Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm khoảng 5 giờ, cả thôn an tĩnh một buổi tối bắt đầu lục tục vội vã , khói bếp dâng lên, gà trống ngẫu nhiên gáy lên vài tiếng, cũng xem như náo nhiệt.

"Oa......"

Một tiếng trẻ con truyền đến từ trong phòng bùn thấp , Trần Ái Ân từ xa lạ đến thuần thục mà đem đứa nhỏ khóc thút thít ôm vào trong ngực, vỗ vỗ, dỗ lại dỗ, trong chốc lát, tiếng khóc trẻ con nhỏ hơn không ít.

Đã từng là thành viên của hội mèo đêm, Trần Ái Ân thật sự là không có thói quen dậy sớm như thôn dân thập niên 70 như vậy, một bên đánh ngáp, một bên giúp đứa nhỏ thay tã đã ướt nhẹp.

"Ái Ân a, đã dậy chưa ?"

"Mẹ, dậy rồi ."

Mẹ Trần lắc lắc đầu, cô nàng này từ khi phát sốt một lần sau hết bệnh rồi, cùng trước kia so sánh, càng ngày càng lười.

Mặt trời đều đã phơi tới mông, còn phải để bà kêu rời giường.

Sau khi đổi tã cho đứa nhỏ xong, Trần Ái Ân thanh tỉnh không ít, cô cúi đầu ở trên khuôn mặt nhỏ phấn nộn của đứa nhỏ hôn một cái: "Bé con, sớm a."

Được hầu hạ thoải mái đứa nhỏ đối với Trần Ái Ân lộ ra một cái tươi cười "vô xỉ" (không răng), chóp chép miệng nhỏ, tỏ vẻ chính mình đói bụng, muốn ăn. Nếu là không cho nó ăn, nó sẽ phát khóc.

Vừa thấy phản ứng này của đứa nhỏ , Trần Ái Ân vội vàng ôm cậu nhóc chạy ra khỏi phòng, đứa nhỏ không khóc là thiên sứ, đứa nhỏ khóc nháo thì đó chính là ác ma a: "Mẹ, sữa mạch nha của Dương Dương, đã pha xong chưa ?"

"Rồi , trên bàn gác nhà chính đâu, không thấy được?"

"Thấy được."

Cầm lấy sữa mạch nha mẹ Trần đã pha xong, Trần Ái Ân một chút một chút mà đút cho đứa nhỏ ăn, nhìn phòng ở thấp bé, dưới lòng bàn chân dẫm lên bùn đất mềm mại, Trần Ái Ân thở dài lần thứ 108: Như thế nào cho nàng xuyên tới thập niên 70, biến thành Trần Ái Ân này đâu?

Ở hiện đại, Trần Ái Ân họ Từ, kêu Từ Ái Ân.

Từ Ái Ân công tác không tồi, đầu óc linh hoạt, lại được lãnh đạo trọng dụng, năng lực nghiệp vụ lại mạnh , công tác không đến một năm, lương một năm đã là 30 vạn.

Vì thế, cô ăn mặc cần kiệm, dùng hai năm tiền lương, mua phòng, ở thành phố lớn định cư.

Công tác có, phòng ở cũng có, người lớn trong nhà liền bắt đầu thúc giục Từ Ái Ân nhanh tìm bạn trai kết hôn sinh con, nếu là thành phố lớn không có người thích hợp, không quan hệ, về quê, quê quán có thật nhiều chàng trai tốt nguyện ý cùng Từ Ái Ân tương thân đâu.

Từ Ái Ân tỏ vẻ, tiền, cô sẽ kiếm, phòng ở, cô chính mình có, gả chồng kết hôn mà nói, không chừng cô còn phải chiếu cố thêm một người, cho nên cô muốn đàn ông làm gì?

Chỉ đơn thuần vì "làm" sao?

Không đợi Từ Ái Ân suy nghĩ cẩn thận đàn ông có ích lợi gì thời điểm, vừa mở mắt, cô liền biến thành con gái phát sốt của nhà Trần lão đại xã Hồng Kỳ thập niên 70 Trần Ái Ân.

Nghĩ đến chính mình từ 28 biến trở về 18, Trần Ái Ân a Q mà tỏ vẻ, trẻ hơn mười tuổi, cô hẳn là xem như kiếm lời đi?

Đúng rồi, cô còn "kiếm" đến chính là, biến trở về 18 tuổi không tính, cô còn nhảy qua giai đoạn tìm đàn ông kết hôn, trực tiếp "nhặt" một đứa nhỏ , vượt cấp thăng làm"ma ma ".

"Cho anh ôm một cái." Chờ Trần Ái Ân đút sữa mạch nha xong, anh trai song bào thai của Trần Ái Ân xoa xoa ghèn lại đây, đoạt đứa nhỏ qua: "Em gái , anh như thế nào cảm thấy Dương Dương được mày mang theo mấy ngày, càng ngày càng béo, càng ngày càng đẹp?"

Nói, Trần Bảo Quốc xoa bóp cằm đôi của Dương Dương, kia xúc cảm thật tốt.

"Đừng nháo." Trần Ái Ân đập Trần Bảo Quốc một cái : "Dương Dương khóc, anh dỗ sao?"

Tưởng tượng đến lúc Dương Dương khóc lên, cả nhà chỉ có Trần Ái Ân dỗ được, chính mình càng ôm càng khóc đến lợi hại, Lâm Bảo Quốc lòng còn sợ hãi mà đem đứa nhỏ trả lại cho Trần Ái Ân: "Em gái , mày thành thật nói cho anh , mày thật nguyện ý nghe ba mẹ, kết hôn cùng ba ba Dương Dương, làm mẹ kế cho Dương Dương sao?"

Hắn xem mấy ngày nay, Ái Ân đối với Dương Dương đặc biệt tốt , cùng con trai ruột không có gì khác nhau.

Ái Ân là em gái duy nhất của mình , Trần Bảo Quốc tỏ vẻ giống em gái mình như vậy trẻ tuổi lớn lên đẹp còn biết làm việc, gả cho Lâm Kiến Quốc cái tên đàn ông già kia sao xứng, mệt quá độ.

Trần Ái Ân có chút ngoài ý muốn: "Anh ...... Không phải thực sùng bái quân nhân, còn muốn làm binh sao?"

Ba Trần mẹ Trần sở dĩ để cô làm mẹ kế cho Dương Dương, còn đón Dương Dương tới cho cô nuôi , cũng là vì lót đường cho Lâm Bảo Quốc đứa con trai này.

Nghe nói ba ba Dương Dương ở bộ đội làm bài trưởng, gần đây lại lập cái công gì, muốn giúp "cậu em vợ" an bài vị trí, thật ra không khó.

"Kia cũng không thể dùng em gái ruột đi đổi a."

Trần Bảo Quốc tức giận đến đỏ mặt: "Em gái , mày không cần phải xen vào chuyện ba mẹ nghĩ như thế nào, không đảm đương nổi binh coi như không làm binh, anh còn không hiếm lạ."

Trần Ái Ân vui mừng mà cười cười: "Anh yên tâm, em bảo đảm không xằng bậy. Này vẫn là ý tưởng ba mẹ một bên tình nguyện, em phỏng chừng a, ba ba Dương Dương cũng không tất sẽ đáp ứng. Để em hỗ trợ nuôi Dương Dương, kia khẳng định không thành vấn đề, lại thế nào, nó cũng là con trai của chị Trạch."

Ba ba Dương Dương một tên đàn ông, không thể mang theo đứa nhỏ, cô mang, cũng coi như là giúp đại ân.

Thật muốn dùng giao dịch, cũng chưa chắc một hai phải hy sinh hôn nhân của cô.

Ở thời điểm hiện đại, Từ Ái Ân chính là hạ quyết tâm lớn, gánh lấy áp lực trong nhà, sẽ không kết hôn.

Không có đạo lý mới xuyên qua, liền vì danh ngạch tham gia quân ngũ của người anh đồng bào, đem bán
mình.

Nhắc tới mẹ đứa nhỏ , Trần Ái Ân nhịn không được thở dài một hơi, mệnh hai mẹ con này , như thế nào đều khổ như vậy?

Ba Trần Ái Trạch cùng ba Trần là anh em tốt mặc cùng một cái quần lớn lên, thời điểm cưới lão bà của hai người không sai biệt lắm, mẹ Trần Ái Trạch năm thứ nhất liền có mang, mẹ Trần lại là ở ba năm sau mới hoài đứa nhỏ .

Ở thời điểm Trần Ái Ân sinh ra không mấy tháng, mẹ Trần Ái Trạch cùng Trần Ái Ân đều sinh bệnh, nhưng người lớn bệnh nghiêm trọng hơn so với đứa nhỏ.

Hai nhà đều có người bệnh, lại cùng không có tiền, vì thế ba Trần Ái Trạch nghĩ muốn lên núi tìm đầu lợn rừng đổi tiền, xem bệnh cho lão bà mình, cũng thuận tiện mang tiểu Ái Ân theo nhìn xem.

Vốn dĩ, ba Trần là chuẩn bị cùng đi hỗ trợ, lâm thời gặp chút chuyện, không đi được .

Hai anh em này một lần tách ra này , trực tiếp thành cục diện thiên nhân lưỡng cách.

Không biết phát sinh tình huống như thế nào, ba Trần Ái Trạch không đánh được lợn rừng, trái lại lại bị lợn rừng "đánh" cho.

Chờ thời điểm người phát hiện, ba Trần Ái Trạch đã là một thân toàn máu , tắt thở cứu không kịp . Mẹ Trần Ái Trạch vừa nghe chồng mình đã chết, một hơi không thở được , cũng đi theo luôn.

Chẳng sợ là nhân tiện khám luôn cho tiểu Ái Ân, ba Trần cảm thấy, anh em tốt của mình không còn , nhiều ít cũng là vì chính con gái của mình, vì thế, hắn nhận Trần Ái Trạch đem về nhà mình , xem như con gái ruột mà nuôi dưỡng.

Đối với Trần Bảo Quốc cùng Trần Ái Ân mà nói, Trần Ái Trạch cùng chị ruột không khác nhau là mấy.

Trần Ái Trạch là chị ruột , Dương Dương là con trai của Trần Ái Trạch, kia tự nhiên là cháu trai ruột của bọn họ, chính mình chiếu cố nhiều một chút, có cái gì tốt mà so đo.

Cho nên, Trần Ái Ân đối với Dương Dương tốt như vậy, căn bản là không có tồn tâm tư gả cho ba Dương Dương.

"Đáng ra chị Ái Trạch nói......"

Trần Bảo Quốc gãi gãi da đầu: "Chị Ái Trạch không phải là muốn ba Dương Dương cưới mày sao, ba Dương Dương lúc ấy giống như đáp ứng rồi. Nếu không phải vội vã làm nhiệm vụ, lâm thời đem Dương Dương đưa đến nhà của chúng ta, bằng không mà nói, chuyện mày cùng ba Dương Dương, sớm đã giải quyết."

Trần Ái Ân sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Dương Dương không đáp, kết hôn là chuyện của cô , ba Dương Dương hắn đáp ứng có ích lợi gì, mọi người trên dưới Trần gia đáp ứng, đều là uổng phí, còn phải cô đồng ý mới được .

Mang đứa nhỏ , không thành vấn đề.

Gả đàn ông ? Không có hứng thú!

"Đúng rồi, ba Dương Dương hắn tên gọi là gì?" Tốt xấu cũng là anh rể của nguyên thân, như thế nào nguyên thân để lại cho cô thân thế người nhà, bao gồm chuyện Trần Ái Trạch gả đi ra ngoài, chính là đối với ba Dương Dương thì lại không có bất luận cái ký ức gì đâu?

"Lâm Kiến Quốc."

"Gọi là gì?"

"Lâm Kiến Quốc."

"......"

Nghe được tên ba Dương Dương, Trần Ái Ân giống như là bị sét đánh.

Nếu không phải trong tay ôm chính là đứa nhỏ , đổi lại những thứ khác, Trần Ái Ân có thể đem đồ vật trên tay ném văng ra: "Anh, trong thôn chúng ta có phải có một thanh niên trí thức kêu Từ Lệ Anh hay không a?"

Mặt Trần Bảo Quốc đen tuyền hơi đỏ hồng không thể thấy: "Là, đúng vậy."

Thanh niên trí thức từ Thành phố tới, lớn lên theo chân cô gái bọn họ ở nông thôn thật không giống nhau, làn da trắng trắng , miệng nhỏ hồng hồng, so với hoa lớn lên ở trên núi còn xinh đẹp hơn, trong đó đẹp nhất chính là Từ Lệ Anh.

Không chú ý tới mặt Trần Bảo Quốc xuân tâm nhộn nhạo, Trần Ái Ân lúc này bị đả kích đến không được.

Nàng là kỳ quái, vẫn luôn cảm thấy Trần Ái Ân, Trần Ái Trạch hai cái tên này đặc biệt quen tai, nguyên lai không đơn thuần chỉ là bởi vì cùng chính mình kém một cái họ, này không phải là tiểu thuyết niên đại cô trước khi ngủ, ở trên di động chỉ nhìn tóm tắt khúc dạo đầu mấy vạn chữ sao!

Nam chủ Lâm Kiến Quốc là quân nhân, kết hôn lần hai .

Nữ chủ là thanh niên trí thức tư tưởng tiến bộ xuống nông thôn, bởi vì có quan hệ cùng nữ xứng ở xã Hồng Kỳ gặp nam chủ hiểu nhau yêu nhau.

Kết cục, không thấy được, nhưng có thể đoán được, khẳng định là Happy ending.

Nam chủ cùng nữ chủ ở bên nhau, Trần Ái Ân không ý kiến, cô tương đối có ý kiến chính là, dựa vào cái gì cô là nữ xứng.

Hảo đi, trở thành nhịp cầu nam, nữ chủ nhận thức, thúc đẩy hai người quen biết hiểu nhau bên nhau đều OK, nhưng dựa vào cái gì cô làm Hồng Nương lại không lấy được bao lì xì bà mối, không có bao lì xì còn bị đi lãnh cơm hộp, sau khi chết thanh danh hỗn độn, ác danh rõ ràng, liên lụy người nhà mẹ đẻ đi theo chính mình cùng nhau xui xẻo, từ trong thôn dọn đi không nói, anh đồng bào vẫn luôn không cưới được vợ , thẳng đến ba mẹ chết cũng không cho bọn họ bế cháu nội .

Này liền quá mức a!

Nghĩ đến nữ xứng sở dĩ sẽ thảm như vậy, cùng đứa nhỏ đang ăn ngón tay ngủ ngon trong lòng ngực mình lúc này có quan hệ, Trần Ái Ân thở dài một hơi, này đều là chuyện gì a.

"Em gái , mày làm sao vậy, ngay cả tên ba Dương Dương cũng quên mất?"

Ba ba Dương Dương chính là vị hôn phu chị Ái Trạch, thiếu chút nữa, bọn họ liền kêu hắn anh rể .

"Làm sao vậy? Bệnh đến hồ đồ. Chị Ái Trạch tuy rằng sinh Dương Dương, nhưng lại không cùng Lâm Kiến Quốc làm rượu mừng, không người làm chứng, chúng ta cũng không biết." Nói cách khác, hai người này có phải vợ chồng hay không, ai biết được.

Trần Ái Ân đối với cái chết của nguyên chủ, đại khái còn có một chút ấn tượng.

Nữ chủ Từ Lệ Anh sùng bái quân nhân, sau khi biết Dương Dương là con trai quân nhân, thường xuyên chạy đến Trần gia, thường xuyên qua lại cùng nguyên chủ trở thành "Bạn tốt".

Trần Ái Ân không xác định Từ Lệ Anh nói những lời này đó với nguyên chủ là vô tình hay là cố ý dẫn đường, dù sao nguyên chủ sau khi nghe xong lời Từ Lệ Anh nói, liền có ý tưởng, làm chuyện sai lầm, hại chết đứa con trai này của Lâm Kiến Quốc.

Lời này còn phải nói từ chuyện hôn sự của Trần Ái Trạch cùng Lâm Kiến Quốc, ba mẹ Trần Ái Trạch sớm không còn , từ nhỏ lớn lên ở trong nhà nguyên chủ.

Ở lúc Trần Ái Trạch 19 tuổi, cũng chính là một năm nguyên chủ 16 tuổi kia, Lâm Kiến Quốc mang theo thư giới thiệu đi tới xã Hồng Kỳ hơn nữa còn cùng Trần Ái Trạch tương thân.

Nguyên chủ ẩn ẩn nghe được, kỳ thật Lâm Kiến Quốc cùng Trần Ái trạch sớm đã đính hôn, nhưng lại là gia gia hai bên làm chủ.

Tân Trung Quốc, không lưu hành cũng không cho phép loại chuyện ép duyên này, cho nên Lâm Kiến Quốc liền cầm thư giới thiệu của bộ đội tới , đánh tên tuổi tương thân cùng Trần Ái Trạch gặp mặt .

Ở thời điểm đặc thù như vậy, Lâm Kiến Quốc dám đến, lá gan cũng không phải lớn bình thường .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro