Quyển I - Nam chính Ngược luyến tình thâm bị đào thải (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸Chương 8🌸 Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu

Editor: Beek

Liêu Đình Nhạn nhịn không được lại bồn chồn nhìn ra cửa điện lần thứ ba. Quế Diệp lúc này hầu hạ nàng bưng một chén canh lạnh tới, nhìn thấy ánh mắt nàng, trong lòng hiểu rõ, liền ngồi quỳ ở bên cạnh, dịu dàng nói: "Nương nương chính là đang đợi bệ hạ?"

Liêu Đình Nhạn thật ra không phải đang đợi Tư Mã Tiêu, thậm chí nàng ước gì y không xuất hiện. Nhưng mấy ngày nay mỗi ngày y đều phải tới đây, không nhẹ không nặng phải lăn lộn nàng một lúc mới chịu, thế mà hôm nay đột nhiên không thấy bóng người, khiến cho tinh thần nàng bất ổn, lo lắng không biết Tư Mã Tiêu có phải đang tính toán phát rồ kiểu mới không, tự dọa mình một phen.

Nàng sợ hãi đối mặt với tên bệnh tâm thần, lại bị Quế Diệp ngộ nhận là cô đơn mong ngóng chốn thâm cung, còn đặc biệt giải thích nghi hoặc của nàng: "Bệ hạ hẳn là đang ở sảnh (1) phía đông của Thái Cực Điện, cùng tướng quốc thái phó thương thảo quốc gia đại sự, buổi chiều hẳn là sẽ tới thăm Quý Phi."

*(1) trong nguyên tác là "đường" - . Đường này mình hiểu là lối đi trong đình viện, trong Thi Kinh có nhắc tới "trung đường hữu bích" - 中唐有甓: trên lối đi trong đình viện có lát gạch. Những lối đi này thường đường thi công chỉn chu và có cả mái hiên che nữa, thế nên dùng từ đường sẽ không hợp lý. Mình dùng tạm từ "sảnh", ai thấy có từ nào ổn hơn thì gợi ý mình nhé!

Đến nơi này rồi Liêu Đình Nhạn mới biết, thì ra hoàng đế cũng không phải lên triều mỗi ngày. Giống như tên hoàng đế hiện giờ, kể từ khi hắn kế vị, trước giờ cứ đều đặn nửa tháng một đại triều, ba ngày một tiểu triều. Đại triều ở Thái Cực Điện, mà tiểu triều sẽ ở sảnh phía đông của Thái Cực Điện. Giống nhau ở chỗ đều có đại thần dâng tấu báo tình hình, khác nhau ở chỗ tiểu triều thì chỉ có vài vị quan viên cao cấp cùng hoàng đế đơn độc mở cuộc họp nho nhỏ, bàn luận mọi việc trong triều.

Nhưng mà cái tên hoàng đế Tư Mã Tiêu này không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp lắm, đối với loại họp nhỏ này, y cứ thích thì tham gia, không thích thì không tham gia, mọi việc hầu như đều để tướng quốc, thái phó, thái bảo ba người quyết định. Mỗi ngày y chỉ phụ trách đóng vai thùng thuốc nổ, luôn trong trạng thái sẵn sàng nổ chết một hai người.

Liêu Đình Nhạn nghe Quế Diệp nhắc đến tướng quốc, thái phó, thái bảo, trong đầu liền suy nghĩ lan man. Lúc này thế cục trong triều có thể nói là 'thế chân vạc tam quốc ', quyền lợi cơ bản đều nắm giữ ở trong tay ba người này. Một là Đô tướng quốc, người này xuất thân bụi cỏ, mang ơn tiên đế vì được ngài coi trọng, từng vì tiên đế đánh đuổi vô số địch ngoại xâm, là người có tài tướng soái. Trước khi tiên đế qua đời đã giao phó con trai cho hắn, lệnh cho hắn phụ tá hoàng đế nhỏ tuổi, bây giờ hắn ở trong triều phải gọi là quyền thế ngập trời.

Một người nữa là Đoạn thái phó, đại diện cho giới hào môn quý tộc, là gia chủ của Đoạn gia. Sau lưng hắn là tầng tầng lớp lớp các đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm, hắn còn là cha ruột của tiên hoàng hậu, cũng chính là ông ngoại của hoàng đế Tư Mã Tiêu.

Cuối cùng một người còn lại là Cao thái bảo, chính là lực lượng chính nắm giữ binh mã giữ thành và phòng vệ cung đình, còn thường xuyên thay thế hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý đại sự, là vị hoạn quan già được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Liêu Đình Nhạn nhớ rõ ba người này như vậy, là bởi trong nguyên tác mỗi người bọn họ đều có không ít suất diễn. Ừ, phải nói thật, suất diễn của Đoạn thái phó và Cao thái bảo đều nhiều hơn Tư Mã Tiêu, đây chính là hai vị cáo già trong truyện, sau khi Tư Mã Tiêu chết đi họ còn làm ra được một đống chuyện lớn.

Tại sảnh phía đông của Thái Cực Điện, Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở phía trên, câu được câu không búng chén rượu trước mặt.

"Bệ hạ! Họ Quách kia tuyệt không thể tha nhẹ, thần xin bệ hạ hạ chỉ, tróc nã (2) Quách Ngạn, còn một nhà Quách gia trên dưới hơn ba mươi người, chém đầu toàn bộ để răn đe cảnh cáo!" Vị võ quan râu dài mở lời. Đô tướng quốc nay đã quá trung niên, tiếng như chuông lớn, mi sắc như đại đao, vừa nắm tay đã lộ sát khí, ẩn ẩn mang theo cảm giác áp bách.

*(2) tróc nã: lùng bắt một cách gắt gao cho bằng được kẻ có tội

Thượng thư lệnh đầu bạc râu thưa bước ra khỏi hàng chắp tay nói: "Bệ hạ cân nhắc, Quách Ngạn kia tuy nói có bất kính với bệ hạ và tiên đế, nhưng người này thực sự có tài, nếu thật vì hắn rượu vào nói lỡ lời liền muốn chém đầu hắn còn liên luỵ người nhà, thần cho rằng không ổn."

Đô tướng quốc hừ một tiếng, không chút khách khí: "Thượng thư lệnh bao che Quách Ngạn như thế, thật sự là tiếc tài, hay là bởi vì thân thiết với Đoạn thái phó?!"

Đoạn thái phó vẫn luôn nhìn lơ đãng, đứng ở một bên không nói chuyện, thấy liên lụy đến mình, mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Đô tướng quốc quá lo lắng. không nói đến Quách Ngạn kia và Đoạn gia ta cũng không có quan hệ lớn gì, dù hắn thật cùng Đoạn gia ta có quan hệ, chỉ cần hắn phạm vào luật pháp, Đoạn gia ta cũng không dung."

Đô tướng quốc: "Những câu chửi bới đó, Quách Ngạn vốn chỉ là một thị lang nho nhỏ, làm sao dám lan truyền bốn phía!" hắn chuyển hướng sang hoàng đế Tư Mã Tiêu, "Bệ hạ, thần xin tra rõ ngọn nguồn việc này! Phía sau Quách Ngạn kia ắt còn có kẻ chủ mưu!"

Phía dưới vài vị thần tử nói qua nói lại, Tư Mã Tiêu thì thần sắc nhàn nhạt, dường như đi vào cõi thiên ngoại thần tiên, căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, lúc này thấy Đô tướng quốc dáng vẻ cường thế, y mới nhìn về phía dưới, không để ý lắm mà nói: "Mới vừa rồi Đô tướng quốc nói giết ai? Cái người gọi là Quách gì?"

"Hồi bệ hạ, thần thỉnh bệ hạ đem Quách Ngạn cùng với trên dưới hơn ba mươi người Quách gia, tất cả chém đầu!" Đô tướng quốc mở miệng lặp lại.

Tư Mã Tiêu không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, "Nếu Đô tướng quốc nói giết, vậy thì giết đi."

Đô tướng quốc nghe vậy, lộ ra nụ cười hả hê đắc ý, rồi liếc xéo Đoạn thái phó một cái. Thượng thư lệnh mặt sầu khổ như già đi mấy tuổi, yên lặng lùi trở lại phía sau Đoạn thái phó, còn Đoạn thái phó lại nhìn không ra vui buồn, vẫn là một bộ dáng bình tĩnh như cũ.

Tư Mã Tiêu trông có vẻ mười phần phiền muộn, đứng dậy nói: "Nói xong rồi? Đã nói xong vậy thì tan đi." Y dứt lời, cũng mặc kệ mấy người còn lại nghĩ thế nào, trực tiếp nhanh chóng rời đi.

Chư vị thần tử sớm đã quen với tác phong của Tư Mã Tiêu, cái gì cũng không nói, từng người lui ra, chỉ có hai vị lão thần lộ ra thần sắc đau lòng sầu khổ, lắc đầu thở dài.

Tư Mã Tiêu đi ra khỏi sảnh phía đông, bước chân chậm lại, mặt âm trầm đi dọc theo hành lang gấp khúc trống trải, nhóm hoạn quan hầu hạ hắn đều theo phía xa xa, cứ như vậy một đường đi đến Phù Dung Điện của Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu đi vào trong điện, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn nằm ở trên giường mỹ nhân, đối diện với làn gió thơm thổi bên cửa sổ, đang say sưa đi vào giấc ngủ. Thấy nàng ngủ ngon đến như vậy, tâm tình Tư Mã Tiêu lập tức càng thêm không tốt, nàng vì sao không có việc gì còn có thể ngủ được, còn ngủ đến say như vậy? Y đi đến bên người Liêu Đình Nhạn, mặt vô cảm nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi bỗng duỗi tay túm lấy cổ tay nàng.

Trên cổ tay Liêu Đình Nhạn đeo một cái vòng ngọc trắng, là lần trước y ban thưởng, ngọc trắng mượt mà, da thịt trơn mịn, hai hình ảnh ở cạnh nhau, cũng không biết cái nào mới là mỹ lệ hơn. Tay Liêu Đình Nhạn luôn ấm áp, vòng ngọc đeo lâu trên cổ tay này, cũng phảng phất nhiễm độ ấm từ tay nàng. Tư Mã Tiêu bắt lấy ngón tay ngọc ngà kia, bỗng nhiên cúi đầu cắn một miếng.

Tại sao ngủ một giấc trưa bị đau rồi tỉnh thì phát hiện Tư Mã Tiêu đang cắn tay mình? Phản ứng đầu tiên của Liêu Đình Nhạn là nghĩ tới nơi này không có vắc-xin phòng bệnh chó dại, tiếp theo là ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu y không chỉ có giết người còn ăn thịt người sao? Ăn thịt người sống, đây là loại đại ma vương tuyệt thế nào?

Phát hiện nàng tỉnh, đối diện với một đôi mắt tỏ vẻ không dám tin đang trừng mình, Tư Mã Tiêu cười buông tay nàng ra, còn sờ sờ dấu răng chính y lưu lại, "Nàng tỉnh."

Liêu Đình Nhạn: "...... Bệ hạ." Vì sao thằng cha này có thể tỏ vẻ bình thường mà chào hỏi mình, dấu răng còn đang trên cổ tay đấy, coi nàng là người mù nhìn không thấy sao?

"Bệ hạ đây là đang?"

Tư Mã Tiêu a một tiếng, tùy ý nói: "Muốn nàng tiếp ta, nhưng nàng vẫn luôn không tỉnh, cho nên đánh thức nàng."

Phương thức gọi người của y thật đúng là đặc biệt, đối tượng duy nhất nàng biết gọi người khác dậy bằng cách cắn người ta, chính là con chó mà bạn cùng phòng của nàng nuôi.

Liêu Đình Nhạn mỉm cười: "Thì ra là thế." —— con mẹ nhà huynh.

"Bệ hạ muốn thiếp tiếp bệ hạ làm cái gì?"

Tư Mã Tiêu nói: "Không biết, tóm lại nàng cần phải làm ta vui."

Kiểu như vậy, nếu không phải hoàng đế, sớm đã bị người ta ấn vào trong WC xả nước trôi đi rồi. Liêu Đình Nhạn dịu dàng vô cùng, lộ ra chút vẻ khó xử, "Nhưng mà thiếp không biết làm gì mới có thể khiến bệ hạ vui vẻ."

Tư Mã Tiêu đánh giá vẻ mặt của nàng, đột nhiên hỏi: "Biết mắng chửi người không? Mắng một câu thử nghe chút."

Liêu Đình Nhạn đảo mắt qua dấu răng màu đỏ trên tay mình, môi giật giật. Đmm, đmm, nghe đần thật chứ!

Nàng nũng nịu mắng: "...... Bệ hạ thật là xấu!"

Tư Mã Tiêu nằm liệt ra cười, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, thở hổn hển, "Nàng, nàng lại mắng thêm một câu."

Liêu Đình Nhạn: Trước giờ chưa từng nghe thấy yêu cầu biến thái như vậy.

Phù Dung Điện bộc phát ra một trận cười to, đám người Quế Diệp gác bên ngoài điện hoảng sợ, đặc biệt là hoạn quan hầu hạ bên cạnh Tư Mã Tiêu mười mấy năm, Cẩn Đức tổng quản Thái Cực Điện, nhìn cửa điện lộ ra vẻ mặt càng kinh ngạc. Hoàng đế tuy buồn vui thất thường, mọi khi cũng cười rất nhiều, nhưng cười to như thế đúng là đặc biệt hiếm lạ, Liêu Quý Phi kia, đến cùng nàng có thủ đoạn gì, thế mà lại có thể lấy lòng bệ hạ đến vậy?

Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ ta đây cũng không có kỹ năng đặc thù gì, chủ yếu dựa vào bệnh tình Tư Mã Tiêu thay đổi thất thường cùng với điểm cười quỷ thần khó lường, có quỷ mới biết mỗi lần y cười là do bị chọc trúng chỗ nào.

Tư Mã Tiêu cười đủ rồi, một tay kéo Liêu Đình Nhạn, Liêu Đình Nhạn cho rằng y lại muốn mang mình đi nơi nào, thuận thế đứng lên, ai ngờ chờ nàng đứng lên, Tư Mã Tiêu chính mình nằm đúng vào vị trí vừa rồi của nàng.

Không đợi Liêu Đình Nhạn kịp phản ứng, Tư Mã Tiêu lại dùng thêm một chút lực, kéo nàng cùng nhau nằm trên giường mỹ nhân, khiến cho nàng nằm ở trên người mình.

Liêu Đình Nhạn vẫn không nhúc nhích, cảm giác trên eo bị một bàn tay ôm lấy, đỉnh đầu cũng có một cái cằm chống lên. Nàng cả người nằm ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, cảm thấy tình hình này có vẻ không tốt lắm. Đây chính là ban ngày ban mặt, cửa sổ còn mở, giường còn nhỏ như vậy, cái đệm lại không đủ mềm...... Cho nên Tư Mã Tiêu này có phải đột nhiên nổi máu lưu manh muốn ngủ nàng hay không? Trong kịch bản gốc rốt cuộc hai người còn có làm gì quá mức hay không?!

Tư Mã Tiêu ôm nàng vào trong ngực cùng nhau nằm, một bàn tay cầm lấy cái tay vừa bị cắn kia, dấu vết còn đó. Y chỉ chậm rãi vuốt ve cái dấu răng, không nói lời nào cũng không có động tác khác.

Thấy y thật lâu cũng không làm gì khác, tâm trí Liêu Đình Nhạn chậm rãi thả lòng, tiếp theo liền nằm liệt ra, nằm liệt một lúc nàng cảm thấy tay Tư Mã Tiêu ở sau lưng nàng lạnh căm căm, nếu không phải cảm giác được trái tim trong ngực y vẫn nhảy lên, nàng còn nghi ngờ đây là cái xác ấy chứ. Xem ra là sức khoẻ quá tệ, tay lạnh như vậy.

Cuối cùng thì có phải do thân thể y quá tệ mới không ngủ cùng nữ chính hay không nhỉ? Liêu Đình Nhạn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác Tư Mã Tiêu đang ngửi ngửi đầu nàng, "Trên người nàng có cái gì rất thơm?"

Liêu Đình Nhạn ngẩn ra, thơm? Cái gì thơm, hôm nay nàng cũng không dùng hương phấn linh tinh. Không phải như thông thường đâu nhỉ, Tư Mã Tiêu chắc sẽ không nói là trên người nàng mang hương mỹ nhân? Hương xử nữ? Sau đó đề tài càng nói càng nguy hiểm, chạy đến hướng nào đó không thể miêu tả?

Liêu Đình Nhạn mới vừa cảnh giác, liền nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi: "Có phải nàng ăn thứ gì rất thơm hay không?"

Mẹ! Đã đoán sai! Người đàn ông này thật là không theo lẽ thường! Liêu Đình Nhạn cố giữ bình tĩnh: "Thiếp là...... uống chút mật quả ủ."

Tư Mã Tiêu: "Ngửi cũng không tệ lắm, bưng tới cho cô một ít."

Nữ hầu không biết xuất hiện khi nào, lặng yên không một tiếng động đi xuống, rất nhanh lại bưng mật quả ủ ngọt thanh thơm đi lên, trình cho Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu chỉ uống một ngụm, liền nhíu mày đem mật quả ủ cùng với cả cái ly ném ra ngoài cửa sổ, "Cái thứ vớ vẩn gì, ngọt như vậy thì sao mà uống."

Liêu Đình Nhạn: Chưa thấy ai khó hầu hạ như vậy.

"Bệ hạ, Cao thái bảo đã trở lại." Hoạn quan Cẩn Đức bỗng nhiên tiến vào hồi bẩm.

Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay, ôm lấy Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, "Cho hắn lại đây."

Nghe thấy ba chữ Cao thái bảo, Liêu Đình Nhạn giật mình, vị Cao thái bảo này trong bản gốc sống rất lâu, thậm chí có thể nói về sau là đại BOSS chủ yếu mà nam chính đối phó. Hắn là hoạn quan chăm sóc Tư Mã Tiêu lớn lên, cũng là tâm phúc, cho dù Tư Mã Tiêu người chết nước mất rồi, vị Cao thái bảo này chạy trốn ở bên ngoài, vẫn cứ tụ tập những người liên quan muốn phục quốc, mang đến không ít phiền toái cho nam chính, về sau nam chính xưng đế còn bị quấy nhiễu rất nhiều, bởi vì hắn đặt vô số cờ ngầm mai phục trong hoàng cung, khi nam chính vào làm chủ tòa cung thành này, không thể tra ra toàn bộ, thiếu chút nữa bị ám sát mà chết.

Vị Cao thái bảo này, là một nhân vật vừa lợi hại còn giảo hoạt.

Một nhân vật như vậy, vẻ ngoài lại cực kỳ hàm hậu dễ thân, dung mạo tầm thường, đúng là không khiến ai chú ý, kể cả cặp mắt kia, lúc nhìn người khác cũng không lộ một chút tinh quang nào, ngược lại, mang chút màu trà, có sắc thái dày rộng hiền lành của bậc trưởng giả —— hoàn toàn khác với Cao thái bảo trong tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn.

"Cao Mịch, chuyến này ngươi đi có thuận lợi không?" Tư Mã Tiêu đứng lên, thả gối ôm Liêu Đình Nhạn trong lòng ngực xuống giường mỹ nhân.

"Hồi bệ hạ, mọi mặt đều thuận lợi." Cao thái bảo trả lời hoàng đế xong, còn bớt thời giờ chắp tay với Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nhìn nàng thế nhưng có chút ...... từ ái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro