Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Huyenho072020

Bởi vì Từ Lệ Anh làm ầm ĩ, chầu cơm chiều này của Trần gia ăn trễ hơn chút so với người khác.

Cơ hồ trong chén cơm mới ăn một nửa, bên ngoài vang lên thanh âm: "Xin hỏi, nơi này là nhà Trần lão nhị sao?"

Ba Trần: "Ai a, sao lại tới ở ngay lúc này."

Nhà ai lúc này không phải đang ăn cơm, chỉ có cái loại người cọ cơm, mới có thể chọn lúc nhà người khác đang ăn cơm mà tới cửa.

"Ta đi xem?" Trần Ái Ân trong nhà làm việc ít nhất, nhẹ nhàng nhất buông chén đũa, đi mở cửa, sau đó liền thấy một người đàn ông cao lớn lại xa lạ, "Xin hỏi...... Anh là ..., anh giống như không phải người đội sản xuất chúng tôi."

Nguyên chủ đối với người trước mắt  này, một chút ấn tượng cũng không có.

Bởi vì đối phương tương đối cao, phỏng chừng hơn 1 mét 8, vóc dáng cũng vậy, mới một mét sáu Trần Ái Ân nhịn không được lui về phía sau một bước, tránh đi khí tràng có chút bức người của đối phương.

Nương ánh sáng loe loé, mờ nhạt gần như không có ánh đèn, Lâm Kiến Quốc căn bản là nhìn không rõ đối phương trông như thế nào, hắn chỉ biết, thanh âm nói chuyện của cô gái nhỏ trước mắt không tồi, tựa như tiếng chim kêu. Còn có, ở một mảnh đen tuyền, đôi mắt dường như có điểm sáng long lanh như ngôi sao.

"Em có phải Trần Ái Ân không?"

Ân? Nhận thức? "Đúng vậy, tôi là Trần Ái Ân, anh?"

"Tôi là em......" Lâm Kiến Quốc kéo dây lưng, "Tôi là Lâm đại ca, con trai kêu...... Lâm Hướng Dương, nghe nói tên này là em lấy?"

Đứa nhỏ mới sinh ra, Ái Trạch liền không còn. Hắn một tên đàn ông lớn xác, chiếu cố mình còn có điểm miễn cưỡng, chiếu cố ăn ở của đứa nhỏ, hoàn toàn không có cái năng lực kia. Rơi vào đường cùng, đành phải đem đứa nhỏ đưa đến nhà mẹ đẻ Trần Ái Trạch.

Lúc đó sự tình đều phát sinh cùng lúc, thật sự là quá vội vàng, thẳng đến đứa nhỏ được đưa đi, Lâm Kiến Quốc mới nhớ tới, hắn còn chưa lấy cái tên cho đứa nhỏ. Chờ khi lại có tin tức đứa nhỏ, thì Trần Ái Ân đã kêu Lâm Hướng Dương.

Nam chủ?!

"Là anh a, tiến vào đi. Anh là tới xem Dương Dương đi, Dương Dương lúc này đang tỉnh." Mở cửa cho Lâm Kiến Quốc tiến vào, Trần Ái Ân mới nói, "Ba mẹ, ba ba Dương Dương tới."

Người Trần gia đều rất ngoài ý muốn, Dương Dương tới nhà bọn họ cũng đã hơn hai tháng, Lâm Kiến Quốc trừ bỏ gửi đồ vật, cơ hồ không nhắc tới Dương Dương đứa nhỏ này. Hôm nay như thế nào đột nhiên nghĩ đến tới xem Dương Dương?

Mẹ Trần đứng lên, xới một chén cơm lớn đưa cho Lâm Kiến Quốc: "Lúc này tới, bụng chắc bị đói đi? Có nói cái gì, chờ ăn no lại nói."

Đối mặt Lâm Kiến Quốc, người Trần gia đều rất xấu hổ.

Trần gia tuy rằng nhận nuôi Trần Ái Trạch, nhưng Trần Ái Trạch tồn tại, Trần gia bọn họ mới xem như là nhà mẹ đẻ Trần Ái Trạch. Hiện tại Trần Ái Trạch người không còn, Lâm Kiến Quốc này còn là lần thứ hai đến Trần gia, hai bên đều không quen thuộc nhau, kêu Lâm Kiến Quốc là con rể, mẹ Trần sợ Lâm Kiến Quốc sẽ chê cười chính mình mặt dày.

"Mẹ, Ái Trạch kêu người là mẹ, như vậy người cũng chính là mẹ con, bà ngoại Dương Dương, người kêu con là Kiến Quốc là được. Cảm ơn mẹ." Lâm Kiến Quốc thật là đói bụng, do dự một chút, tiếp nhận chén, ba ngụm liền xong một chén cơm, Trần Bảo Quốc xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Là đồng dạng một chén cơm, Lâm Kiến Quốc hai ba ngụm liền xong rồi?

Mẹ Trần nhìn đến cái tình huống này, dựa vào bên tai Trần Ái Ân hỏi: "Cơm còn đủ sao?"

Trần Ái Ân không chắc lượng cơm Lâm Kiến Quốc ăn: "Nếu không, con lại đi nấu thêm?"

"Đi thôi."

Được mẹ Trần phê chuẩn, Trần Ái Ân dứt khoát rữa sạch mấy củ khoai tây, chà rữa hai ba lần, đặt ở trong nước, ném vào một ít muối rồi nấu lên. Chờ khoai tây chín, Trần Ái Ân lại cắt một mâm rau nhà mình ngâm, để trước mặt Lâm Kiến Quốc: "Không có chuẩn bị gì, ăn cùng đi."

Lâm Kiến Quốc sờ soạng cái mũi của mình, cảm giác Trần Ái Ân cái cô em vợ này giống như có điểm nhắm vào, giống như ớt cay nhỏ. Không tính một lần kia, hôm nay đây là lần đầu tiên hắn cùng Trần Ái Ân gặp mặt, cho nên hắn chỗ nào đắc tội cô gái nhỏ người ta?

Thẳng chờ Lâm Kiến Quốc ăn uống no đủ, Trần Ái Ân mới nhét Dương Dương vào trong lòng ngực Lâm Kiến Quốc: "Dương Dương."

Trong lòng ngực mềm mại, một đoàn xúc cảm mềm mại, làm Lâm Kiến Quốc một tên đàn ông to xác tức khắc có loại cảm giác quẫn bách chân tay luống cuống. Đứa nhỏ mềm như vậy sao, sẽ không bị hắn ôm một cái liền ôm hỏng chứ?

Dương Dương không thoải mái mà xoắn thân mình, móng vuốt nhỏ vẫn luôn cào mặt mình, giống như sâu lông, thực mau liền anh anh anh lên.

Trần Ái Ân nhấp nhấp miệng, không thể không tiến lên: "Đứa nhỏ không phải ôm như vậy, anh như vậy, Dương Dương không thoải mái. Đỡ cổ Dương Dương, nâng mông nhỏ, đúng rồi. Cánh tay anh căng như vậy làm gì, thả lỏng. Anh căng cứng như vậy, Dương Dương không khóc cho anh xem, còn tính là cho anh mặt mũi."

Nói, Trần Ái Ân cũng là thật sự không khách khí, chụp xuống cẳng tay Lâm Kiến Quốc "Bạch bạch".

Hai cái đánh liên tiếp, ở đây trừ bỏ Dương Dương ngây thơ vô tri mọi người đều ngẩn ra.

Bất quá ăn hai cái đánh, Lâm Kiến Quốc ít nhất học được ôm Dương Dương như thế nào, thả lỏng thân thể của mình: "Đây là anh...... con anh Lâm Hướng Dương?"

Trần gia một nhà bốn người mặt một biểu cảm, kỳ thật những lời này, bốn người bọn họ cũng đặc biệt muốn hỏi, Dương Dương rốt cuộc là con của ai?

Ba Trần nhịn không được rút tẩu trúc thuốc lá của mình ra, dụi tắt đầu thuốc : "Ta đây liền kêu cậu một tiếng Kiến Quốc, Kiến Quốc, Dương Dương cùng cậu...... Ái Trạch là như thế nào?"

Lúc trước vị đại tẩu đưa Dương Dương tới nói chuyện không minh không bạch, trong chốc lát nói Dương Dương không phải con Kiến Quốc, trong chốc lát lại nói Ái Trạch để kiến quốc cưới Ái Ân. Thân là ba, ba Trần vì chuyện này không khỏi rụng tóc.

Hôm nay thật vất vả nhìn thấy Lâm Kiến Quốc cái chính chủ này, ba Trần cần phải hỏi rõ ràng.

Lâm Kiến Quốc trầm mặc một chút: "Kỳ thật thời điểm Ái Trạch hoài Dương Dương, thân thể liền không tốt. Lúc sinh ấy, lại bị kinh sợ, xuất huyết nhiều, không cứu trở về được."

Ba Trần gõ gõ tẩu thuốc: "Lần trước người phụ nữ đưa Dương Dương tới nói Dương Dương không phải con cậu, này lại là tình huống như thế nào? Ái Trạch đứa nhỏ này tuy rằng không phải ta thân sinh, nhưng ta nuôi lớn đứa nhỏ ta rõ ràng. Ái Trạch tuyệt đối không có khả năng làm chuyện phải xin lỗi cậu, như vậy, vì cái gì người truyền, Dương Dương không phải con cậu?"

Trần Ái Trạch không còn, ba Trần thương tâm thật lâu, có vài đêm không ngủ a.

Càng làm cho ông đau lòng cùng không tiếp thu được chính là, Dương Dương đứa cháu ngoại này sinh ra bị người hoài nghi, nói không phải của con rể. Này không phải nói, con gái lớn ông dưỡng ra, ở thời điểm Lâm Kiến Quốc làm nhiệm vụ, hồng hạnh xuất tường, đội nón xanh cho Lâm Kiến Quốc sao?

Loại sự tình này, đàn ông ở nông thôn bọn họ đều nhịn không nổi, không đạo lý Lâm Kiến Quốc còn nguyện ý chu cấp tiền giúp dã nam nhân nuôi con trai phải không?

Nhưng nói thân thế Dương Dương không thành vấn đề, như thế nào người phụ nữ đưa Dương Dương tới lại truyền ra loại lời nói đả thương người đâu? Loại lời nói này, chẳng sợ Lâm Kiến Quốc không vì chính mình, cũng nên vì Ái Trạch cùng Dương Dương quan tâm một chút phải không?

Người Trần gia ẩn giấu một bụng lời muốn nói, hôm nay thật vất vả nhìn thấy Lâm Kiến Quốc, cần phải đem mấy vấn đề này đều giải quyết, biết rõ ràng.

Lâm Kiến Quốc nhéo nhéo thịt tay nhỏ Dương Dương: "Chuyện này, con là lúc sau mới biết đến. Ba người yên tâm, hiện tại sẽ không có người lại nói nhàn thoại Dương Dương. Dương Dương chính là con trai con, không sai. Trong khoảng thời gian này, mọi người giúp con chiếu cố Dương Dương, vất vả rồi."

Nhìn ra được, chẳng sợ nghe nói những lời đồn đó, người Trần gia đối với Dương Dương cũng là tốt đến không lời gì để nói. Nếu không, sao lại nuôi ra Dương Dương song cằm này.

Nghĩ lại những đứa nhỏ trong đội, lớn lên dường như cũng không tốt như Dương Dương.

Nhìn thấy Dương Dương cái dạng này, Lâm Kiến Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra lúc trước quyết định hắn vội vàng làm ra là chính xác.

Nếu là Dương Dương xảy ra chuyện gì, hắn liền thật sự không mặt mũi gặp hai người kia.

"Di nha." Ở thời điểm Lâm Kiến Quốc suy nghĩ thất thần, Dương Dương tuyên cáo kiên nhẫn phá sản, anh anh không ngừng, như thế nào cũng không chịu để Lâm Kiến Quốc ôm.

"Anh, ôm Dương Dương lại đây."

"Chính mày đi ôm a." Em gái không sợ, hắn nhìn thấy Lâm Kiến Quốc trong lòng bị hù một phát, "Mày vừa rồi......" Trần Bảo Quốc làm một động tác tay, "hổ như vậy, chính mình ôm đi."

"Oa!" Dương Dương chịu không nổi, mặt đỏ lên, giọng nói một khi mở, khóc đến đặc biệt thảm.

Thân mình Lâm Kiến Quốc một lần nữa cứng đờ: "Làm sao vậy, nó vì cái gì khóc, này phải dỗ như thế nào a?" Hỏi xong vấn đề, Lâm Kiến Quốc cũng gấp đến  ra một trán mồ hôi.

"Đưa cho ta đi." mẹ Trần tiếp nhận Dương Dương từ trong tay Lâm Kiến Quốc, lập tức lại chuyển tới trong lòng ngực Trần Ái Ân.

Lâm Kiến Quốc đặc biệt muốn hỏi một câu, Dương Dương khóc, mẹ Trần không dỗ một chút sao?

Ai biết, Dương Dương ở trong lòng ngực hắn còn oa oa khóc lớn vừa đến trong tay Trần Ái Ân, tiếng khóc đình  chỉ trong một giây a. Mới chớp mắt công phu, Dương Dương liền  "A nga ân" với Trần Ái Ân không biết trò chuyện cái gì.

Mẹ Trần cười giải thích với Lâm Kiến Quốc: "Dương Dương tương đối thích dì nhỏ của nó, vừa khóc lên, ai cũng dỗ không được, chỉ cô gái nhà chúng ta mới có thể dỗ được."

Lâm Kiến Quốc nói: "Kia hẳn là Ái Ân đối tốt với Dương Dương, cho nên Dương Dương mới có thể thích Ái Ân như vậy."

Mẹ Trần kiêu ngạo mà gật đầu một cái, chính là như vậy, chẳng sợ Dương Dương chỉ là một thằng nhóc nhỏ, cả nhà bọn họ cũng không bạc đãi Dương Dương, giúp Lâm Kiến Quốc nuôi con trai rất tốt. Bọn họ không làm Ái Trạch thất vọng, cũng không làm thất vọng Lâm Kiến Quốc.

Ba Trần xoa xoa tẩu trúc: "Vậy cậu lần này tới, đơn thuần chỉ là tới xem Dương Dương, hay là muốn đưa Dương Dương tới đội, tìm được người giúp cậu chiếu cố Dương Dương?"

Đầu Trần Bảo Quốc đột nhiên nhấc lên, đôi mắt nhìn trừng trừng, muốn nói cái gì, bị mẹ Trần một bên một cái tát đè xuống, để Trần Bảo Quốc nghe ba Trần.

Ôm Dương Dương ánh mắt Trần Ái Ân lóe lóe, nghẹn khí, không hé răng.

Ba Trần hỏi như vậy, chủ yếu là muốn biết Trần Ái Trạch đã chết ba tháng, Lâm Kiến Quốc có phải có tình huống như thế nào hay không. Ở đội có lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho Lâm Kiến Quốc hay không, Lâm Kiến Quốc lần này sở dĩ tới, có phải có đối tượng, muốn kết hôn hay không, cho nên có thể mang Dương Dương theo bên người chiếu cố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro