Chương 010: Ba bé con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông hiệu trưởng và Cido đã đến trạm bảo vệ thành phố xử lý chuyện của Zeers, trước khi đi còn nhờ Chu Dương hỗ trợ chăm sóc ba đứa bé.

Chu Dương và Cẩm Cẩm chơi đại anh hùng đánh thú vũ trụ cả buổi sáng, Duy Tư vẫn luôn ở bên cạnh đọc sách, nhưng không nhìn thấy một đứa trẻ khác là Giang Miểu, cậu hỏi Cẩm Cẩm, cô nhóc chỉ nói anh Giang Miểu thích chơi một mình.

Cậu cũng không biết phạm vi thích chơi một mình này ở nơi nào, nên không tùy tiện đi tìm, hơn nữa ông hiệu trưởng trước khi đi cũng dặn dò cậu không cần quản Giang Miểu.

Nhưng gần đến giờ cơm, hai người đều không trở về, đành phải cho bọn nhỏ ăn trước.

Chu Dương buông con búp bê thú vũ trụ trong tay xuống: "Cẩm Cẩm đói bụng chưa?"

Cô nhóc xoa xoa cái bụng xẹp lép, nắm lấy tay áo cậu, tủi thân nói: "Đói bụng, muốn uống dịch dinh dưỡng, uống vị dâu tây, uống xong lại tiếp tục làm đại anh hùng!"

Bị đánh cho thất bại thảm hại, Chu - thú vũ trụ - Dương: Tại sao cô nhóc này lại cố chấp với việc trở thành đại anh hùng như vậy! Không chán à?

Không nói nên lời, cậu vẫn đứng lên từ trên thảm, chuẩn bị đi hỏi Duy Tư uống cái gì, còn chưa qua đến đã nghe được Duy Tư sâu kín mở miệng: "Dịch dinh dưỡng vị dâu tây đã không còn nữa."

Điều này đối với một cô nhóc yêu thích dịch dinh dưỡng vị dâu tây mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang, cô nhóc nhìn chằm chằm Duy Tư đi ra từ phía sau búp bê thú vũ trụ, mắt ngậm sương xác nhận nói: "Đây là sự thật sao? "

Duy Tư lạnh lùng gật đầu: "Thật."

Đồ chơi kiếm ánh sáng trong tay cô gái nhỏ trong nháy mắt rơi xuống, biểu tình trống rỗng, giống như bị tin dữ kinh thiên động địa này đả kích, không có sức lực ngồi liệt trên mặt đất, bắt đầu rơi nước mắt.

Cảnh này cũng quá khiến cho người ta đau lòng rồi, Chu Dương tính toán đi qua an ủi cô nhóc đã mất đi mỹ vị này một chút, liền nghe thấy cô nhóc nghẹn ngào nói: "Cẩm Cẩm sao lại thảm như vậy nha, hu hu hu hu..."

Đây là kiểu phản ứng gì vậy?

Chu Dương vừa buồn cười vừa đau lòng, đau khổ nhẫn nại mới duy trì được vẻ mặt nghiêm trang.

Lúc này, Duy Tư lại mở miệng một lần nữa, cậu nhóc nói: "Nhưng vẫn còn vị đào mật."

Một giây trước, cô nhóc còn đang rơi nước mắt nghe thấy thế, phản ứng phải gọi là cực nhanh, biểu diễn một màn cá chép quẫy đuôi, một tay kéo Duy Tư, một tay kéo Chu Dương chạy vào phòng bếp của trường mẫu giáo, vừa chạy vừa nói: "Anh Duy Tư quá xấu rồi! Lần sau, được rồi, vẫn là lần sau nữa đi, Cẩm Cẩm nhất định sẽ giận anh!"

Tức giận cũng phải ở lần sau nữa tức giận, cô nhóc này là uống đáng yêu mà lớn à?

Sau đó, cô nhóc lại nghiêng đầu cười khanh khách nói: "Chú Chu Dương, buổi chiều chúng ta đừng chơi với anh Duy Tư nữa. "

Chu Dương nghĩ thầm, nhóc đó cũng không chơi với chúng ta đâu, nhưng loại chuyện này khẳng định không thể nói ra vào lúc này, vì thế ra vẻ khó xử nói: "Nhưng Duy Tư chơi một mình sẽ không vui nha, Cẩm Cẩm hy vọng anh Duy Tư không vui sao?"

Duy Tư nhìn chằm chằm vào cây thông nửa sống nửa chết trong sân, mạnh mẽ phủ nhận: "Mới không có!"

Bọn họ đã vào trong phòng bếp của trường mẫu giáo, trong lòng Cẩm Cẩm lúc này đều tràn ngập dịch dinh dưỡng vị đào mật trong tủ, hoàn toàn không có lòng dạ nào tham gia nói chuyện phiếm cùng hai người.

Cô nhóc tham ăn chỉ vào tủ trên cùng, nhảy nhót nói: "Chú Chu Dương, ở ngay trên cùng!"

Cậu nhìn ngăn tủ cao gần ba mét, có chút hói đầu, cái này mẹ nó hoàn toàn không thể với tới nha!

Cô nhóc đã chảy đầy nước miếng rơi vào tưởng tượng, Chu Dương đành phải nhờ Duy Tư giúp đỡ: "Duy Tư, trong trường có thang leo hay gì đó không?"

Duy Tư ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt hơi xanh mơ hồ có ý cười lóe lên: "Có, nhưng phải đi qua địa bàn của anh Miểu."

Nghe đến đây, Cẩm Cẩm bị dọa đến run rẩy, một tay lau nước miếng, một tay kéo góc áo của Chu Dương, có chút cẩn trọng nói: "Chú đừng đi."

Chu Dương bị phản ứng này của cô nhóc làm cho ngạc nhiên, càng thêm tò mò về Giang Miểu thần bí này, nhưng cũng bỏ suy nghĩ đi lấy dụng cụ đi, ai bảo cậu có thiên phú cặn bã như vậy chứ?

Nhưng cũng không thể để bọn nhỏ bị đói, cậu lại nhìn lên tủ, cảm thấy ôm Cẩm Cẩm lên chắc là có thể với tới, bắt đầu thương lượng với cô nhóc: "Cẩm Cẩm, chú Chu Dương ôm con lên, con đi lấy có được không?"

"Được, chú Chu Dương nhanh lên! Con muốn dịch dinh dưỡng!"

Chu Dương đã ôm không ít trẻ con nhân loại, những bạn nhỏ kia đều thích dựa vào trong ngực của cậu, lần này ôm bé con khổng lồ vẫn là lần đầu tiên, nghĩ đến việc cậu đo ra thể chất chỉ có F, đột nhiên đối với chuyện mình có thể ôm Cẩm Cẩm lên không còn chắc chắn nữa.

Nếu như ôm không nổi, không phải sẽ là ở trước mặt hai đứa bé bị công khai xử tội à?

Chu Dương định thử trước một chút, miễn cho việc làm cô nhóc bị ngã: "Cẩm Cẩm, để chú thử một chút."

Chu Dương một tay ôm eo cô gái nhỏ, một tay đặt ở trong đầu gối cô nhóc, còn không quên dặn dò: "Cẩm Cẩm, con ôm cổ chú, đừng để bị ngã." Cẩm Cẩm mười phần nghe lời làm theo.

Duy Tư ôm hai tay tựa vào cái tủ bên kia, có chút hứng thú nhìn một lớn một nhỏ giày vò nhau, cái này không phải còn đẹp hơn so với sách khoa học trong thiết bị đầu cuối sao?

Chu Dương bắt đầu dùng sức, dùng năm phần sức, cô nhóc không có nhúc nhích chút nào, cậu cảm thấy nguyên nhân là bởi vì mình không có dùng hết sức. Liền cong gối ngồi xổm xuống, dùng tám phần sức, bế cô nhóc lên được một chút, cậu lập tức cảm thấy được hy vọng. Lại ngồi xổm xuống một chút, khi sắp ngồi hẳn xuống mặt đất, dùng mười phần sức, cô nhóc... Hoàn toàn không thể ôm dậy nổi?

Ngã xuống! Thể chất F hóa ra gà yếu đến mức này sao?

Hết lần này tới lần khác, Cẩm Cẩm còn vô cùng ngây thơ hỏi: "Ông hiệu trưởng và chú Cido cũng thường xuyên ôm Cẩm Cẩm như vậy, còn có thể đặt Cẩm Cẩm trên vai! Chú Chu Dương một chút nữa có thể cho Cẩm Cẩm ngồi trên vai không?"

Chu Dương: "..."

Duy Tư xem kịch đủ, cảm thấy đã đến đứng ra ngoài giải vây, khó nén ý cười nói: "Cẩm Cẩm, đây là lần đầu tiên chú Chu Dương làm."

Cẩm Cẩm: "Được rồi..."

Chu Dương: Duy Tư đừng tưởng rằng nói như vậy chú có thể tha thứ cho nhóc, nhóc còn chưa có dừng cười lại đâu!

Nào ngờ Cẩm Cẩm thoáng cái biến thành thông minh, đột nhiên hỏi: "Có phải là Cẩm Cẩm quá nặng hay không, cho nên chú ôm mới không ôm nổi Cẩm Cẩm? "Nói xong trong mắt liền nhanh chóng bịt kín một tầng hơi nước.

Lần này thật sự sẽ bị công khai xử tội, chuyện thể chất F này cũng không phải không thể nói, cậu còn đang định cùng cô nhóc nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, liền phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất.

Cô nhóc nâng cậu lên!

Chu Dương trực tiếp mơ hồ: "!!"

Cẩm Cẩm còn cảm thấy mình đã làm một chuyện phi thường, nhìn cậu đòi khen ngợi: "Cẩm Cẩm có phải là siêu giỏi hay không, Cẩm Cẩm cũng có thể ôm chú! Mau khen ngợi con đi!"

Chu Dương cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng: Quỷ nghịch ngợm này, còn ở đó mà khen con, chú còn đang muốn đánh con đây!

Đúng lúc này, một đứa bé đi vào từ ngoài cửa, cậu nhóc vừa xuất hiện cô gái nhỏ liền nóng như lửa đốt buông Chu Dương xuống, ý cười trên mặt cũng nhạt đi.

Sắc mặt Chu Dương còn có chút đỏ, cậu nhìn người vừa tiến vào, đây hẳn là đứa bé thứ ba Giang Miểu – cậu nhóc cao hơn Duy Tư một chút, mái tóc màu nâu nhạt, vẫn còn nhỏ giọt xuống, quần áo trên người cũng ướt đẫm, ngũ quan đặc biệt xuất sắc, trên người có một khí chất hung dữ vốn không nên xuất hiện ở tuổi của cậu nhóc.

Cậu chú ý tới từ sau khi Giang Miểu tiến vào, biểu tình của Cẩm Cẩm và Duy Tư đều nghiêm túc hơn rất nhiều, tay của cô nhóc nắm chặt làn váy, há miệng vài cái mới kêu một tiếng: "Anh Giang Miểu."

Duy Tư thì đứng thẳng người, kêu một tiếng: "Anh Miểu."

Giang Miểu hơi gật đầu, cái gì cũng không nói, nhảy lấy đà tại chỗ, giơ tay lên liền lấy được dịch dinh dưỡng mà mấy người bọn cậu không lấy được, tất cả đều là 500ml.

Cậu nhóc cho Cẩm Cẩm ba ống dịch dinh dưỡng vị mật đào, lại cho Duy Tư năm ống vị nguyên bản, cuối cùng đưa một ống dịch dinh dưỡng vị mật đào cho Chu Dương. Chu Dương nhận lấy nhưng không lập tức mở ra uống.

Bầu không khí nhất thời có chút quá mức nặng nề, toàn bộ quá trình chỉ có thể nghe được tiếng mấy người bọn họ nuốt dịch dinh dưỡng.

Giang Miểu không ở lại bao lâu, sau khi uống xong mười ống dịch dinh dưỡng, ném chai vào thùng rác, sau đó rời đi.

Chu Dương nhìn bóng lưng của cậu nhóc, chú ý tới trên đôi tay kia tất cả đều là vết rách, nhất là ở khớp ngón tay, còn có một số chỗ đang chảy máu, hơn nữa nhìn bộ dáng đó của cậu nhóc chính là hoàn toàn không có ý định xử lý.

Cậu có chút tức giận, lại không rõ mình đang tức giận cái gì.

Sau khi Giang Miểu rời đi, Cẩm Cẩm mới nhẹ nhàng thở ra: "Anh Giang Miểu vẫn hung dữ như vậy!"

Chu Dương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc: "Anh Giang Miểu mang cho con dịch dinh dưỡng vị mật đào yêu thích của con, vì sao Cẩm Cẩm lại cảm thấy anh ấy hung dữ?"

Cẩm Cẩm vẻ mặt đau khổ, nhìn về phía ngón tay, nhỏ giọng nói: "Bởi vì anh ấy đều không cười nha, mỗi lần anh ấy nhìn thấy Cẩm Cẩm đều không cười."

Nhưng đứa bé trên tay đầy vết thương kia thật sự rất dịu dàng nha, cậu nhóc ấy không chỉ hiểu rõ sở thích của cô nhóc và Duy Tư mà ngay cả lượng thức ăn của hai người cũng rõ ràng.

Cậu hơi khom lưng, nhìn thẳng vào cô nhóc: "Cẩm Cẩm, cười với con không chắc chắn sẽ là người tốt, có một số người xấu muốn lừa gạt Cẩm Cẩm cũng sẽ cười với con, mà anh Giang Miểu không cười, có lẽ chỉ là anh ấy còn chưa quen, không phải bởi vì anh ấy muốn hung dữ với Cẩm Cẩm đâu."

Cẩm Cẩm cái hiểu cái không gật gật đầu: "Được rồi. "

Duy Tư ngẩng đầu nhìn hai người một cái, rời khỏi phòng bếp, vừa đi ra lập tức đụng phải ông hiệu trưởng và Cido từ trạm bảo vệ thành phố trở về, cậu nhóc chào hỏi hai người bọn họ xong liền muốn trở về phòng đồ chơi.

Vẻ mặt của ông hiệu trưởng vui vẻ gọi cậu nhóc lại, kéo người đến bên cạnh mình, hỏi: "Chú Chu Dương thế nào?"

"Thiên phú rất kém cỏi, lại còn ấu trĩ."

"Sau này để cậu ấy đến chiếu cố các con thế nào?"

"Tùy tiện."

Sau khi giải quyết chuyện của Zeers xong, tâm tình của ông hiệu trưởng vô cùng sung sướng, không có ý định dễ dàng buông tha cho thằng nhóc nhỏ miệng lưỡi trái lòng này, thở dài: "Haiz, cậu ấy cũng không chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao chỗ này của chúng ta không có tiền cũng không có đất, mấy đứa bé còn không thích cậu ấy, hay là cái xương già này của ta tiếp tục chống đỡ đi!"

Dù sao Duy Tư vẫn là một đứa bé, không sánh bằng hiệu trưởng "cáo già", nhất thời có chút nóng nảy: "Cẩm Cẩm rất thích chú ấy!"

"Nhưng con và A Miểu lại không thích cậu ấy."

Duy Tư nghẹn một lúc lâu mới nói lời thật lòng ra: "Con... Con cũng thích chú ấy." Nói xong nhanh chóng chạy về phòng đồ chơi.

Ông hiệu trưởng đứng tại chỗ cười ha ha, tiếng cười này ngay cả Giang Miểu ở trong phòng huấn luyện cũng nghe được.

Cido cảm thấy hiệu trưởng mấy chục năm nay thật sự là càng ngày càng trẻ, trước kia thích trêu chọc anh như vậy, mỗi lần anh đều bị lừa, hiện tại lại thích trêu chọc Duy Tư.

Hai người trong phòng bếp nghe thấy tiếng cười của ônh hiệu trưởng đi ra, Chu Dương rất quan tâm đến kết quả của sự việc, vội vàng hỏi: "Hiệu trưởng, Cido, chuyện đó đã được giải quyết xong chưa? "

Cido trả lời: "Giải quyết xong rồi, Zeers đã bị sa thải, không cần phải chi thêm tiền cho trường mẫu giáo nữa."

Lần này, Chu Dương cuối cùng cũng yên tâm: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Cido hỏi, "Tôi vẫn còn việc vào buổi chiều, cậu có muốn trở về với tôi không?"

Mặc dù ở đây với bọn nhỏ rất thú vị, nhưng trên thực tế, cậu vẫn còn cả đống việc chưa được thực hiện: đăng ký thi chứng chỉ đánh giá năng lực của giáo viên mẫu giáo và chuẩn bị cho kỳ thi, tìm hiểu một số phong tục và pháp luật ở các vì sao và điều quan trọng nhất - học ngôn ngữ chung giữa các vì sao...

Hai người đều định trở về.

Hiệu trưởng và Cẩm Cẩm đưa hai người đến cửa, Chu Dương nhìn ánh mắt mờ mịt của cô nhóc, đành phải mở miệng hứa hẹn: "Tuần sau chú lại đến, đến lúc đó lại để cho Cẩm Cẩm làm đại anh hùng."

Cẩm Cẩm gật đầu như giã tỏi: "Chú Chu Dương phải nhớ kỹ nhá!"

Ông hiệu trưởng ý nghĩa sâu sắc nói: "Con bất cứ lúc nào cũng có thể đến trường mẫu giáo Tinh Tinh, chúng ta đều hoan nghênh."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Bảng xếp hạng giá trị vũ lực của trường mẫu giáo (từ thấp đến cao): Chu Dương, Cẩm Cẩm, Duy Tư, Giang Miểu.

Chu Dương: Nguyệt Lượng Cát Nhĩ, sao "má" có thể nhẫn tâm để cho con bị một đám nhóc con treo lên đánh chứ?

Nội tâm của Nguyệt Lượng Cát Nhĩ: Bây giờ vẫn chưa là gì đâu, sau này còn rất nhiều người sẽ treo con lên đánh đó.

Ngoài miệng lại nói: Bé Dương à, đừng có gấp, may mắn của con vẫn còn ở phía sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro