Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bắt đầu từ mấy năm trước Tần Nhị Hoa liên tiếp thi mà không đỗ cử nhân thì cũng không còn ý định đi thi nữa, Tần Nhị Hoa cũng chỉ hy vọng nuôi dưỡng giáo dục thật tốt mấy cái nữ nhi của mình. Đại nữ nhi là vong phu sở sinh nhưng Tần Nhị Hoa cũng không hy vọng gì, nhị nữ nhi Tần Thiều Ngôn do Hà thị sinh ra lại không có thiên phú, tam nữ nhi Tần Quân Ngôn từ nhỏ có thiên phú lại yêu thích học tập, rất được lòng Tần Nhị Hoa. Tiểu nữ nhi Tần Văn Ngôn tuổi còn nhỏ, tạm thời chưa nhìn ra, chờ tiểu nữ nhi lớn hơn một chút đến tuổi học vỡ lòng là có thể biết được.

Mặc dù Tần Nhị Hoa không có thi đậu cử nhân, nhưng ở vùng nông thôn hoang vu này cũng không có nhiều người thi đỗ tú tài, tú tài gặp quan địa phương là không cần quỳ xuống, hơn nữa thu nhập ở đất đai thuộc danh nghĩa của mình cũng không cần nộp thuế. Vì vậy, cho dù trong nhà nhiều hài tử nhưng nhà Tần Nhị Hoa cũng không phải quá nghèo. Mặc dù tính tình Hà thị chanh chua, nhưng là người giỏi tính toán, mọi việc trong nhà thu thập ngăn nắp gọn gàng, so với các gia đình khác trong thôn tốt hơn nhiều.

Hiện tại Tần Nhị Hoa làm phu tử dạy học ở trên trấn, mỗi tháng thu vào hai lượng bạc, ở nơi bần cùng lạc hậu Hoàn Sơn thôn chính là người có khả năng. Một lượng bạc cũng đủ cho một gia đình sinh hoạt hơn ba tháng, thôn dân ở Hoàn Sơn có nhịn ăn nhịn uống nửa năm cũng không để dành được hai lượng bạc.

Lúc Tần Khanh Ngôn đến nhà cũ của Tần gia thì bọn họ vừa mới ăn sáng xong, Hà thị và đại nhi tử Tần Phong đang dọn bàn, những người khác cũng làm việc của mình, mặc dù không ồn ào nhưng có một loại khác náo nhiệt.

Hà thị là người đầu tiên nhìn thấy Tần Khanh Ngôn đang đứng ở bên ngoài rào tre. Tần Khanh Ngôn không biết mở miệng gọi bọn họ như thế nào, dù sao quan hệ giữa nàng và bọn họ không tốt mà nàng lại không nhìn thấy nương của nàng, cho nên Tần Khanh Ngôn đợi cho người khác nhìn thấy nàng.

May mắn nàng khá cao, dễ nổi bật dễ nhìn thấy. Hà thị cởi tạp dề xuống, trên mặt tràn ngập đề phòng: "Đại a đầu tới có chuyện gì sao? Nương của ngươi vừa mới cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút chuẩn bị đi đến trấn trên......" Ý Hà thị là: nương của nàng không có thời gian tiếp nàng, nếu không có việc gì thì nhanh chóng đi đi.

Tần Khanh Ngôn không lên tiếng, lẳng lặng mà chờ ở ngoài sân.

Quả nhiên, Hà thị thấy Tần Khanh Ngôn không đi cũng không tiến vào, mà Hà thị cũng không muốn có người dựa vào chuyện này nói xấu hắn nên đành quay đầu vào trong phòng hét lớn: "Đương gia, đại nữ nhi của ngươi trở về xem ngươi...... Tần Quân Ngôn, đi mời đại tỷ của ngươi tiến vào" Câu sau là Hà thị nói với nhị nữ nhi của mình, Tần Quân Ngôn cũng đang thu thập hành lý chuẩn bị đi trấn trên.

Tần Khanh Ngôn nhìn thấy Hà thị như vậy cũng không có bị ngữ khí khoe ra của Hà thị ảnh hưởng, Tần Quân Ngôn là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Hà thị, thậm chí vượt qua Tần Nhị Hoa là Thê chủ của Hà thị. Hà Thị chưa bao giờ keo kiệt nhắc đến nhị nữ nhi của mình trước mặt người khác, giọng nói luôn mang theo cảm giác ưu việt —— Từ nhỏ Tần Quân Ngôn đã có thiên phú đọc sách, có thể nói giỏi hơn cả Tần Nhị Hoa, phu tử ở trong huyện cũng nói qua nếu ba năm trước Tần Quân Ngôn không phải bị bệnh bỏ lỡ thi cử thì có khi Tần gia lại nhiều thêm một vị Tú Tài.

Một lúc sau Tần Khanh Ngôn đã ngồi ở trong viện. Những hài tử khác của Tần gia đều bị đồ vật nàng xách theo hấp dẫn chú ý, tất cả đều đang vây quanh nàng. Tính tình của Tần Thiều Ngôn hàm hậu nhất không giống Hà thị khôn khéo giảo hoạt, Tần Thiều Ngôn còn thành thật hơn cả Tần Nhị Hoa, không biết tính tình này giống ai.

"Tỷ, thứ này ngươi lấy từ đâu a?" Quan hệ của Tần Thiều Ngôn và Tần Khanh Ngôn không quá căng thẳng, cũng là một trong hai người của Tần gia hay nói chuyện với nàng, nhưng bởi vì tính tình quá mức thành thật nên trong nhà không có tồn tại cảm giác. Hơn nữa dung mạo của hai người khá giống nhau, chiều cao cũng xấp xỉ, chỉ là dung mạo Tần Khanh Ngôn nghiêng về thanh tú giống cha đẻ, còn Tần Thiều Ngôn vừa nhìn cũng biết là cái người to con, mặc dù nhỏ hơn Tần Khanh Ngôn hai tuổi nhưng nhìn qua còn to lớn hơn Tần Khanh Ngôn.

Tần Khanh Ngôn đưa thịt lợn rừng cho nàng, sau đó hỏi, "Nương có ở đây không, ta có chút việc muốn hỏi nương."

Hà thị cười không khép được miệng, đôi mắt không có dời khỏi miếng thịt. Từ trước đến nay đều là đại a đầu đến cửa lấy đồ vật, muốn đồ vật, đây là lần đầu tiên xách đồ vật đến, hơn nữa còn là thịt! Mặc dù trong nhà hàng tháng có tiền dạy học của Tần Nhị Hoa lại có hơn mười mẫu ruộng nhưng trong nhà nhiều hài tử, chi tiêu nhiều. Hơn nữa còn muốn nuôi một nữ nhi đọc sách, giấy và bút mực đều là những thứ đắt tiền, hắn phải cắn răng mới có thể duy trì sinh hoạt, cho nên, chỉ có ngày lễ ngày tết thì trong nhà mới có thịt để ăn.

Thái độ của Hà thị tốt hơn rất nhiều: "Nương của ngươi có ở nhà, đợi một chút ta gọi đương gia đi ra ......" Hà thị vừa nhìn vao phía trong vừa gọi, tay thì nhanh nhẹn tiếp nhận thịt Tần Khanh Ngôn đưa cho Tần Thiều Ngôn.

"Thật tốt, đây chính là thịt lợn rừng a, thịt có không ít đâu. Đại a đầu, ngươi làm sao mà có thịt lợn rừng?......"

Tần Khanh Ngôn không có trả lời hắn, ngược lại nhìn về phía hai mẹ con Tần Nhị Hoa nghe được động tĩnh đi ra.

Tuy Tần Quân Ngôn có thiên phú đọc sách, giống Tần Nhị Hoa nhưng diện mạo giống Hà thị đến mười phần, lớn lên không cao. Dung mạo của Hà thị cũng không kém, nhưng mấy năm nay lao động vất vả nên có điểm quoắt nhìn có điểm khắc nghiệt. Nhưng nữ nhân có diện mạo như vậy lại là nữ nhân như Tần Quân Ngôn mười ngón tay không dính nước liền có điểm quái dị. Tần Khanh Ngôn không nói rõ được, nhưng nàng cảm thấy trên người vị muội muội này tử khí âm trầm, không có một chút đại khí, hơn nữa đọc sách nên cả người toàn là hơi thở của hủ nho, không có khí chất của một vị đại nho khoan dung độ lượng mà có chút cảm giác hẹp hòi.

Khí chất của Tần Nhị Hoa tốt hơn Tần Quân Ngôn nhiều, mặc dù lớn tuổi một chút nhưng hàng năm dạy học trong thư viện nên nhìn qua có chút đại khí, hơn nữa Tần Nhị Hoa mặc áo bào của phu tử nên có chút khí khái. Tần Khanh Ngôn nhìn Tần Nhị Hoa thuận mắt hơn nhiều.

Trong ký ức của Tần Khanh Ngôn thì Tần Nhị Hoa đối xử với nguyên thân khá tốt, chỉ là hàng năm dạy học không ở nhà nhiều nên lơ là quản giáo lại mặc kệ Hà thị nên mới khiến Hà thị giáo dưỡng nguyên thân thành người không ra gì.

Thật sự là Tần Nhị Hoa rất thích nữ nhi do kết tóc phu lang lưu lại, trước khi Tần Khanh Ngôn thành thân, trước khi xảy ra sự việc của Cố Duy Nhất thì Tần Nhị Hoa đối xử rất tốt với Tần Khanh Ngôn, còn tốt hơn cả người có thiên phú đọc sách là Tần Quân Ngôn. Tất cả những việc Tần Khanh Ngôn làm sai Tần Nhị Hoa đều có thể nhịn, nhưng Tần Nhị Hoa không thể chấp nhận được nhữ nhi của mình có thể làm ra việc không bằng súc sinh, việc xấu xa hạ lưu. Là tần Khanh Ngôn lần lượt khiến Tần Nhị Hoa thất vọng, cho nên dù rất yêu thích đại nữ nhi thì cũng bị những việc sai trái của Tần Khanh Ngôn tiêu hao hết yêu thích, chỉ có thể tức giận nàng không tranh, mặc kệ nàng tự sinh tự diệt.

"Nương, hôm nay ta đến là muốn hỏi nương có biết ai ở trên trấn thu mua con mồi không?" Ở trước mặt Tần Nhị Hoa thì Tần Khanh Ngôn tương đối cung kính, xuất phát từ hiếu đạo, xuất phát từ trong trí nhớ.

"Ngươi đến sau núi?" Tần Nhị Hoa không có trực tiếp trả lời Tần Khanh Ngôn, ngược lại nhíu chặt mày, hỏi ra một vấn đề. Tần Nhị Hoa cũng không giống các thôn dân cổ hủ ở Hoàn Sơn thôn, vì đọc sách nên hiểu biết rộng hơn nhiều, phía sau núi cũng không có đáng sợ giống như mọi người đồn thổi, chỉ cần cẩn thận là được, kỳ thật sau núi chính là ' bảo tàng'. Nhưng Tần Nhị Hoa có chút không tin được đại nữ nhi của mình, người luôn ăn không ngồi rồi sẽ có bản lĩnh lớn như vậy.

Mấy người Hà thị nghe được hai từ 'sau núi' thì kinh hãi, chỉ có tuổi còn nhỏ Tần Văn và Tần Vũ kêu gào muốn đi sau núi, Hà thị sợ hãi cho một cái tát sau đó gắt gao ôm vào trong lòng.

Tần Khanh Ngôn chú ý tới, Tần Quân Ngôn vẫn luôn không có biểu tình gì đôi mắt giật giật, miệng giống như muốn nói cái gì lại nuốt đi xuống.

"Vâng, ta đi sau núi, trong nhà không có lương thực, không còn cách nào đành đi săn, ta rất cẩn thận, không bị thương......" Tần Khanh Ngôn nghe thấy khẩu khí của Tần Nhị Hoa không quá mức kịch liệt liền thở phào một hơi. Tần Khanh Ngôn không có sợ hãi Tần Nhị Hoa nhưng nếu tiếp tục nói sẽ có chút phiền phức, Tần Khanh Ngôn chán ghét nhất là phiền toái.

Tần Nhị Hoa trầm tư một lúc: "Tuy rằng lần này không có việc gì, nhưng vẫn là cẩn thận một chút mới tốt. Ngươi cũng chuẩn bị làm nương, về sau đừng đi sau núi nữa, tìm việc đàng hoàng mà làm ......" Sau đó gọi Hà thị, "Ngươi đi đong mấy chục cân lương thực cho đại a đầu mang về, Cố thị đang mang thai không thể đói bụng, đứa bé đó là cháu gái đầu tiên của ngươi......"

Hà thị lập tức muốn phát hỏa, không duyên cớ gì tự nhiên mất nhiều lương thực như vậy, hiện tại cũng không phải lũ lụt, cái gì chó má cháu gái, cũng không phải cháu ruột của hắn, dựa vào cái gì hắn phải cho lương thực? Nhưng mà Hà thị nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Tần Nhị Hoa liền nhụt chí, quả nhiên tên bạch nhãn lang này đến nhà sẽ không có chuyện gì tốt. Hà thị không tình nguyện đến nhà kho đong lương thực, trong lòng nghĩ dù sao mười cân thịt đổi một chút lương thực cũng đáng giá, nghĩ vậy Hà thị mới thoải mái hơn một chút, nhưng lại nghĩ mấy chục cân nên đong mấy chục cân lương thực mới họp lý?

Tần Khanh Ngôn định cự tuyệt nhưng trong nhà thật sự không còn một chút lương thực nào, không có lương thực không tốt, cho dù có con mồi nhưng không thể ăn thay cơm cho nên nàng im lặng tiếp nhận. Hơn nữa nếu nàng trực tiếp cự tuyệt thì sợ Tần Nhị Hoa sẽ nghĩ nhiểu, dù sao làm mười mấy năm mẹ con nếu chẳng may bị Tần Nhị Hoa nhìn ra điểm gì khác biệt thì sẽ là một đống phiền toái.

"Còn về việc bán con mồi thì ngươi mang theo thịt lợn rừng cùng ta đi trấn trên, đúng lúc hôm nay ta cũng muốn đi lên trấn trên." Tần Nhị Hoa nói xong nhưng trong lòng có chút do dự. Nàng cũng không muốn đại nữ nhi đi lên trấn trên, dù sao mấy việc Tần Khanh Ngôn làm ở trên trấn đều biết. Thực sự là mất hết mặt mũi, nhưng cũng không còn cách nào, làm sai thì phải học được gách vác hậu quả.

"Nương, nếu không để Nhị tỷ đi cùng chúng ta, chuyện của Đại tỷ còn không có......" Không biết vì cái gì, Tần Quân Ngôn đột nhiên ra tiếng. Việc Tần Khanh Ngôn chuộc thân cho một tiểu quan hết thời ở nhà thổ làm nàng mất hết mặt mũi. Rất nhiều người đối với nhà bọn họ chỉ trỏ, không biết sau lưng sẽ bị những người đó nói thành cái gì.

Tần Khanh Ngôn đương nhiên muốn đi, nàng không muốn vì một ít lời đồn mà cả đời phải ở lại cái thôn nghèo này. Hơn nữa giá cả của nơi này nàng cũng cần phải hiểu rõ, như vậy mới có thể quyết định tương lai sẽ làm gì để kiếm sống: "Tần Quân Ngôn, ta không để bụng, ta không thể trốn ở trong nhà cả đời không đi ra ......"

Tần Quân Ngôn nhìn thấy Tần Nhị Hoa không có phản đối, cũng không có nói thêm cái gì nhưng là nắm tay thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro