Chương 4 : Cặp song sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tháng trước, không biết từ đâu, một người đàn ông vào Cung điện Lạnh vào lúc nửa đêm.

Giang Ưng Nguyệt tình cờ gặp anh khi cô đang từ nhà bếp trở về và sau đó, cô đã làm một điều vô cùng ngu ngốc.

Tóm lại, người đàn ông đó đã thành công trong việc chiến thắng cô và giúp cô lập kế hoạch trốn khỏi cung điện.

Giang Ưng Nguyệt ngu ngốc ngay lập tức đồng ý và đó là lý do cô ấy chạy khỏi Hoàng cung vào lúc nửa
đêm,và cuối cùng chết dưới tay của hai tên cướp.

Ưng Nguyệt  vừa gãi đầu mũi vừa lắc đầu trước sự ngu ngốc của cô Giang.

Làm sao cô ấy có thể tin tưởng một người hoàn toàn xa lạ? Rõ ràng anh ta là đồng phạm của kẻ đang tìm cách tống khứ cô.

Nếu không, khả năng cô ấy bị tấn công vào đúng ngày cô ấy đặt chân ra ngoài cung điện lần đầu tiên là bao nhiêu?

Hơn nữa, tên cướp thứ hai thậm chí còn thú nhận trước khi chết rằng hắn được phái đi giết cô

Nhưng có vẻ như Giang Ưng Nguyệt chỉ quá tuyệt vọng để thoát khỏi cuộc sống mà cô ấy đang sống, trong hoàng cung với sựtuyệt vọng kêu gọi các một biện pháp giải  thoát tuyệt vọng.

Đối với những thông tin khác về cung điện hay tình trạng hiện tại của Đế quốc Hyuang, không có gì nhiều trong ký ức

Cô gái đó đã hơn năm năm không đặt chân ra ngoài Cung điện lạnh giá, làm sao có thể có tin tức gì về tung tích của ba vị Hoàng tử cũng như hiểu biết về tình hình thế giới bên ngoài.

Ưng Nguyệt mất thêm mười phút để nhớ tời hầu gái của Giang Ưng Nguyệt,và nhìn thấy họ 

Hai cô gái sinh đôi và chỉ kém cô hai tuổi.

Theo ký ức, khi Ưng Nguyệt lên bảy tuổi, cô tình cờ gặp một nhóm cướp trên núi đã bắt cóc hai chị em sinh đôi gần năm tuổi từ một ngôi làng gần đó. Với sự giúp đỡ của bột ngủ, thứ mà cô nhận được từ cha mình như một món quà sau khi thực hiện thành công phương pháp ủ nó, cô đã thành công trong việc giải cứu hai cô gái đó và đưa họ về nhà mình.

Sau đó, cô và gia đình phát hiện ra rằng hai cô gái đang trên đường đến Thủ đô với cha mẹ của họ thì bọn cướp tấn công họ và giết chết cha mẹ của họ.

Cha cô là một người mềm lòng đã quyết định giữ cả hai cô gái trong nhà theo yêu cầu của con gái.

Hai cô gái đã ở chung với Ưng Nguyệt khi họ lớn lên và khi cô ấy cuối cùng đến Cung điện, hai người họ đi theo cô ấy với tư cách là hầu gái .

Theo những ký ức đó, cặp song sinh luôn trung thành với Giang Anh Nguyệt kể cả những năm cô đau khổ trong Cung điện lạnh giá.

"Các cô đang làm gì vậy? Nếu ai đó nhìn thấy hai người , họ sẽ nghĩ rằng các cô đang để tang. Đừng chọc tức tôi, ah!"

Giọng của Ưng Nguyệt nhẹ nhàng nhưng đủ lớn để khiến cặp song sinh lập tức nhìn lên nguồn phát ra giọng nói quen thuộc.

Mặc dù Ưng Nguyệt không phải là người phàm, nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi chỉ trong vài giây cô đã bị hai cặp tay ôm chặt lấy cô và bắt đầu khóc lớn hơn.

"Cô ...waaahhhhh....... ahhh.... wuuuuuu...."

"C-Cô....C-cô...... chúng tôi....tưởng... ahhhh!"

Ying Yue cảm thấy như một cơn đau đầu đang ập đến với cô khi hai cô gái tiếp tục khóc nức nở trong khi bám chặt lấy mình .

"Hai người sao lại khóc như thể tôi đã chết rồi thế ? Đừng khóc nữa!" Cô cố gắng trấn tĩnh hai cô gái.

Tuy nhiên, trước lời nói của cô, hai cô gái chỉ tăng độ than khóc và hoàn toàn phớt lờ cô.

Ưng Nguyệt bắt đầu hối hận vì quyết định đến tìm hai cô gái này. Đúng hơn, cô ấy nên tự mình đi về phía cung điện.

Nhưng vẫn chưa muộn, phải không? Cô vẫn có thể trốn .

Nghĩ vậy cô bắt đầu tách đôi bàn tay đang ôm chặt mình đến mức gần như sợ bị bầm tím.

Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, các cô gái vẫn không hề nhúc nhích. Cô càng cố thoát ra khỏi nanh vuốt của chúng thì chúng càng bám chặt lấy cô hơn.

Sau một vài phút thất bại liên tục, Ưng Nguyệt quyết định từ bỏ ý định.

"Nếu hai người không ngừng khóc thì tôi sẽ để hai người ở đây giữa khu rừng đáng sợ này!" Ưng Nguyệt đe dọa.

Nhưng trước sự thất vọng tột cùng của cô, lời đe dọa của cô giống như một cơn gió thoảng qua rồi bị phớt lờ.

'Tất nhiên, lời đe dọa của cô không có tác dụng. Cô thậm chí không thể thoát ra khỏi tầm tay của họ, làm thế nào cô sẽ bay khỏi họ? Và nó không giống như việc cặp song sinh không thể tìm thấy đường trở lại Cung điện.

'"DỪNG LẠI NGAY BẦY GIỜ HOẶC TÔI ĐANG ĐI ĐẾN ĐỘC TỔ RẰNG NGƯỜI LAO ĐỘNG CŨ TỰ DO LÀM. VIỆC CHO MẸ TÔI SẼ TRỞ LẠI CỬA HÀNG!"(  tớ cũng chẳng hiểu)

Cô không thực sự mong đợi điều này có hiệu quả bởi vì cả hai cô gái đều biết rằng chủ nhân yếu đuối và ngu ngốc của họ không bao giờ có thể làm điều như vậy.

Nhưng cô ấy hoàn toàn bị sốc khi các cô gái ngay lập tức ngừng khóc.

Cả hai người họ đều thu tay lại khỏi xung quanh Ưng Nguyệt , cuối cùng cho cô một chút không gian để thở đúng cách.

"Ngươi nói thật sao? Chúng ta thật sự trở về Vương cung?" Lí Kỳ hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.

Ưng Nguyệt nheo mắt khi xem xét biểu hiện của hai cô gái, Lí Kỳ và Lí Ngô.

"Hai người thật sự là !" Ưng Nguyệt vừa nói vừa lắc đầu và bắt đầu đi về hướng Kinh thành.

Đã đến lúc cô nên xem xét lại ngôi nhà mới của mình. Rốt cuộc, cô ấy có rất nhiều việc phải làm và một cuộc sống xa hoa để sống!

~~~~~

Nhớ vote và comment để ủng hộ Chảo nhứ, mãi ui !!!

Mình dịch tên nhân vật cứ kì kì sao ý nhở......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro