Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua thí nghiệm vừa rồi, Tô Trầm Ngư biết rằng chỉ cần lí do là vì cô mà dẫn đến việc hét chói tai, đều có thể tính được giá trị tiếng thét chói tai, chỉ là một tiếng thét chói tai thu được giá trị lớn hay nhỏ đều dựa vào hệ thống tính toán.

Nhìn vào đồng hồ, đã bảy giờ tối, chiếc bụng trống rỗng nhắc nhở Tô Trầm Ngư rằng đến bây giờ cô còn chưa ăn cơm, đã biết cách thu thập giá trị tiếng thét cô cũng không nóng nảy, nhanh chóng tìm khu nhà ăn trong khu mua sắm đãi bản thân.

Ăn ăn, điện thoại vang lên tiếng tiền vào tài khoản, xem ra hiệu suất của lái xe không tồi.

Khóe miệng Tô Trầm Ngư cong cong, nói cho lái xe biết vị trí của mình, không bao lâu lái xe đã đến.

"Ngồi đi." Tô Trầm Ngư ý bảo lái xe ngồi đối diện mình.

Nhìn ra Tô Trầm Ngư muốn nói chuyện với mình, lái xe do dự ngồi xuống ghế.

Không hiểu sao, hắn có chút lo lắng, đồng thời đối với cô gái trước mặt có vài phần đồng tình.

Rõ ràng là thiên kim chân chính của Tô gia, vậy mà lại bị người nhà đối đãi như vậy, thậm chí còn phải bán trang sức.......Lái xe trước kia cùng Tô Trầm Ngư tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm cho hắn không nhịn được đối với ông chủ một cái lắc đầu.

Nhưng đó là cơm áo gạo tiền cho cha mẹ, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

"Trưa nay đã phiền anh Vương giúp xử lí nhiều việc như vậy, vất vả rồi, cảm ơn anh." Tô Trầm Ngư đưa cho lái xe Vương Gia Minh ly nước trái cây.

Vương Gia Minh vội vàng lắc đầu: "Đều là việc tôi phải làm."

Tô Trầm Ngư cười cười, chuyển đề tài nói chuyện, thân thiết nói: "Tôi nhớ mẹ anh trước kia có thời gian phải nằm viện, không biết bà ấy đã hồi phục chưa?"

Tô gia không chỉ có Vương Gia Minh là lái xe, Vương Gia minh bởi vì mẹ bị bệnh nằm viện mà từng có thời gian phải nghỉ việc, sau đó hắn phát hiện Tô gia hình như đang có ý định đuổi việc hắn, bởi vậy không đợi mẹ xuất viện, liền chạy trở về làm.

Hắn không nghĩ tới vậy mà Tô Trầm Ngư lại nhớ rõ chuyện của hắn như vậy, dù sao Tô Trầm Ngư tuy không được người nhà yêu thích, nhưng mà cũng là thiên kim của Tô gia, mà hắn chỉ là một lái xe.

"Bà ấy không được khỏe lắm" Vương Gia Minh lắc đầu, sắc mặt có chút ngượng "Bệnh của bà ấy cần có thời gian dài đề tĩnh dưỡng."

Đó là một khoảng tiền lớn.

Dứt lời, hắn nhìn thấy Tô Trầm Ngư cầm lấy di động, sau đó nghe thấy điện thoại của bản thân vang lên một tiếng, lo lắng là tin nhắn từ Tô gia, Vương Gia Minh nhanh chóng nhìn, vừa nhìn thấy ánh mắt liền trừng lớn.

Tô Trầm Ngư chuyển cho hắn hai vạn tệ.

"Nhị tiểu thư......"

Cô gái trước mặt lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Anh biết tôi ở nhà......." Cô dừng một chút, "Tôi có thể hỗ trợ được không nhiều lắm, vừa lúc anh giúp tôi bán bộ trang sức kia đi, số tiền này có thể mua cho mẹ anh ít thuốc bổ, hy vọng bà ấy sớm ngày bình phục."

Vương Gia Minh hít thở lặng lẽ kịch liệt, mẹ hắn bệnh không dứt, mà hắn chỉ là một người lái xe của Tô gia, phụ trách hằng ngày đưa đón, tiền lương không tính là cao.

Dù sao cũng là người trưởng thành, hắn thoáng bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư muốn tôi làm gì?"

"Đây là tấm lòng của tôi....." Tô Trầm Ngư lắc đầu, dùng giọng điệu hâm mộ nói, "Anh cùng mẹ anh tình cảm rất tốt."

Vương Gia Minh nghĩ đến tình huống của nàng, há miệng thở dốc, nhìn cô bỗng cảm giác xúc động trong lòng nổi lên, làm hắn quyết tâm, hạ giọng nói: "Nhị tiểu thư, Tô tổng ở Kim Sắc Loan nuôi dưỡng một người phụ nữ, mang thai đã được tám tháng."

Tô Trầm Ngư: "........"

Cô thiếu chút nữa bật cười, ngàn vạn lần không nghĩ tới Vương Gia Minh lại nói như vậy, cư nhiên lại nói cho cô biết một tin tức như vậy.

Điều mẹ Tô đắc ý nhất là tình cảm của bà và chồng, con gái tri kỉ hiểu chuyện, con cái thông minh hoạt bát, kết quả người chồng lại sau lưng bà mà nuôi dưỡng nhân tình.

Nếu đã biết chuyện này, thật quá là thú vị.

A......Có khi cô sẽ bí mật đi xem vị tiểu tình nhân kia, tặng ít đồ bồi bổ dưỡng thai, cần phải làm cho bụng đối phương tương lai sinh hạ em trai hoặc em gái.

Kế tiếp Vương Gia Minh còn nói hắn biết một chút "Bí mật", thấy thời gian không còn sớm, Tô Trầm Ngư quan tâm kêu hắn quay trở về Tô gia "Phục mệnh" , còn nàng thì bắt xe về chung cư.

Nhân viên dọn dẹp đã rời đi, Tô Trầm Ngư ung dung ngâm mình tắm rửa, trừ bỏ việc không ai hầu hạ có chút không quen, mặt khác đều thích ứng tốt.

Tô Trầm Ngư đắp mặt nạ nằm trên sô pha, nhận được tin nhắn từ luật sư Tô gia, điền một vài cái thông tin của đại học C trên mạng, sau khi hoàn thành luật sư biểu thị rằng ngày mai cô có thể trực tiếp đến đại học C báo danh.

Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Tô Trầm Ngư mới mở Wechat của người đại diện ra, đối phương gửi hàng chục tin nhắn, đại ý là kêu cô quay video kể lại việc mình trải qua sau đó gửi cho hắn.

Đỗ Dư Chu: [Nếu cô còn muốn ở trong giới này, liền nhân cơ hội này nâng độ nhận diện lên cao nhất, chuyện sau đó cứ giao cho tôi, tôi nắm chắc sau này cô có thể nhận được thông báo nhanh thôi!]

Đỗ Dư Chu: [Đương nhiên, nếu cô không muốn, thì quên đi.]

Dù sao bị tra nam đào hôn và bị chị gái cướp đàn ông cũng không phải chuyện tốt lành gì, Tô Trầm Ngư không có ý kiến gì, hơn nữa đoàn đội Tô Thiên Ngữ và Cố Hi Vĩ đang vô cùng cật lực, Đỗ Dư Chu cảm giác rằng chỉ Tô Trầm Ngư mới có thể "Giải quyết chuyện riêng" này.

Không nghĩ tới Tô Trầm Ngư lại trả lời: [Tôi nghe lời anh.]

Rất nhanh video được gửi đến.

Đỗ Dư Chu mở xem, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là kinh diễm, hắn biết Tô Trầm Ngư lớn lên xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí có nữ nhân nào mà không xinh đẹp? Huống chi trong ấn tượng của Đỗ Dư Chu, khí chất Tô Trầm Ngư âm trầm, đặt trong đám nam thanh nữ tú kia cũng giảm vài phần xinh đẹp.

Mà trong video này Tô Trầm Ngư làm hắn phải kinh ngạc không phải là phong cách ăn mặt, mà là khuân mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt phiếm hồng, lông mi dài buông xuống như chiếc lông vũ, nước mắt lặng lẽ trào ra, miêu tả chính xác cái gì mà "Khóc đắc lê hoa mang vũ".

Ánh mắt của nàng tràn đầy ưu thương, dễ dàng làm cho người ta cảm động, chỉ liếc nhìn một cái, Đỗ Dư Chu không tự giác mà đau lòng.

Sau khi xem xong video, hắn thở dài, ánh mắt phiếm hồng trong lòng hung hang mắng Cố Hi Vĩ và Tô Thiên Ngữ, thực mẹ nó quả là một đôi cẩu nam nữ.

Tô Trầm Ngư trước kia chịu nhiều ủy khuất như vậy?

Cô trước kia chuyện gì cũng chưa từng nói với hắn.

Đúng lúc này, Đỗ Dư Chu nhận được điện thoại từ công ty, phải hủy bỏ hợp đồng cùng Tô Trầm Ngư.

"Vì cái gì?!" Hắn hoàn toàn không đoán được công ty sẽ phản ứng như vậy.

Người gọi từ công ty không kiên nhẫn nói: "Không có vì cái gì, công ty có yêu cầu hủy bỏ quyền lợi trong hợp đồng, đây là do công ty quyết định, anh nói cho Tô Trầm Ngư, kêu cô ta hai ngày nữa đến kí tên, anh cũng đừng vì chuyện của cô ta mà lo lắng, chuyên tâm dẫn dắt Từ Bội Chu."

Đỗ Dư Chu không khỏi tức giận, tắt điện thoại.

Cô nữ diễn viên Từ Bội Chu hắn dẫn dắt đến an ủi : " Chu ca, kỳ thật công ty quyết rất đúng."

Đỗ Dư Chu nhìn cô ta.

Cô chậm rãi nói: "Tô Thiên Ngữ cùng Cố Hi Vĩ đang lúc nổi, đoàn đội của bọn họ vô cùng lợi hại, chúng ta sao có thể so với họ, anh xem tốc độ bọn họ chặn tin tức xuống thì biết........Thật nếu chống lại bọn họ, chúng ta nhất định không thể thắng, bọn họ có nhiều cách để đối phó với Tô Trầm Ngư......Loại tình huống này, để Tô Trầm Ngư tự mình xử lí thì hơn."

Đỗ Dư Chu trầm mặc.

Nói đến là do công ty không muốn đắc tội Tô Thiên Ngữ và Cố Hi Vĩ, dù sao bọn họ cũng chỉ là công ty nhỏ, chính bản thân hắn cũng chỉ là làm công cho công ty, căn bản không có cách thay đổi quyết định của công ty.

.......

Tô Trầm Ngư đã ngủ trước khi Đỗ Du Chu nhận được điện thoại, nghe xong lời xin lỗi của hắn, cô thật ra cũng hiểu được, công ty hẳn là được Tô gia thu mua hoặc là bị Cố gia cảnh cáo, cô nghiêng về hướng Cố gia hơn.

"Không sao, hai ngày nữa tôi tìm cơ hội lên công ty kí tên." Tô Thiên Ngữ thoải mái nằm trên giường, giọng điệu cố ý lộ ra chút khàn khàn, quả nhiên làm cho Đỗ Dư Chu bên kia điện thoại nghe xong, ức khí trong lòng càng dâng lên, "Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chiếu cố, anh không cần phải lo lắng chuyện này tôi sẽ tự xử lí."

Cô càng nói như vậy, trong lòng Đỗ Du Chu càng khổ sở, vội vàng nói thật có lỗi rồi tắt máy.

Cuộc gọi kết thúc, Tô Trầm Ngư uể oải ngáp một tiếng, cân nhắc một lát, quyết định xem thử hiệu quả của "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi".

[Tôi muốn vẽ một vòng tròn giới]

Loa lập tức trừ của cô 100 điểm giá trị tiếng thét chói tai, sau đó Tô Trầm Ngư nhìn ngón tay trỏ của mình phát ra một ánh sáng trắng ôn hòa, thấy thế cô thử vẽ trên không trung một vòng tròn thật to, vòng tròn lập tức thành hình ở giữ hiện ra vài chữ: mời thầm đọc nội dung nguyền rủa.

Năng lực như này?

Tô Trầm Ngư suy nghĩ, nghĩ ở trong lòng muốn: nguyền rủa Cố Hi Vĩ miệng thối còn táo bón, mở miệng liền làm Tô Thiên Ngữ choáng.

Vòng tròn hiện lên suy nghĩ trong lòng của cô.

Loa: "...................."

Hai giây sau, ở dưới nội dung nguyền rủa của cô hiện lên dòng chú thích:

[ Nguyền rủa phạm vi bình thường, nguyền rủa thành công, một vòng tròn nguyền rủa hiệu suất 10%, Cố Hi Vĩ ở 24 giờ liên tực sẽ bị hôi miệng và táo bón, không thể làm Tô Thiên Ngữ choáng.]

Vòng tròn dao động một hồi, liên tục ba giây rồi biến mất.

?

Cứ như vậy liền biến mất?

Làm thế nào để xác định cô nguyền rủa thành công chưa?

Ý nghĩ trong đầu chợt lóe qua, bỗng nhiên trước mắt hiện lên "Màn hình" treo giữa không trung, bên trong đưa tin Tô Thiên Ngữ và Cố Hi Vĩ.

Lúc này, Tô Thiên Ngữ cũng đã hạ sốt, nằm ở trên giường, Cố Hi Vĩ múc từng muỗng cháo đút cho cô ta, cảnh tượng vô cùng ôn nhu.

Khi gần hết cháo, Cố Hi Vĩ nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Tô Thiên Ngữ mềm mại hỏi.

Cố Hi Vĩ chỉ bỗng cảm thấy bụng nặng trịch, đang có một thứ mãnh liệt muốn phóng ra ngoài, hắn nhịn xuống nói: "Anh đi toilet chút."

Hắn đặt chén vào tay Tô Thiên Ngữ, đứng dậy rời đi.

Tô Thiên Ngữ nhíu đôi lông mày thanh tú, đầu mũi ngửi được một mùi có chút khó ngửi, nhưng rất nhanh thì tiêu tan, cô cũng không nghĩ nhiều.

Năm phút đồng hồ sau, Cố Hi Vĩ từ toilet đi ra, tay đặt trước bụng nặng trịch, nhướng mày thành chữ Tứ Xuyên, đứng yên một hồi rồi quay trở về phòng, Tô Thiên Ngữ uống hết bát cháo rồi đặt ở bên cạnh, muốn xuống giường.

"Em vừa mới hạ sốt, nên nằm yên trên giường." Cố Hi Vĩ bước nhanh về phía trước, bá đạo ấn Tô Thiên Ngữ quay về giường.

Mùi khó ngửi phả mặt Tô Thiên Ngữ tiến vào khoang mũi, làm dạ dày cô cuồn cuộn, mặt biến sắc.

"Chỗ nào không thoải mái sao?" Cố Hi Vĩ không hề hay biết, thấy sắc mặt cô bối rối, vội vàng ghé sát mặt vào, hơi thở phả trên mặt Tô Thiên Ngữ.

".........."

Tô Thiên Ngữ trong nháy mắt xác định được, thứ mùi tanh tưởi kia phát ra từ miệng Cố Hi Vĩ, cô nín thở thoáng ngửa đầu ra sau, miễn cưỡng nói: "Hi Vĩ, hôm nay anh đã ăn cái gì?"

Lông mày Cố Hi Vĩ giãn ra, nghĩ đến Tô Thiên Ngữ thân thiết hỏi hắn hôm nay ăn gì, nhẹ nhàng cười: "Ăn cháo giống em."

Cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn mong nhớ.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, sắc mặt Tô Thiên Ngữ khó coi đến cực điểm, rốt cuộc không nhịn được, đẩy mạnh Cố Hi Vĩ ra, ghe tởm đem đống cháo vừa ăn kia ói hết lên người Cố Hi Vĩ.

Cố Hi Vĩ không nhúc nhích.

Khi Tô Thiên Ngữ đẩy hắn ra, hắn nhìn thấy rõ ràng trên mặt cô hiện lên vẻ ghê tởm.

Nhưng mà đối với người trong lòng anh lo lắng hơn hết thảy, Cố Hi Vĩ nâng Tô Thiên Ngữ dậy, mở miệng nói chuyện, khi hắn mở miệng Tô Thiên Ngữ ngửi được mùi lại buồn nôn.

Như vậy lại lặp lại, một người không ngừng nói, một người thì không ngừng phun.

Cuối cùng, Tô Thiên Ngữ suy yếu lên tiếng: "......Anh tránh ra!"

Thân thể Cố Hi Vĩ cứng đờ, cắn chặt hàm răng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

Cửa bị đẩy ra, Tô Thiên Tập vừa muốn tiến vào, nhìn thấy Cố Hĩ Vĩ bước nhanh ra ngoài, cậu nghi hoặc hỏi: "Anh Hi Vĩ, chị của em bị làm sao vậy?"

Sắc mặt Cố Hi Vĩ lạnh băng khó coi: "Cô ấy ói ra."

Vừa dứt lời, liền thấy Tô Thiên Tập bịt mũi lại lùi ra sau hai bước, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, lời nói không nhịn được mà thốt ra: "Anh Hi Vĩ, sao khi anh nói chuyện lại có mùi khó ngửi thế?!"

Cố Hi Vĩ: "........."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro