Chương 5-1: Chuốc say bạn tốt, đem nhân thê địt đến văng dâm thuỷ khắp nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuốc say bạn tốt, cưỡng gian nhân thê song tính, dâm loạn Tiểu Nãi Tử, đem nhân thê địt văng dâm thuỷ khắp nơi

Hai người một trước một sau vào lại bàn ăn, Cố Trạch Dương đã ngồi ở đó, nhìn thấy An Hàn trở về, quan tâm hỏi: "Hàn Hàn, bị làm sao vậy? Đi lâu như thế?"

"Có chút không thoải mái."

An Hàn nhỏ giọng trả lời, thanh âm khàn khàn, yết hầu bị đâm sâu vào có chút đau, quan trọng nhất là trong miệng còn có mùi vị tinh dịch,cậu vội vàng uống một ngụm lớn đồ uống, phòng ngừa vị hôn phu phát hiện manh mối.

Cố Trạch Dương đang muốn hỏi rõ hơn, thấy Trịnh Tuân Nghiêu đã trở lại cũng không tiện nói, liền trấn an vỗ vỗ An Hàn. An Hàn tránh né ánh mắt Trịnh Tuân Nghiêu, sắc mặt không nhịn được đỏ lên, chờ cơm nước xong, vội vàng cùng bạn trai rời đi.

Tuy rằng cố thanh vân đi công tác, An Hàn cũng không dám ở lại này, lấy cớ cha mẹ muốn cậu trở về cho nên rời khỏi Cố gia.

Trịnh Tuân Nghiêu cùng cố thanh vân đều lưu lại dấu vết với cậu, cậu muốn xoá đi, nhưng trong thân thể bị lưu lại quá nhiều dấu vết rốt cuộc xoá không xong.

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, cậu không khống chế được nghĩ đến cùng Cố Thanh Vân dâm loạn, cảm giác sung sướng khảm sâu trong cơ thể vẫn chưa mất đi.

Mỗi lần vừa nhớ tới bị dương vật nam nhân tiến vào, thân thể đều mềm đi, dâm huyệt trở nên ướt át, còn cơ khát mấp máy, làm cậu cảm thấy rất thẹn.

Rõ ràng là không nên, không nên là cái dạng này, cậu là bị cưỡng bách bị cưỡng hiếp, vì sao còn cảm thấy thoải mái?

Cậu thật là trời sinh dâm đãng sao?

An Hàn mâu thuẫn cực kỳ, cậu khắc chế chính mình, cố nén không suy nghĩ, nhưng lúc thần trí thanh tỉnh còn có thể khống chế, trong mộng liền ngăn cản không được chính mình, cậu nằm mơ thấy hai nam nhân tìm tới.

Một người muốn đùa bỡn dâm huyệt, một người muốn cậu ngậm dương vật, trong mộng hai cây dương vật thô to cực kỳ, tản ra hương vị mê người, cậu khống chế không được thân thể của mình, đầu lưỡi dâm đãng liếm lên, hấp thụ hai cây đại dương vật nóng hầm hập.

Liếm đến mã mắt chảy nước sốt, mà địa phương ngứa ngáy kia cũng bị người ta dùng tay xoa bóp, vú cũng bị miệng nam nhân ngậm lấy liếm mút, sau đó cậu nhìn cây dương vật bị mình liếm đến ướt sũng để đến miệng lồn cậu, cậu gấp không chờ nổi dựng thẳng eo, nức nở nói:

"Cho em huhu"

Nam nhân lại không đi vào, chỉ là ác liệt dùng quy đầu to béo cọ xát, còn thấp giọng cười nói: "Cho em cái gì? Hửm?"

An Hàn cảm thấy thẹn cắn cắn môi, nhưng rốt cuộc đánh không lại đáy lòng khát vọng, ngượng ngùng kêu dâm: "huhu cho em đại dương vật a ha dương vật cho em, địt vào bên trong lồn dâm"

Cậu thở hổn hển, bản thân cũng cảm thấy mình như vậy không khỏi quá mức dâm đãng, muốn giãy giụa, thân thể lại trầm luân ở tình dục.

Một chút cũng không dời mắt khỏi cây dương vật dưới háng  nam nhân, chờ nó cắm vào rồi, An Hàn lại cảm thấy không đủ, thế nào cũng không đủ, cậu khóc thành tiếng, rồi từ trong bóng đêm tỉnh táo lại.

Mấy ngày liền buổi sáng vừa tỉnh quần lót đều ướt sũng, địa phương kia ngứa đến không chịu nổi, An Hàn sợ hãi cực kỳ, mình chỉ nếm qua hương vị kia một lần, về sau liền không nhẫn nại được sao?

Hơn nữa vì sao cũng mơ thấy Trịnh Tuân Nghiêu? Rõ ràng y chỉ mang cho mình khó chịu, cho dù cách lâu như vậy, cậu vẫn còn có thể nhớ rõ cây dương vật thô tráng đem yết hầu cậu căng ra, một chút cũng không thoải mái, nhưng vì sao cũng sẽ mơ thấy khẩu giao cho y?

An Hàn không rõ, cậu có chút sợ hãi, lúc này chỉ muốn gặp bạn trai, chính là không dám đi tới nhà hắn, chỉ có thể liều mạng chịu đựng, thật vất vả chịu đựng tới khai giảng.

Hai người một năm trước bắt đầu sống chung, Cố Trạch Dương ở trường học phụ cận có một căn nhà, là cố thanh vân cho hắn, có ba phòng, không gian cũng đủ lớn.

Nơi đó nghiễm nhiên là nhà cho vợ chồng son, bọn họ ngẫu nhiên sẽ mời bạn học cùng bạn bè tới nơi này chơi.

Gần hai tháng không có ở, tuy rằng thỉnh dì giúp việc tới quét tước, nhưng có chỗ vẫn có tro bụi. An Hàn với Cố Trạch Dương cùng nhau đem đồ vật lau qua, đang muốn đi ra ngoài ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên.

An Hàn đi mở cửa, chờ nhìn đến người ngoài cửa, kinh hoảng lui ra phía sau một bước, trên mặt còn nhàn nhạt tươi cười đều cứng đờ, "Anh sao lại tới đây?"

Trịnh Tuân Nghiêu cười tủm tỉm nhìn cậu, ngũ quan lai tây phát huy ưu thế, cười như vậy, An Hàn cho dù sợ hãi y, cũng không thể không thừa nhận người này xác thật lớn lên đẹp trai cực kỳ.

An Hàn lấy lại tinh thần, có chút vô thố nhìn bạn trai đi tới, nỗ lực làm ra bộ dáng bình thường.

Cố Trạch Dương nhìn đến y, kinh hỉ nói: "A Nghiêu, cậu thật sự mua căn phòng kế bên sao?"

Trịnh Tuân Nghiêu cười nói:

"Còn có thể giả sao, nhưng trang trí rất xấu, mình dù sao cũng chỉ tùy tiện ở một chút, tạm chấp nhận, khoảng thời gian trước dụng cụ đều đã đổi thành mới, hôm nay xem như chính thức dọn nhà, cho nên mời các cậu qua ăn cơm."

Cố Trạch Dương chụp một chút bờ vai của y, "cậu còn nấu cơm sao?"

"Đương nhiên là đặt mua rồi."

Cố Trạch Dương kéo An Hàn một chút, An Hàn chỉ có thể vô thố đi theo sau, Trịnh Tuân Nghiêu mua phòng ở cách vách, vài bước chân đã đến, An Hàn trong lòng có chút sợ hãi, người này dọn tới cách vách, rốt cuộc có ý tứ gì?

Nhà này ở cách vách bố cục cũng tương tự, An Hàn ở trước bàn thấp thỏm ngồi xuống, trên bàn bày đầy món ngon, nhìn ra đều là của nhà hàng cao cấp, Trịnh Tuân Nghiêu lấy ra một lọ rượu vang đỏ, lại cầm một lọ rượu trắng, "A Trạch, muốn uống loại nào?"

Cố Trạch Dương vẻ mặt đau khổ, "cậu đây là muốn đem mình chuốc say sao?"

Trịnh Tuân Nghiêu nhìn lướt qua mặtAn Hàn, sung sướng cười nói: "Đúng vậy."

An Hàn trong lòng cả kinh, vội vàng kéo quần áo bạn trai, "Vẫn là đừng nên uống rượu."

Cố Trạch Dương còn chưa nói chuyện, Trịnh Tuân Nghiêu đã nói: "Buổi tối không có việc gì, hơn nữa ở như vậy gần, trở về liền ngủ, không muốn trở về ngủ ở đây cũng được, A Trạch, có phải hay không?"

Cố Trạch Dương gật gật đầu, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay An Hàn, "Hàn Hàn, đừng lo lắng, hơn nữa anh chưa chắc sẽ uống say, nói không chừng người say chính là A Nghiêu đó."

An Hàn nhấp môi, lại không phản bác được, chỉ có thể mặc kệ. Cố Trạch Dương tửu lượng không tốt, uống nửa ly rượi trắng lúc sau trên mặt đã hồng hồng, tốc độ nói chuyện cũng chậm đi, thấy Trịnh Tuân Nghiêu hỏi An Hàn, liền duỗi tay ôm bả vai An Hàn, đắc ý cười nói:

"Hàn Hàn là tốt nhất, chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc, có phải hay không? Hàn Hàn? Anh tính toán tốt nghiệp sau liền cùng Hàn Hàn kết hôn, đến lúc đó sinh một đám con cái."

Trịnh Tuân Nghiêu cười tủm tỉm nhìn An Hàn, An Hàn xấu hổ sắc mặt đã đỏ bừng, trong ánh mắt cũng phiếm một tầng đám sương, đúng là người này có thể khơi mào dục vọng của y, giờ phút này chỉ là nhìn, bụng dưới liền trướng lợi hại, y cố ý hỏi:

"Hàn Hàn có thể sinh con sao?"

Cố Trạch Dương nói: "Đương nhiên là có thể, chờ tốt nghiệp xong mình liền nói Hàn Hàn sinh con cho mình."

Trịnh Tuân Nghiêu ý vị không rõ cười cười, "Thật vậy chăng? Vậy chúc mừng cậu trước."

Y ánh mắt cực nóng nhìn An Hàn, An Hàn lưng như bị kim chích cúi đầu tránh đi ánh mắt y, khuyên Cố Trạch Dương đừng uống, Cố Trạch Dương lại nói: "Còn có thể uống, anh không uống say đâu."

Trịnh Tuân Nghiêu gãi đúng chỗ ngứa bưng một ly rượu vang đỏ lại đây, "A Trạch, lại nếm thử rượu này, mình cố ý từ nước Pháp mang về."

An Hàn cả kinh, đang muốn đi ngăn cản, Cố Trạch Dương đã đem rượu tiếp qua đi, "Xem tỉ lệ liền không tồi."

Nói rồi ngửa đầu uống một hớp lớn, An Hàn liền ngăn cản không kịp, Cố Trạch Dương đem một chén rượu uống sạch sẽ, rốt cuộc chống đỡ không được, trực tiếp say ngã vào trên bàn.

An Hàn đẩy đẩy hắn, Cố Trạch Dương từ trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ, một chút cũng không có dấu hiệu thanh tỉnh. Mà ngồi ở đối diện Trịnh Tuân Nghiêu đã cười giống như thấy con mồi đã rơi vào bẫy, ánh mắt nóng bỏng đánh giá cậu.

An Hàn trong lòng thầm cảm thấy không tốt, cậu hốt hoảng đứng lên hướng ngoài cửa chạy, Cố Trạch Dương ở một đêm tại nơi này cũng không sao, nhưng là cậu không thể lại rơi vào tay người khác.

Cậu kinh hoảng trở lại trong phòng mình, khóa trái cửa, trong lòng mới thoáng yên ổn xuống dưới.

Rất nhanh, di động cậu truyền đến tiếng vang, cậu mở ra di động,là Trịnh Tuân Nghiêu, y không biết từ nơi nào lấy được phương thức liên lạc với mình.

An Hàn không để ý tới, nhưng nhìn đến y gửi video tới, do dự một chút, vẫn là click mở.

Chờ cậu nhìn thấy ảnh, cả người liền xấu hổ giận dữ muốn chết, hình ảnh quay rõ ràng lúc cậu vươn đầu lưỡi giúp nam nhân khẩu giao.

Đầu lưỡi phấn nộn một chút một chút liếm cây dương vật thô to, hình ảnh tình sắc cực kỳ, An Hàn còn chưa có xem xong, Trịnh Tuân Nghiêu lại gửi tới tin: "Mở cửa."

An Hàn xây dựng tâm lý một hồi, vẫn là không thể không đem cửa mở ra, cậu sắc mặt tái nhợt, môi đều hơi hơi run rẩy, trong mắt Trịnh Tuân Nghiêu, càng cảm thấy hưng phấn.

Trịnh Tuân Nghiêu đi vào đóng cửa lại khóa trái, ôm cái người nhỏ xinh kia vào trong ngực, thò lại gần liếm liếm vành tai cậu, nhẹ nhàng cười nói:

"Anh kêu người khác tới chiếu cố A Trạch."

An Hàn cả người run lên.

"Cho nên Tiểu Dâm Phụ buổi tối hôm nay là của tôi."

Trịnh Tuân Nghiêu đem cậu ôm lên, lập tức đi đến phòng ngủ. An Hàn biết mình tránh không khỏi, cậu kinh hoảng nói:

"Không cần ở chỗ này huhu" nơi này là giường của cậu cùng vị hôn phu, sao lại có thể ở chỗ này cùng nam nhân khác làm tình? "Đi khác phòng, cầu anh huhu"

Cậu thỉnh cầu hiển nhiên làm nam nhân hưng phấn lợi hại hơn, mông có thể cảm nhận được dương vật nam nhân bành trướng, Trịnh Tuân Nghiêu hôn một cái trên má cậu, cười nhẹ nói:

"Như vậy không phải càng kích thích sao?" Y đem An Hàn đặt ở trên giường, thân hình cao lớn toàn bộ đè ép lên, hôn lên bờ môi mình mơ ước từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro