không kém.

Mà quan trọng là, còn có cảm giác mới mẻ, tiểu chó con cùng tiểu chó săn luân phiên thay đổi nha.

Tiểu chó con lúc ăn thịt, nghiễm nhiên trở thành tiểu chó săn, nhưng sau khi ăn uống no đủ, lại trở về tiểu chó con ngốc ngốc manh manh.

"Mộ Ngôn, tôi thật sự rất thích cậu nha..."

Tần Duệ mới vừa diễn xong, trở về phòng trang điểm thay quần áo, đi qua phòng trang điểm của Thẩm Mộ Ngôn, liền nghe được thanh âm kiều mị của nữ nhân thốt ra.

Hắn lập tức dừng chân.

"Ưm a...Thật là yêu muốn chết!" Trong phòng lại truyền ra một câu cảm thán đầy cảm xúc kinh ngạc.

Lần này hắn nghe rõ thanh âm của nữ nhân, lập tức sắc mặt hắn cứng đờ, tiếp theo lại đen thui.

Ngay sau đó hẳn cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc bực bội, hắn sớm biết nữ nhân này cùng Thẩm Mộ ngôn ái muội dây dưa, huống hồ tiểu tử kia còn đến trước hắn, hắn hụt hẫng cái gì đây?

Bởi vì nàng không để ý hắn?

Tần Duệ cười lạnh một tiếng, loại nữ nhân dâm đãng tuỳ tiện như nàng, hắn sớm nên biết nàng sẽ thế này.

"Làm sao vậy, Tần lão sư?"

Tần Duệ quay đầu, liền thấy Liễu Lạc Tuyết giương đôi mắt to tròn ngập nước hồn nhiên nhìn hắn.

"Khụ khụ..."

Hắn đột nhiên ho khan một tiếng, thanh âm không nhỏ, như đang nhắc nhở hai người trong phòng có người ở ngoài nha!

Quả nhiên, phòng trang điểm của Thẩm Mộ Ngôn không truyền ra thêm động tĩnh gì.

Ho khan xong, Tần Duệ âm thầm bực bội, nữ nhân kia chính mình không biết xấu hổ, hắn thay nàng che dấu làm gì, huống hồ thanh danh nàng xấu đến mức mọi người đều biết.

Tần Duệ cùng Liễu Lạc Tuyết đi rồi, Nguyễn Kiều Kiều trong phòng bật cười một tiếng, trong mắt Thẩm Mộ Ngôn xẹt qua thẹn thùng, tuấn nhan ửng đỏ.

Lúc này hai người đang ở sô pha, Nguyễn Kiều Kiều ngồi lên đùi Thẩm Mộ Ngôn.

Nửa người trên hai người ăn mặc quần áo chỉnh tề không chút rối loạn, nhưng nhìn xuống lại thấy quần Thẩm Mộ Ngôn đã cởi xuống treo ở mắt cá chân, mà váy Nguyễn Kiều Kiều đã vén tới eo, nhìn qua là biết, hai người đang làm chuyện ái muội gì.

Hai người tình dục thoả mãn, Nguyễn Kiều Kiều thoải mái nhịn không được mà trêu đùa hắn, nhìn hắn thẹn thùng.

Mà vừa rồi, lúc hai người đang làm đến khí thế hừng hực, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm nam nhân ho khan, Thẩm Mộ Ngôn nháy mắt liền bắn.

Thân thể Nguyễn Kiều Kiều mềm mại ngã xuống nằm lên sô pha, cười đến chảy nước mắt.

Thẩm Mộ Ngôn có chút buồn bực, nàng còn cười được nữa...

Hắn bị nàng cười đến xấu hổ rồi...

Nhưng sau dó, hắn cũng nhịn không được mà cong môi cười cười.

"Kiều Kiều, phân cảnh của cô trong phim này sắp sửa đóng máy, sau đó muốn làm cái gì?"

Thẩm Mộ Ngôn hỏi nàng, ánh mắt lộ ra nồng đậm hiếu kỳ cùng chấp nhất.

"Kêu chị."

Hai tay Nguyễn Kiều Kiều không chút nào rảnh rỗi mà nhéo nhéo mặt hắn.

"Không định làm gì cả, công ty kêu làm cái gì tôi làm đó, nếu không có việc gì thì nằm ở nhà."

"Tôi ở cùng chị được không?" Thẩm Mộ Ngôn rốt cuộc cũng nói ra tiếng lòng.

Nguyễn Kiều Kiều nhướng mày, hài hước nói.

"Như vậy sao được, tôi có đồng ý thì người đại diện của cậu cũng không chịu, ai kêu cậu hiện tại rất nổi tiếng nha."

"Hắn không quản được tôi." Thẩm Mộ Ngôn không chút để ý nói.

Nguyễn Kiều Kiều biết vị thiếu gia này có tiên tuỳ hứng, hắn nói đúng là sự thật.

Mặc dù, đề nghị này làm nàng động tâm, nhưng mà, nàng cự tuyệt.

"Mộ Ngôn, chờ đến lúc tôi đi rồi, chúng ta liền kết thúc đi."

Đôi mắt Thẩm Mộ Ngôn khó tin mà nhìn về phía nàng.

"Tôi hiện tại thanh danh quét rác, có quan hệ với tôi, thời gian lâu lại, lâu có bức tường nào mà không lọt gió. Nếu như bị phóng viên chụp lại hoặc bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt với cậu."

Nguyễn Kiều Kiều hiếm khi nghiêm túc giải thích như thế.

Thẩm Mộ Ngôn rũ mắt, ngữ khí có chút ảm đạm.

"Chị nghiêm túc?"

"Ừ, nhưng mà nếu cậu nhớ tôi thì cứ tìm tới, tôi cũng không ngại đâu, hoặc là tôi nhớ cậu cũng sẽ đi tìm cậu."

Hệ thống: "..."

Quả nhiên là nữ nhân không biết xấu hổ! Đem quan hệ tình nhân nói đến tươi mát thoát tục.

Nguyễn Kiều Kiều lập tức đáp lời.

Ngươi dám mắng ta hửm!!

Hệ thống vì tiểu thịt tươi đơn thuần mà bi ai tận ba giây đồng hồ.

"Kiều Kiều, hay là chị rút lui khỏi giới giải trí đi."

Thẩm Mộ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía nàng mà đề nghị.

Giống như sợ nàng hiểu lầm, Thẩm Mộ Ngôn lập tức giải thích.

"Chị bị những người đó mắng nhiếc khó nghe, tôi sẽ đau lòng... Chị rời đi vòng lẫn quẫn này, về sau, tôi nuôi chị."

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Thẩm Mộ Ngôn, kinh ngạc nói.

"Cậu muốn bao dưỡng tôi sao?"

Thẩm Mộ Ngôn ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ nói trực tiếp như vậy, nhưng hắn vẫn gật gật đầu.

"Chị muốn hiểu như vậy cũng được."

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều nhảy nhót vui sướng muốn chết.

Không ngờ có một ngày lão nương được nam nhân bao dưỡng.

Nhưng phản ứng trên mặt lại đối lập một trời một vực, ánh mắt nàng toát ra trfan đầy thất vọng cùng đau thương.

"Thì ra cậu cũng không khác gì bọn họ, đều nghĩ tôi là loại người này sao."

"Không không không!"

Thẩm Mộ Ngôn muốn giữ chặt nàng, nhưng bộ dáng Nguyễn Kiều Kiều chính là 'ta thương tâm muốn chết, ngươi nói gì ta cũng không nghe không nghe'.

"Thẩm Mộ Ngôn, xem như tôi nhìn lầm cậu, tôi sẽ không bao giờ thích cậu!"

Nguyễn Kiều Kiều mở cửa liền lao ra.

Hệ thống ngước mắt nhìn một màn tiểu tình lữ cãi nhau, chậm rãi xem nữ nhân kia diễn xiếc.

Nguyễn Kiều Kiều một đường mà chạy, Thẩm Mộ Ngôn sốt ruột đuổi theo.

Hai người bất tri bất giác chạy đến phim trường, chỗ này còn có nhân viên đang làm việc.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện, liền vọt qua tới.

Liễu Lạc Tuyết đang thỉnh giáo kỹ thuật diễn của Tần Duệ, liền thấy một nữ diễn viên đóng chung bộ phim với nàng đột nhiên lao tới.

"Tần lão sư, chuyện anh nói với tôi."

Hửm?

Hửm?

Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Ngôn, thấy đối phương lăng lăng nhìn nàng.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên cười lên, nụ cười thiên kiều bá mị.

-

*: công phu sư tử ngoạm: tạm hiểu là lòng tham không đáy

**: Một bộ phận người trẻ Trung Quốc được gọi là "thanh niên Phật hệ" đang theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro