Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Chảo dầu nóng lên, sau khi gắp đồ ăn vào, Phương Vệ phát hiện lọ nước tương đã cạn gần hết, cậu cẩn thận tắt bếp lửa, lấy mấy tờ tiền từ trong hộp tiền lẻ để trên bàn, ngay lập tức đi mua một chai mới ở cửa hàng nhỏ tầng dưới nằm phía bên kia vệ đường. 

    Lúc rời khỏi cửa hàng, cậu liền nhìn thấy một chiếc Hummer mới toanh không biết từ lúc nào đã đậu ngay trước căn chung cư nhà cậu.

    Cậu cảm thấy chiếc xe này trông rất quen mắt, liền không nhịn được mà liếc nó thêm vài lần, chợt nhớ ra đây chính là chiếc xe mà Dương Tân, một người bạn thời đại học, đã há hốc mồm tưởng chừng như chảy cả nước miếng khi cả hai tham gia một cuộc triển lãm ô tô vào tuần trước. 

     Nhớ lại lúc đó, trong lúc xem báo giá, tâm không nhịn được mà cảm thán một câu, quay sang an ủi cậu bạn đang khóc thầm: "Anh bạn à, muốn mua được chiếc này thì hãy từ bỏ thời gian uống rượu đi, không ăn, không uống, không mua đồ mới. Nói một cách lạc quan hơn là, cậu có thể mua được một chiếc trong năm mươi năm nữa, nhưng trước tiên, cậu phải đảm bảo rằng cậu vẫn có thể lái nó trước khi liệt giường đó."

   Phương Vệ và Dương Tân vừa mới kết thúc thời gian thực tập, mặc dù cả hai đang làm trong một bệnh viện lớn, nhưng so với sự đãi ngộ có phần hơi thấp hẹp của mình, cũng khiến bọn họ đối mặt với sự xa xỉ này chỉ có thể giương đôi mắt đầy ngưỡng mộ đứng nhìn từ xa.

   "Lôi Liệt, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích."

   "Giang Vận Như, cô đừng như thế, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, tại sao cô cứ mãi đeo bám tôi vậy?"

    "Em mặc kệ, em chỉ thích anh thôi, hơn nữa Lôi thúc cũng thích em, tại sao anh lại không thích em chứ?" 

     "Cha tôi nói với cô rằng ông ấy thích cô? Hừ, ông ấy đã góa vợ hơn hai mươi năm, hiện tại còn có thể đi thêm bước nữa. Nếu cô không ngại, cô có thể làm mẹ kế của tôi, mẹ kế Giang à." 

    Phương Vệ đang miên man suy nghĩ, chợt giật mình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ. Hướng đầu theo âm thanh, cậu nhìn thấy một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang đứng phía trước hành lang ngay sau chiếc Hummer. 

   Người đàn ông này rất cao, nhìn bằng mắt thường khoảng 1m90 gì đấy. Bởi vì cậu không đeo kính, tuy rằng khoảng cách không quá xa, nhưng so với một người bị cận thị nặng như cậu, liền chỉ có thể thấy được hình bóng mờ ảo mà ước chừng. Đứng trước một người đàn ông như vậy, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy nhỏ bé, huống gì là người phụ nữ đang đứng cùng anh ta nói chuyện cơ chứ. 

   "Lôi Liệt, anh, anh thật đáng ghét!". Người phụ nữ tức giận giậm chân.

  Nghĩ đến lời nói của nam nhân, Phương Vệ không khỏi mím môi lắc đầu, trong lòng liền dâng lên một cỗ đồng cảm dành cho cô gái đáng thương kia. Nam nhân này, đúng thật là miệng lưỡi đáng ghét. 

  Phương Vệ cậu không phải là người chuyên đi quan tâm đến đúng sai của người khác. Lúc đi ngang qua hành lang, cậu cúi đầu xuống, lặng lẽ từng bước thật nhẹ nhàng, hi vọng giảm thiểu sự tồn tại ít nhất có thể, thế nhưng...

   Vừa mới đi tới trước mặt hai người, Phương Vệ vốn đang cúi đầu thì đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lên, suýt chút nữa cậu đã ném luôn túi tiện lợi đang đựng chai nước tương trong tay.

  Ngay lúc cậu đang cố gắng tỉnh táo sau cơn chóng mặt bất chợt, trên môi liền nhanh chóng cảm nhận một cỗ ướt át. Thời gian như đang ngừng lại, cậu bất ngờ cứng người, tinh thần ngưng trệ không thể phản kháng. Ngay sau đó, đôi môi ấy nhanh chóng dứt ra, cậu nheo mắt đầy kinh ngạc nhìn người đang nở nụ cười không biết xấu hổ trước mặt. 

   Cánh tay mảnh khảnh của người đàn ông đút vào túi quần, đáy mắt anh ta nổi lên một tia hứng thú xen lẫn với trêu chọc, nhìn Phương Vệ đang sững sờ: "Em yêu, anh thích mùi vị kem đánh răng thảo mộc hôm nay của em." Sau đó, hắn quay người, hướng về phía Giang Vận Như với giọng đầy thách thức: "Giang tiểu thư, cô thấy rồi đấy, đây chính là lý do tôi không thể chấp nhận cô, kỳ thực, tôi thích đàn ông!"

    "Cho...cho nên, Lôi Liệt, hôm nay anh đến đây là để gặp cậu ta?" Giang Vận Như với vẻ mặt không thể tin được, run rẩy giương ngón tay trắng bệch chỉ vào cậu.

     Người đàn ông tên Lôi Liệt gật đầu.

     "Cậu, cậu, cái đồ thứ ba không biết xấu hổ, cứ chờ đi, xem tôi cho cậu biết mùi vị như thế nào!"

     Phương Vệ cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện, nhìn bóng lưng của người phụ nữ chỉ vào mặt mình vừa đi vừa khóc kia, bỗng nhiên, túi tiện lợi đang trên tay cậu tiếp đất.

     Mùi nước tương nồng nặc bay trong không khí.

     "Tiếc quá đi! Chai nước tương nấm rơm Haiti tốt như vậy!"

    Lôi Liệt nhanh chóng đi tới trước mặt Phương Vệ, cúi người xuống, cầm lấy chiếc túi đựng chai nước tương đã bị vỡ ra làm đôi. Xem xét tình trạng một hồi, hắn nhướng mày đầy vẻ tiếc nuối nói với cậu:

    "Cậu..."

   Phương Vệ nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn đôi môi đang nói chuyện, nghĩ đến lúc nãy anh ta hôn mình, không khỏi rùng mình dùng mu bàn tay lau đi. Nhưng bởi vì cậu dùng quá sức lực, đôi môi màu hoa anh đào hồng đậm như dòng Yae Zakura nhanh chóng rỉ máu.

    "Cậu không cần phải làm như vậy, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao, hơn nữa dù gì tôi với cậu cũng là nam nhân, có ích lợi gì đâu chứ?"

   Lôi Liệt vươn tay ngăn cản Phương Vệ đang liều mạng lau miệng, dở khóc dở cười nhìn y.

   Cậu dùng sức hất tay của Lôi Liệt ra, híp mắt nhìn người đàn ông nhếch mép cười trước mặt, nhịn không được đấm thật mạnh vào người hắn, tức giận nói:
  
    "Anh làm sao vậy?"

    Thấy cậu vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận đến như vậy, hắn vội giơ tay đè xuống giải thích: "Cậu bình tĩnh, bình tĩnh, vừa rồi cậu cũng thấy đấy, nếu như tôi không làm thế, cô ta sẽ lại tiếp tục quấy rầy tôi, chi bằng như vậy tốt cho cả hai, cậu thấy có đúng không?"

  Phương Vệ hít sâu một hơi, trấn định cơn lửa giận trong lòng, mẹ kiếp, coi như hôm nay xui bị chó cắn đi!

  "Này, đợi đã!"

   Phương Vệ tức giận đi về phía hành lang, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nheo mắt nhìn Lôi Liệt đang gọi cậu.

   "Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu." Lôi Liệt mỉm cười xấu xa: "Vừa rồi không phải là nụ hôn đầu của cậu đi?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro