Quyển I - Nam chính ngược luyến tình thâm bị đào thải (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸Chương 2🌸 Nam phụ điên rồ

Editor: Beek

Liêu Đình Nhạn có chút uể oải ngồi trên sạp, hai nô bộc dọn dẹp đống đồ ăn nàng chưa hề động đũa. Vú Lư thấy tiểu thư nhà mình lại không ăn được mấy, có chút lo lắng mà khuyên nhủ: "Tiểu thư à, dù ít dù nhiều người vẫn nên ăn một chút đi, cứ không ăn cái gì thế này, thân thể làm sao chịu được."

"Ta ăn không vào." Liêu Đình Nhạn chỉ cần nhớ tới tình huống ngày hôm qua liền hoảng sợ. Tối hôm qua nàng còn gặp ác mộng, sao có thể nuốt trôi đồ ăn, chưa kể trong phủ cơm canh phần lớn là ăn thịt, rau dưa tương đối ít, thế này bảo nàng nuốt trôi được mới là lạ. Cho dù sống hơn hai mươi năm đời trước, hay là xuyên đến nơi này tám năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình ảnh tàn bạo máu me đến thế. Lúc ấy vội vàng chạy trốn nên chưa kịp phản ứng, đến lúc an toàn về nhà, nàng mới nôn ra một trận.

Vú Lư ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, "Hay là nô đi lấy chút sữa dê cho tiểu thư?"

Đúng lúc này, đại quản gia của phủ vào trong nhà, nói với Liêu Đình Nhạn: "Tiểu thư, bọn tiểu nhân mang tạ lễ tới, vị Trần công tử kia cũng không nhận, mấy lượng vàng tiểu thư đặc biệt phân phó đó, hắn cũng từ chối."

Liêu Đình Nhạn hơi đau đầu, đúng rồi, nam chính đúng là người như vậy, giai đoạn đầu là người chính nghĩa có nguyên tắc, từ chối nhận tạ lễ, trong truyện hình như cũng nhắc qua chuyện này.

"Vậy quên đi." Liêu Đình Nhạn không muốn nói nhiều về vấn đề này, chờ đại quản gia đi rồi, nàng đứng lên bảo: "Chuẩn bị xe bò, ta đi một chuyến đến chỗ Thôi tiểu thư."

Tiểu thư Thôi gia, là khuê mật (1) của Liêu Đình Nhạn. Ở cái triều đại này phương tiện giải trí không nhiều lắm, muốn đi chỗ nào cũng khó, trừ lên chùa miếu dâng hương, đi bái phỏng thân thích, cũng chỉ có cùng các tiểu tỷ muội xung quanh lui tới giết thời gian. Thôi tiểu thư này là bạn tốt nhất của Liêu Đình Nhạn.

*(1) khuê mật: khuê mật vốn mang nghĩa người làm bạn chốn khuê phòng, sau được dùng trong văn phong hiện đại với nghĩa là người bạn cực kỳ thân thiết, có thể tâm sự chia sẻ với nhau mọi điều

Trên đường đến Thôi gia, Liêu Đình Nhạn vô tình nhìn xuyên qua khe của mành xe, liền thấy bên đường có bóng dáng một người đang bày quán.

Nam chính Trần Uẩn? Đầu truyện hình như đúng thật hắn ta là một thợ săn dựa vào săn thú mà sống, sau đó thế cục càng ngày càng rung chuyển, bấy giờ hắn mới tụ tập rất nhiều người cùng nhau phản loạn khởi nghĩa.

Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, quay sang vú Lư phân phó: "Người bên kia tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng, nếu hắn không chịu nhận tạ lễ của chúng ta, vậy để nô bộc trong phủ để ý một chút, ngày sau nếu thấy hắn vào thành bán thú săn, thì mua toàn bộ, cũng coi như báo đáp."

Vú Lư đáp: "Vâng, tiểu thư."

Liêu Đình Nhạn vừa lòng, buông mành, không suy nghĩ việc này nữa. Tuy rằng không muốn yêu đương cùng nam chính, nhưng nếu hắn cứu mình một lần, thế nào cũng phải có trả ơn.

Đi vào Thôi gia, nhìn thấy Thôi tiểu thư, hai người dắt nhau vào trong phòng ngồi xuống, Thôi tiểu thư ríu rít nói chuyện hôm qua của Liêu Đình Nhạn, "Tỷ không biết đâu, chuyện của tỷ đã truyền đi khắp nơi rồi , thật là làm muội lo lắng muốn chết mà! Nghe nói Liêu sứ quân hôm qua đã mang theo một đại đội phủ binh đi tiêu diệt sơn phỉ, không biết hiện giờ đã trở lại chưa?"

"Phụ thân phải đến buổi chiều mới có thể trở về." Liêu Đình Nhạn bất đắc dĩ nói: "Muội cũng đừng lại nói này nói nọ, tỷ nghe mà đau cả đầu, nói chút chuyện gì thú vị hơn đi."

Thôi tiểu thư ngồi ở bên cạnh kéo tay nàng: "Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, nói chuyện thú vị vậy. Tỷ biết không, cái vị Đái công tử Đái Vũ vẫn luôn theo đuổi tỷ kia, bị phụ thân hắn ra lệnh cưỡng chế đi vào trong quân doanh rèn luyện rồi. Việc này thật tốt, cái thằng nhóc chỉ biết đi phiền nhiễu người ta này cuối cùng cũng không thể tới dây dưa tỷ nữa, thế nào, có phải cảm thấy vui hơn một chút hay không?"

Đúng là vui hơn thật, cái người phiền toái tên Đái Vũ này, trên cơ bản trong nguyên tác có thể coi là chất xúc tác làm tình cảm của nam nữ chính ở thời kỳ đầu ngày một tăng. Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, bất kể là làm ra cái gì, đều có thể khiến cảm tình của nam nữ chính nâng cao một bước, đúng là một tên quan nhị đại (2) kiêu ngạo ngốc nghếch háo sắc tiêu chuẩn, Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn.

*(2) quan nhị đại: con quan đời thứ hai

"A đúng rồi, ngày hôm trước, đại bá cùng bá mẫu nhà muội tới, nghe nói một nhà bọn họ chuẩn bị từ Lạc Kinh dọn đến Hà Hạ, hai vị đường tỷ của muội cũng sẽ cùng nhau tới, đến lúc đó chúng ta lại có thể thêm hai bằng hữu chơi cùng." Thôi tiểu thư cười hết sức vui vẻ, nhưng Liêu Đình Nhạn nghe thấy, lại không có tâm tình tốt như vậy, thậm chí tươi cười trên môi dần dần biến mất.

Không ngây thơ hồn nhiên như Thôi tiểu thư, Liêu Đình Nhạn rất rõ ràng tại sao những người này lại dọn khỏi Lạc Kinh. Bọn họ phần lớn đều bởi vì trong nhà có cô nương tuổi cập kê chưa lập gia đình, sợ bị bệ hạ nhìn trúng triệu tiến vào cung, mới có thể lựa chọn rời xa Lạc Kinh tránh họa.

Đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu, yêu thích nữ tử xinh đẹp, trong cung mỹ nhân đông đảo. Nếu y háo sắc thì cũng thôi, nhưng y không phải, vị bệ hạ này thích thưởng thức mỹ nhân, rồi lại thường xuyên nổi điên, hôm qua còn thích mỹ nhân, hôm sau nói không chừng liền xua xua tay cho người kéo xuống giết chết, nghe nói y là một chủ tử táo bạo dễ giận, hung tàn vô cùng. Không chỉ có người đẹp chốn hậu cung, đại thần tiền triều y nhìn không thuận mắt thì nói giết liền giết.

Đúng là bởi vì y giết người không nương tay, thủ đoạn lại hung bạo tàn khốc, thế nên về sau mới làm cho nơi nơi khởi nghĩa, cuối cùng mất nước.

Vị quân chủ mất nước Tư Mã Tiêu này, chính là nam số hai trong nguyên tác, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Liêu Đình Nhạn cảm thấy đau sọ não.

Nhìn ở góc độ người đọc, nam số hai Tư Mã Tiêu, không nghi ngờ gì nữa, chính là một kẻ bệnh tâm thần. Gọi y thành kẻ 'bệnh tâm thần' là bởi đầu óc y thật sự có bệnh, ít nhất cũng là người mắc chứng bệnh kích động thái quá, bệnh trạng dễ nóng giận, làm không thèm nghĩ. Trong nguyên tác, Liêu Đình Nhạn đặc biệt nhớ một chi tiết này, đó là trong một lần đại yến quần thần, y đột nhiên không có lí do hạ lệnh lột da một mỹ nhân đang được sủng ái, lột xong cho người chế tạo lại rồi đưa cho phụ thân của mỹ nhân kia, nghe nói làm vị quan viên kia đang sống sờ sờ bị hù chết.

Nếu là nam phụ, vậy nữ chính đương nhiên phải tiếp xúc với Tư Mã Tiêu, chính là một lần nọ nữ chính cãi nhau với nam chính rồi trốn đi, bị hoàng đế đi tuần gặp gỡ, y bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nàng rồi mang nàng theo bên người. Để lương tâm sang một bên mà nói, mặc dù Tư Mã Tiêu cực kỳ cực kỳ đáng sợ, nhưng trong nguyên tác y hoàn toàn chưa từng tổn thương nữ chính, ngược lại vẫn luôn hết mực sủng ái nàng. Nhưng cái đó không có tác dụng gì, dù sao sau đó nam chính tới cứu nữ chính trở về, cũng giết chết Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu cái tên nam phụ này, so với Trần Uẩn là nam chính lại càng làm cho Liêu Đình Nhạn muốn nổ đầu. Nếu không muốn dính dáng tới Trần Uẩn, Liêu Đình Nhạn có thể trực tiếp tránh khỏi hắn, nhưng Tư Mã Tiêu nàng thực sự tránh không nổi!

Bởi vì theo tình huống trong nguyên tác, đại khái là sau khi nam nữ chính gặp nhau được nửa năm, Tư Mã Tiêu nghe nói Hà Hạ có mỹ nhân Liêu thị, hạ một tờ chiếu thư lệnh nàng tiến cung bầu bạn cùng vua. Trong truyện gốc nữ chính đương nhiên là không chịu tiến cung, bởi vì hung danh bên ngoài của hoàng đế, hơn nữa nàng khi đó cùng nam chính đã kịp tình chàng ý thiếp, dù thế nào cũng không thể tiến cung, cho nên nàng chạy ra khỏi nhà đi tìm nam chính, sau đó Tư Mã Tiêu trực tiếp bắt cha của nữ chính nhốt vào đại lao.

Nghĩ đến tình nghĩa tám năm nay ở chung cùng phụ thân nhặt được này cũng không tồi, Liêu Đình Nhạn không muốn giống nguyên nữ chính đào hố cho cha mình, chỉ có thể lựa chọn con đường ngược lại với nguyên nữ chính, tới lúc đó, nàng liền dứt khoát tiến cung thôi. Dù sao Tư Mã Tiêu sẽ không giết nàng, chỉ cần có thể giữ được mạng lại còn không liên lụy người khác là tốt rồi. Cứ như vậy, nàng sẽ hoàn toàn thoát ra khỏi cốt truyện ban đầu.

Tương lai tiến cung không xa về cơ bản đã xác định, nhưng Liêu Đình Nhạn nghĩ đến nam số hai hung tàn vẫn nhịn không được run rẩy. Chấp nhận thì chấp nhận rồi, nhưng sợ thì vẫn sợ. Cốt truyện hiện tại đã bắt đầu, cũng có nghĩa là nàng chỉ còn nhiều nhất nửa năm ngày lành, cái kiểu đếm ngược đến lúc chết này ai cũng không thoải mái nổi.

Ra cửa giải sầu không hề giúp nàng thả lỏng tâm tình tí nào, ngược lại khiến nàng càng khẩn trương hơn. Liêu Đình Nhạn lo lắng về đến nhà, phát hiện phụ thân đã trở lại. Liêu sứ quân nhìn thấy biểu hiện của con gái, cho rằng nàng còn sợ hãi vì hôm qua gặp nạn, xụ mặt đi tới vỗ vỗ vai nàng, "Không phải sợ, đám sơn phỉ len lỏi tới đây đều đã bị tiêu diệt rồi, về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

Liêu Đình Nhạn nhìn ông, người cha này của nàng không biết cách thể hiện cảm xúc yêu thương ra ngoài, tuy rằng thường ngày ít thân cận với con gái, nhưng trong lòng ông thật ra cực kỳ yêu thương đứa con gái duy nhất này.

Cho nên Liêu Đình Nhạn không tài nào hiểu được, nữ chính trong nguyên tác cứ thế nói chạy liền chạy, không thèm lo lắng một chút xem cha nàng rồi sẽ ra sao ư?

"Phụ thân, con không sao."

"Ừ, con cẩn thận nghỉ ngơi, có phụ thân ở đây."

Tình cảm gia đình ấm áp trôi qua trong tích tắc, Liêu sứ quân lại vội vàng bận rộn công vụ, còn Liêu Đình Nhạn, lại tiếp tục ăn không ngồi rồi. Trong nhà chỉ một mình nàng là chủ tử, tòa nhà lại rộng, việc mỗi ngày chính là ăn và ngủ.

Ở nhà nằm liệt một thời gian, Liêu Đình Nhạn quyết định đi dâng hương, đi dạo chùa miếu. Chùa miếu ngoại thành thì thôi, nàng sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chùa miếu trong thành cũng có nơi tràn đầy hương khói, nhưng nhiều người quá nàng cũng sợ phạm phải sai lầm, cuối cùng nàng quyết định đi Liên Sơn Miếu khá thanh tịnh.

Ban đầu khi ra khỏi nhà ánh mặt trời còn sáng lạn, nhưng trên đường tới Liên Sơn Miếu, đột nhiên trời đổ mưa, không còn cách nào khác, nàng đành phải cùng vú Lư và mấy nô bộc trú mưa ở một đình gỗ trong núi.

Các nàng ngồi xuống không lâu, lối đi trên núi chợt thấp thoáng bóng người vội vàng chạy tới.

Lần nữa nhìn thấy Trần Uẩn, phản ứng đầu tiên của Liêu Đình Nhạn là cố nhớ lại cốt truyện, bản gốc có tình tiết nam nữ chính ngẫu nhiên trú mưa rồi gặp nhau không nhỉ? Hình như không có! Đúng là đã nhiều năm trôi qua, nhiều chi tiết nàng không còn nhớ rõ , nhưng cái chuyện gặp nhau lúc trú mưa này, nàng dám khẳng định là không hề có trong nguyên tác, tình huống bây giờ cuối cùng là thế nào?

Thấy trong đình có người, còn là tiểu thư quý tộc, Trần Uẩn vốn không định đi vào, nhưng hắn phải cầm theo hương, nến, tiền giấy, còn có hai cây đèn khảm hoa sen để hương khói trước bàn thờ cha mẹ, nếu bị mưa làm ướt thì không còn dùng được nữa, thế nên hắn do dự hỏi: "Có thể để tại hạ đặt những thứ này ở trong đình không? Tại hạ ở ngoài đình cũng được, tuyệt đối không quấy rầy tiểu thư."

Liêu Đình Nhạn yên lặng thở dài, "Mời vào trú mưa đi, không ngại."

Trần Uẩn tiến vào trong đình, mới nhận ra mình lại gặp gỡ cô nương nhà Liêu sứ quân, vú Lư từng gặp liền cười gật đầu với hắn, hắn cũng đáp lễ lại, tự giác đứng ở góc đình cách xa các nàng, rất biết giữ lễ.

Liêu Đình Nhạn sửa sửa mũ có rèm của mình, thầm nghĩ nam chính này quả là không tồi, dù sao thì người ta cũng là nam chính, thiết lập nhân cách phải đủ vững vàng để vượt qua muôn trùng thử thách, chỉ tiếc nàng không muốn đi theo nam chính diễn một màn ngược luyến tình thâm. Nam chính giai đoạn đầu có lý tưởng, có khát vọng, lại thiện lương có nguyên tắc, giai đoạn giữa đánh giặc sát phạt quyết đoán, trở mình thành anh hùng kiêu ngạo chốn giang hồ, giai đoạn sau trải qua cung đấu liền biến thành người cô đơn tâm tư thâm trầm, nữ chính phải đi theo hầu hắn một đường thay đổi, còn hết lần này đến lần khác sinh con cho hắn, đã mệt mỏi thì chớ lại còn hết sức phiền toái.

Nàng đang suy nghĩ ở trong lòng, không ngờ tới Trần Uẩn cũng đang nghĩ đến chuyện của nàng. Mấy ngày nay, mỗi khi hắn mang con mồi vào thành bán, chẳng mấy chốc đều được người ta mua hết toàn bộ, chuyện này xảy ra càng nhiều lần, hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng. Hỏi thăm mới biết được, hoá ra người mua con mồi đều là người làm của Liêu gia, mà sau khi cố ý nghe ngóng thêm, người nọ mới lặng lẽ tiết lộ cho hắn, là Liêu tiểu thư tự mình dặn dò.

Trần Uẩn im lặng, hoá ra là vì hắn từ chối nhận tạ lễ, cho nên vị Liêu tiểu thư kia mới âm thầm báo đáp lại như thế? Hai người dù chưa nói chuyện, nhưng trong lòng hắn đã có vô vàn ấn tượng tốt với vị Liêu tiểu thư kia. Nàng suy nghĩ đến như thế, quả là một cô nương lương thiện hiểu lễ nghĩa, lại tri ân báo đáp. Chỉ là hắn không thể ngờ được, hai người lần nữa gặp nhau lại là ở chỗ này.

Mưa rào trong thoáng chốc đã ngừng, đoàn người Liêu Đình Nhạn chuẩn bị đi trước. Nàng nóng lòng muốn đi sớm một chút, ai ngờ sau cơn mưa đường trơn, Liêu Đình Nhạn trượt chân một cái, thân mình lay động nghiêng về phía trước. Tuy rằng nàng may mắn được người khác đỡ lấy nên không ngã, nhưng mũ có rèm trên đầu lại rơi trên mặt bùn lầy lội mất rồi.

Liêu Đình Nhạn: "......" Mẹ nó kiểu gì trước mặt nam chính cũng phải làm rớt mũ có rèm một lần đúng không?

Đáng lẽ là Trần Uẩn tránh sang một bên để nhóm người các nàng đi trước, nhưng thế nào lại vừa lúc thấy một màn như vậy. Lụa trắng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xứng danh tuyệt sắc. Lúc đôi mắt hạnh xinh đẹp kia vô tình nhìn qua phía hắn bên này, Trần Uẩn dường như ngây dại. Như phù dung trong nước, tựa hoa sen trắng ngậm sương, yểu điệu đưa tình, không lời hay ý đẹp nào có thể diễn tả được.

Liêu Đình Nhạn theo bản năng nhìn qua phản ứng của nam chính một lần "......" Thật là thể hiện sinh động cái gọi là ánh mắt ngập tràn sự kinh diễm (3).

*(3) kinh diễm: bị vẻ đẹp diễm lệ làm cho kinh ngạc

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, hoàng đế Tư Mã Tiêu, chính là nam phụ trong nguyên tác, cũng là nam chính thật của câu chuyện này.

Không có xoay ngược lại cũng không có tẩy trắng, hắn đúng thật là kẻ biến thái bệnh tâm thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro